Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!

Chương 22: Tôi sẽ trả đủ, không thiếu 1 xu!




Gần nửa tháng trời trôi vội vã, ngày thi các môn chính cuối cùng cũng đã đến...

***

Nó thở dài, vẩy vẩy bàn tay phải, xoa xoa ngón trỏ nơi có 1 vết lõm sau khi cầm bút liên tục gần 2 tiếng, than vãn với Hạ Vi:

-Chẳng hiểu nhà trường nghĩ cái quái gì mà để thi cả Anh lẫn Văn liên tiếp như vậy, mỏi chết mất.

-Năm nào cũng thế mà, mày làm được bài không?- Vi quay quay cái hộp bút.

-Đề thi Anh cũng đơn giản mà, còn Văn thì tao làm phần kết bài hơi sơ sài vì thiếu thời gian.

-Văn dài mấy trang thế?

-Hơn 4 mặt giấy?!

-Ôi con lạy mẹ, thảo nào ngón tay nó trũng sâu thế này!- Hạ Vi nhăn nhó.- Tao làm có gần 3 trang rưỡi thôi!

-Tao học đội tuyển văn mà! Thôi nghỉ ngơi đi, tẹo nữa còn thi Toán đấy.- Nó kéo tay Vi, lôi cô xuống canteen. Nhắc đến Toán là nó hoảng, tim đập thình thịch luôn!

-Yo!- Tú Hoa gọi to, vẫy tay. Bên cạnh, Hải Phong đang mỉm cười thật tươi.

Thấy nó và Vi bước đến rồi ngồi xuống ghế, Phong lập tức đứng dậy đi gọi đồ ăn cho cả nhóm.

Hỏi han vài câu qua loa về bài thi, đúng lúc đấy Hải Phong quay về với 1 đống đồ ăn trên tay. Cậu lịch sự ngồi xuống, đẩy cốc trà sữa vị trà xanh cho nó, cốc vị dâu cho Vi và cốc nước cam cho Hoa. Sau nhiều lần học nhóm thì cậu cũng biết nó thích ăn gì, uống gì rồi!

-Linh này, dạng giải bất phương trình lần trước mày hỏi có thể sẽ được đưa vào đề thi đấy.- Hải Phong phì cười khi thấy nó tu trà sữa ừng ực.

Nó suýt sặc. Dạng đề đấy Hải Phong đã giảng cho nó, ngắn gọn và dễ hiểu vô cùng. Nhưng rồi lại mắc chỗ nọ, chỗ kia nên vẫn chưa giải hoàn chỉnh được.

Nó cũng không dám hỏi bạn gia sư cùng bàn... Vì lần nào nó hỏi bài cũng vị hắn chê là ngu rồi tìm mọi cách để xỉ nhục cái đầu nó... Chẳng hiểu sao mà nó không muốn thế.

Thấy nó ngơ ngác, Hải Phong hiểu ý bèn lấy giấy bút ra giảng lại cho nó.

Sau 1 thời gian đi học nhóm với nó, cuối cùng cũng giúp nó giỏi toán hơn. Mỗi tội... Lần nào cũng có 1 thằng dở hơi đến quậy phá đủ kiểu làm 2 người họ khó khăn lắm mới có thể tập trung làm bài được...

Và lần này cũng vậy...

Nó đang chăm chú nghe giảng bỗng giật mình. Bút sách của nó bị vơ thành 1 đống, còn hắn lù lù như quả núi đang hằm hè định cầm hết đi, 1 tay hắn kéo tay nó.

-Đi! Đi ăn với tôi!

Nó rối, đang được giảng bài, đồ ăn đầy đủ, đi đâu mà đi?

-Thôi khỏi! Tôi ăn ở đây! Hải Phong cũng đang giảng bài cho tôi! Anh thích thì mang đồ ra đây ngồi chung!

Hắn lườm nó, lập tức lôi nó đi, không cho cơ hội phản kháng.

Hải Phong nhìn nó và hắn, mặt tỏ vẻ bực bội. Gì chứ cậu và nó là đôi bạn cùng tiến mà, sao hắn lại có thể trơ trẽn như vậy chứ?

Tú Hoa cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Có lẽ cô sẽ không để im thế này được nữa.

Còn riêng Hạ Vi ngây thơ vẫn ngồi hút trà sữa chùn chụt. Trong canteen trường thế này thì hắn dám làm gì nó cơ chứ?

Kéo được nó đến 1 bàn khác xa hơn, hắn ấn nó ngồi xuống ghế.

-Anh bị làm sao đấy! Chỉ 1 lúc nữa là xong rồi!-Nó bực mình đứng phắt dậy, đẩy hắn sang 1 bên. Sắp đến lúc thi rồi, nếu mà không hiểu được dạng này thì chết mất.

-Tôi giảng cho!

Nó cũng vì vội mà không suy xét hắn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống nghe hắn giảng bài.

-A!! Gì mà định lý gì chứ! Lúc nãy Hải Phong giảng 1 cách, giờ anh lại giảng cách khác, có thần tôi cũng không hiểu được.

-Đấy là do cô ngu! Đây là cách ngắn gọn nhất rồi!

-Vâng tôi ngu! Bực mình chết mất thôi!- Nó hậm hực cầm đồ của mình bỏ đi. Định lý này lần đầu nó được nghe nhắc đến, bây giờ bắt áp dụng vào bài làm sao nó hiểu được.

Hắn nhìn đến khi bóng nó khuất sau hàng cây, cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu học sinh cần tập trung đến phòng thi vang lên.

Hắn bóp bóp mi tâm, chợt giật mình.

-Mẹ... Đây là cách giải của khối lớp trên mà!

Cũng tại hắn học trước chương trình, ôi ngu quá đi!!

Nó bước vào phòng thi mà lo lắng bồn chồn. Đến lúc cầm tờ đề thi mà tay vẫn run run.

Ôi chết nó rồi! Dạng đề đó chiếm những 1 điểm, xong cả bài nâng cao, 1 điểm nữa

Tức là... Nếu nó không cố gắng hết sức... Sẽ không trên 8 điểm được...

Toán số, toán hình nó làm ngon lành, chỉ trừ ý giải phương trình hôm nay Phong chưa giảng xong và bài nâng cao. Nó bắt đầu vắt óc ra nghĩ, chắp tay lạy mong cho mình thông minh đột xuất.

À mà khoan... Dạng bài này lần trước hắn giảng cho rồi mà, tính ra kết quả thì đơn giản thôi.

Nhưng mà... Cách trình bày thế nào ấy nhở?

Nó suy đi tính lại, cuối cùng chán nản viết luôn kết quả vào.

Thi xong được về thẳng nhà rồi nghỉ 2 ngày cuối tuần, nó cũng chẳng buồn nán lại làm gì, báo hại Hạ Vi không biết, đứng chờ nắng nóng mồ hôi nhễ nhại.

Cho đến hôm trả bài, vẫn không thèm nói chuyện với hắn, tin nhắn cũng không thèm trả lời, làm hắn lo muốn chết. Đôi lúc nó nghĩ dù sao nhờ hắn nó cũng làm được bài nâng cao. Nhưng chỉ tính kết quả như thế, may mắn thì được 0,5 điểm thôi. Nếu hắn không đến phá lúc nó học thì có phải được 1 điểm dạng bài kia nữa không!!

Cuối cùng...

Nó 8,5 điểm, đúng như dự đoán. Thở phào nhẹ nhõm, nó ngó sang bài hắn, được 9 điểm. Nó tức,mặt hằm hằm, nhưng mà, nhận ra, hình như hắn cũng không làm bài dạng giải phương trình mà nó bỏ thì phải?

-Ê!- Nó lay hắn dậy.- Anh không làm được dạng này à?- Nó chỉ vào bài thi của hắn.

-Làm được, nhưng không thích!- Hắn không thèm ngước mặt lên.

Nó thấy thái độ của hắn lại càng bực, găt lên:

-Ừ anh bỏ cũng đáng! Tại anh mà tôi mất điểm bài ý!

-TÔI ĐÃ BẢO KHI NÀO CÔ ĐI HỌC NHÓM VỚI HẮN THÌ PHẢI BÁO CHO TÔI CƠ MÀ!

-Nhưng anh cũng đừng có quá đáng thế chứ! Lúc đấy gấp rồi còn bắt tôi báo cho anh à? Tôi và anh chỉ là bạn cùng bàn không hơn không kém! Và cũng là anh tự nguyện giảng bài cho tôi. Từ khi nào tôi thuộc quyền sở hữu của anh thế hả???- Nó đập bàn. Nó ghét nhất là bị gò bó, kiểm soát. Hắn đâu phải chủ sở hữu của nó.

Hắn im lặng, lúc đấy Hải Phong và Hạ Vi bước đến. Hạ Vi kéo tay nó:

-Thôi mày! Đừng cãi nhau nữa. Có thế nào thì cũng không thay đổi được đâu!- Lớp trưởng Vi hốt hoảng.

Nó vùng vằng rút tay khỏi tay Vi, chống xuống bàn:

-Dù sao cũng cảm ơn anh! Muốn bao nhiêu tối nay có thể nhắn tin cho tôi! Tôi sẽ trả đủ, không thiếu 1 xu!

Nó đang giải quyết vấn đề, đang trả ơn theo cách của hắn đấy.

-Thôi được rồi!- Hải Phong ôn tồn, cầm lấy tay nó.- 8,5 điểm là đủ được học sinh giỏi rồi, điểm Văn, Anh của mày cũng rất cao. Tao nghĩ điểm tổng kết sẽ đủ để mày được học sinh giỏi xuất sắc! Bây giờ thì bình tĩnh lại rồi nói chuyện!

-Tao không cần phải bình tĩnh với con người này! Phong, Hoa, đi ăn với giảng lại cho tao dạng đấy!

Nó khoác tay Hải Phong bước đi, Hạ Vi lúng túng chạy theo sau, bỏ lại hắn đứng như cây chuối giữa vườn.

”RẦM!!”

Bàn học đổ, bài kiểm tra rơi tung tóe.

-Mày bình tĩnh lại xem nào!- Tú Hoa cùng Lâm Sơn bước đến.

-Đi uống với tao!- Hắn siết lấy cổ tay Hoa, lôi đi.

Lâm Sơn lầm lũi thu dọn sách vở cho hắn rồi cũng đi theo...

***

Lúc ấy, tại nơi quán bar nhộn nhịp, tiếng nhạc xập xình, có 1 chàng trai đang nghĩ về bạn cùng bàn của hắn. Hắn thấy có lỗi. Hắn đã uống không biết bao nhiêu ly cocktail nồng độ cao. Hắn không biết cô gái ấy cũng đang nhớ về hắn.

Cũng lúc ấy, tại nơi quán trà sữa ấm áp, có 1 cô gái cũng đang nghĩ đến bạn cùng bàn của nó. Nó thấy có lỗi. Nó đã giải đi giải lại 1 dạng bài mà vẫn chưa thể hiểu được. Nó đã uống không biết bao nhiêu cốc trà sữa, đến nỗi chướng cả bụng, đắng cả miệng. Nó cũng không biết chàng trai ấy cũng đang nhớ về nó.

***

”Hàn Dương! Mày buồn vì người đó đúng không?”

”Hàn Dương! Mày làm bạn trai tao đi”

***

Cô gái tự nhiên rùng mình, không hiểu vì sao.

Chàng trai ngước lên, đôi mắt đục ngầu.