Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!

Chương 17: Gặp nạn




Nó chạy nhanh đến cửa hàng chả xiên, liền kéo hắn vào bàn, gọi 1 đống tràn lan đại hải rồi ngồi ăn ngấu nghiến.

Hắn cứ nhìn nó ngồi ăn thôi, rồi cười cười. Nó như 1 chú mèo con bị bỏ đói lâu ngày vậy.

-Không có ý tứ chút nào hết!- Hắn lấy tay, quệt 1 chút mỡ dính trên miệng nó.

-Muốn ăn thì nói luôn này!- Nó khua khua xiên chả trước mặt hắn, lè lưỡi tinh nghịch.

-Không cần!- Hắn quay đi. Ai lại giành ăn với con gái bao giờ?

-Nè! Để tôi đút cho! Nói “Aaaaaaa” đi!

-Không cần!- Hắn nhăn mặt, mặc kệ nó cứ giơ xiên chả ra trước mặt.

Nó cúi gằm mặt xuống.

-Anh ghét tôi đến thế sao?

Hắn nhìn nó. Gương mặt phụng phịu, mắt xám to tròn. Đôi môi nhưng cánh hoa anh đào bị dính mỡ vậy! Mái tóc tím phản chiếu ánh nắng chiều tà.

-Haizz!- Hắn thở dài, há miệng ăn miếng chả xiên nó đút cho.

Phải rồi, ai bảo nó đáng yêu quá chứ?

Hắn gần đến nỗi nó ngửi được mùi hương từ cơ thể hắn, mặt đỏ bừng.

Hắn thấy vậy liền xoa đầu nó.

Nó và hắn, tất cả những hành động đó, đều được ghi lại 1 cách trọn vẹn.

Cách đó không xa...

-Đại ca, đã xác định được đối tượng. Thằng oắt con còn đi với 1 con bé nữa, đường khá vắng, giờ chúng ta phải làm sao ạ?

-Tốt, dụ con bé vào 1 ngõ vắng rồi dụ nốt thằng kia. Bắt cả về cho tao. Con nhỏ mày thích làm gì cũng được.- Người bên kia nhìn những bước ảnh được gửi đến, cười nhạt.

-Vâng!-Tên này tắt máy, cười khà khà rồi bước vào 1 cửa hàng thú cưng gần đấy, mua 1 con mèo rất đáng yêu.

***

Hắn thì cứ nhìn nó mãi. Vẻ trìu mến lắm. Mặt lạnh mà mắt lại hiền hòa như nắng ấm.

-A! Ăn nữa không?- Nó đưa thêm 1 xiên chả cho hắn.

-Không!- Hắn quay đi, không thèm nhìn nó nữa.

-Xí!- Nó cũng quay đi, bỗng 1 cảnh tượng làm nó hốt hoảng.

1 em mèo đáng yêu, đang bị kéo vào trong 1 con hẻm nhỏ. Em mèo dường như không chịu, kêu gào thảm thiết. Móng chân em bám vào bức tường bên con hẻm không buông, như muốn bật máu.

Nó không nhịn được, đứng dậy chạy ra xem thằng chủ khốn kiếp nào dám hành em như vậy.

-Nè! Cô đi đâu?- Hắn nhìn lên, đã thấy nó khuất dạng vào con hẻm, liền chạy theo.

-Ưm...ưm...!

Miệng nó bị bịt bởi 1 cái giẻ không thơm tho mấy, chẳng mấy chốc, nó lịm đi, đầu tựa vào bức tường bên trong con hẻm.

Thủ phạm nhanh chóng mang con mèo trốn vào 1 cái ngách gần đó.

-Cô! Không sao chứ? Dậy!!- Hắn hốt hoảng lay vai nó rồi nhìn quanh, quái lạ, tại sao tự nhiên lại ngất ở đây được.

”BỐP!!!”

Âm thanh xé lòng, xé cả sự yên tĩnh trong con hẻm vắng, hắn gục xuống người nó, máu từ đầu tuôn trào.

-Đại ca! Cho người đến vác chúng nó về!

”Chú em làm tốt lắm! Thưởng cho chú con bé mới lớn kia! Mơn mởn nhé... Khục..khục...”

-Đa tạ!

Nó và hắn vẫn đang mê man, được đưa lên chiếc xe lạ rồi đem đến 1 căn nhà ở 1 khu xây dựng bị bỏ hoang...

***

Trời tối rồi...

Mùi cát, mùi xi măng để lâu làm hắn tỉnh giấc.

-Y...Linh...!- Hắn gọi, giọng khản đặc. Hắn còn hơi choáng về cú đánh lúc nãy.

-Y Linh!!

-Y LINH!

Hắn dáo dác nhìn quanh. Nó kia rồi! Nó nằm mê man ở góc căn phòng, người dính đầy máu làm hắn hoảng.

Nhưng... Không phải máu của nó, mà là máu của hắn!

-Chú em dậy rồi sao! Đừng có làm ồn chứ!- 1 giọng nói dâm tà hết sức vang lên. 1 thằng gầy gầy, râu ria lởm chởm, da đen như bê thui. Hắn nhìn còn phát tởm, nó mà thấy chắc nôn ra đây mất!

-Thả cô ta ra ngay! Cô ta không liên quan đến chuyện này!- Hắn giận dữ gằn giọng.

-Chú em lo cho cô ta đến vậy sao! Nhưng tiếc đây là món quà đại ca thưởng, sao ta dám chối từ chứ?- Tên kia cười khùng khục, đoạn đến bên nó.

-Mày dám động đến 1 sợi tóc cô ấy, tao sẽ không để yên đâu!

-Chú em làm được gì nào?

Đoạn, tên đó tiến đến, kéo chân nó ra trước mặt hắn, bắt đầu làm những hành động vô liêm sỉ vô cùng. Tay sờ mó vào những chỗ không được sờ. Hôn lên xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo đồng phục nhuốm máu. Miệng không ngừng cười khùng khục.

-Con chó!!!- Hắn hét lên, mắt chuyển sang màu đỏ máu làm tên kia sợ hãi, nhưng làm gì được? Chân tay hắn bị trói hết rồi!

Nó vẫn ngủ mê man, hắn vẫn thế mà hét.

Đoạn, hắn rướn người, dùng 2 chân đang bị trói đạp 1 phát vào mặt của thằng khốn nạn dám đụng chạm vào nó.

Tên kia nhổ 1 bãi nước bọt dính máu xuống sàn, rồi vác nó đi, mặc cho hắn gào thét.

Không được, hắn không thể để thế này được!

Điện thoại hắn đâu rồi?

Thôi bỏ mẹ rồi!

ĐỂ Ở CỬA HÀNG CHẢ XIÊN RỒI CÒN ĐÂU! CẢ CẶP CỦA HẮN VÀ NÓ!!!

***

Biệt thự nhà Lam Y Vũ...

-Alo?

”Alo? Anh Vũ Hoàng ạ? Em là Hạ Vi đây? Y Linh nó có ở đấy không anh? Em gọi cho nó mà nó không bắt máy gì cả?”

-Y Linh đi ăn với thằng oắt Hàn Dương rồi! Quái lạ, bây giờ gần 9h rồi mà chúng nó còn chưa về nữa?

”Hay chúng ta đi tìm được không anh? Em thấy lo lắm!”

Hạ Vi hốt hoảng. Dù sao hắn cũng là thủ lĩnh của Dark... Nhỡ có việc gì...

-Được, cho anh địa chỉ nhà em, anh đến đón rồi ta đi tìm!

”Vâng...!”

Bên kia cúp máy, anh thở dài, đoạn bước ra garage lấy xe.

May mà hôm nay ba mẹ anh cùng ba mẹ tên nhóc kia đi Nhật thương thảo về việc hợp tác khai thác khoáng sản, không thì bây giờ ba mẹ anh không thấy con đâu chắc loạn lên mất.