Bồi Thường Hôn Nhân

Chương 46: Độc miệng bùng nổ




Thanh tân khả nhân cuối 53

Lời này vừa nói ra, mọi thứ như đọng lại. Trình Tử Xuân không thể tin nổi nhìn Chu Gia Càng, mà Lộ Dao vừa thẹn vừa giận không thôi, anh, anh sao có thể nói với người khác như vậy…..

“Anh, anh…. Rõ ràng anh…..” Lộ Dao vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhìn nhìn Trình Tử Xuân, vốn muốn nói là Chu Gia Càng cưỡng hôn cô, nhưng cảm thấy nói như vậy, lại giống như là đang giải thích cùng Trình Tử Xuân.  Cho nên ấp a ấp úng, cuối cùng cũng không nói ra nguyên nhân, chỉ có thể thở phì phì nhìn hai người, sau đó hừ một câu: “Em phải về nhà, mời hai người tự nhiên!”

Lộ Dao tức giận xoay người, bước chân nhanh như bay, dần dần chuyển sang chạy chậm.

Hừm… Chạy như vậy….. Để lại hai người đàn ông đứng dưới ánh đèn mù mờ liếc mắt nhìn nhau, sau đó im lặng.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Thật lâu sau, Chu Gia Càng đột nhiên lại cười khẽ ra tiếng, cảm giác tâm tình rất tốt: “Anh xem, cô ấy lại thẹn thùng.”

Nà Ní! Còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Trình Tử Xuân thiếu chút nữa tức đến nội thương, Chu Gia Càng vẫn là hình tượng cũ, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ!

“Hừ! Nhìn thế nào cũng không giống cô ấy coi anh là bạn trai, một  cô gái đơn thuần như Lộ Dao, sao có thể nói dối. Hôm nay chính miệng cô ấy nói, hai người không ở bên nhau, cho nên tôi còn cơ hội. Loại hành vi giống như động vật nhai lại này của anh khiến con gái rất ghét, cuối cùng cô ấy chọn ai, còn chưa biết đâu! Anh đừng vui mừng quá sớm.” Trình Tử Xuân lạnh lùng nói, lại mang theo một tia căm giận, tuy rằng cố ý che giấu, nhưng có vẻ là bị chọc tức rồi.

Bị chọc thẳng chỗ đau, Chu Gia Càng hối hận nhất chính là lúc trước khi Lộ Dao còn ở bên cạnh, anh không nhận ra tình cảm của mình,. Anh im lặng không nói, nắm tay siết chặt, thật sự có xúc động muốn đánh người.

“Anh thật là lãng phí thời gian, Lộ Dao sớm muộn cũng sẽ gả cho tôi.” Chu Gia Càng nhấc chân đi về phía xe mình, lạnh lùng ném xuống một câu.

Cho đến khi xe Chu Gia Càng gào thét lướt qua bên cạnh, Trình Tử Xuân mới bước trở về xe.

Lãng phí thời gian? Vậy phải xem đối phương là ai, nếu là Lộ Dao, vậy đáng giá.

-

Thật ra, Lộ Dao ngại muốn chết, cô không nhờ Chu Gia Càng tự nhiên nhắc lại lần hôn kia, hơn nữa còn nói ngay trước mặt Trình Tử Xuân, mà Trình Tử Xuân cách đó vài phút lại tỏ tình vưới cô…..

Còn có lúc ấy, trong lòng dù giận Chu Gia Càng làm trò trước mặt người ngoài, cô xem Trình Tử Xuân là người ngoài…. Vậy, Chu Gia Càng là gì?

Xong đời, Lộ Dao cảm thấy mình đã thật sự chấp nhận Chu Gia Càng trong tiềm thức, bây giờ cô cảm thấy mình giống như là đang giận dỗi, đang giận dỗi Chu Gia Càng…..

Hành động của Chu Gia Càng rất dễ hiểu, anh đang dỗ cô…..

Lộ Dao nghĩ thông suốt xong, chỉ cảm thấy khó xử hơn. Lúc trước cô thề thốt nói không để ý tới anh, bây giờ cô đang dần mềm lòng.

Tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy không vui, cho nên mấy ngày kế tiếp liên tục bày vẻ mặt lạnh lùng cho Chu Gia Càng xem,, thập phần cao quý lãnh diễm.

Chu Gia Càng cũng không giận, mỗi ngày vẫn đưa đón cô đi làm tan tầm, bữa sáng chuẩn bị đầy đủ….

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

-

Thời gian thấm thoát trôi qua, sắp đến kì nghỉ đông, mỗi người đều hân hoan vui mừng. Bởi vì được ăn Tết, lại có tiền thưởng cuối năm, còn có cuộc họp thường niên được mong chờ nhất năm.

Họp thường niên của Duệ Đạt từ trước đến nay đều long trọng, có các loại hoạt động và phần thưởng, ăn nhậu chơi bời đầy đủ mọi thứ, trách không được nhân viên chờ mong như vậy.

Trước cuộc họp một ngày, Chử Nhứ mang theo Lộ Dao đi chọn lễ phục, cô mang thai gần bốn tháng, bụng đã hơi hơi nhô lên, hơn nữa gần đây bà ngoại và lục thừ duệ bồi bổ, dáng người đẫy đà hơn trước khi mang thai một chút. Những trang phục xinh đẹp tôn dáng cô mặc không được, không khỏi có chút uể oải. Năm nay là lần đầu tiên cô đi họp thường niên sau khi kết hôn với Lục Thừa Duệ, cô là tổng tài phu nhân mà! Vốn định xinh đẹp cao quý lên sân khấu, nề hà trong bụng có bảo bảo, giày cao gót không thể mang, lễ phục tôn dáng lại mặc không được….

Chử Nhứ bởi vì nguyên nhân này, nho nhỏ ưu sầu mấy ngày, cuối cùng, cô dồn hết tinh lực lên người Lộ Dao. Tuy rằng cô không thể mang giày cao gót, không thể mặc đồ đẹp mình muốn, nhưng Lộ Dao có thể, cô trang điểm cho em họ mình xinh xinh đẹp đẹp, tựa như khi còn nhỏ trang điểm cho búp bê, phi thường vui vẻ.

Lộ Dao thấy cô vui vẻ, liền chiều theo, chăm sóc tâm tình của bà bầu quang trọng! Cho nên lúc chử nưhs kêu cô đi thử đồ, cô không một tiếng than.

Cuồi cùng thử đến một bộ lễ phục tráng dài chấm đất, thân trên còn thêu hoa, trước ngực được đính kim cương tinh tế, thập phần tinh xảo. Da Lộ Dao vốn trắng, bộ lễ phục này càng tôn da, trắng đến mức búng ra sữa.

Chử Nhứ vừa lòng liên tục gật gù, cuối cùng quyết định mua, còn cô chọn một bộ váy lụa màu xám, thiết kế hào phóng khéo léo, còn tính vừa lòng, cuối cùng vui sướng đi thanh toán.

-

Chiều hôm sau, Lộ Dao đang trang điểm, cả người tựa như một đóa thuần trắng bách hợp, tươi mát động lòng người, Chử Nhứ bên này cũng đã xong xuôi, nhìn Lộ Dao lập tức cười: “Thật xinh đẹp, đêm nay phỏng chừng Chu Gia Càng chỉ hận không thể ăn em, ha ha! Tuy rằng hắn ăn không được.”

“Chị! Em với anh ấy không phải loại quan hệ này.” Lộ Dao hờn dỗi nói, Chử Nhứ rất ít khi nói chuyện này với cô, một khi mở miệng liền lập tức mắc cỡ.

“Chuyện sớm hay muộn, đêm nay thấy em như vậy xomg, chắc chắn là chịu không nổi.” Chử Nhứ nhướng nhướng chân mày, nở nụ cười.

Lộ Dao đỏ mặt, oán trách kêu một tiếng chị, Chử Nhứ mới không tiếp tục trêu chọc cô.

Đã hẹn trước, Lục Thừa Duệ đúng giờ đến đón các cô, đi ra khỏi salon, mới phát hiện không chỉ một mình Lục Thừa Duệ, người đứng bên cạnh kia không phải là Chu Gia Càng sao.

Đang là mùa dông, ra khỏi salon, hai người đều mặc áo khóa. Lộ Dao thấy Chu Gia Càng xuất hiện ở đây, đột nhiên có chút khẩn trương, cúi đầu đứng bên cạnh Chử Nhứ, không dám nhìn anh.

Lục Thừa Duệ lo lắng Chử Nhứ bị cảm, chỉ nhìn thoáng qua, liền ôm lấy Chử Nhứ đi về xe. Chử Nhứ quay đầu lại nói với Lộ Dao: “Dao Dao, em đi cùng với Chu Gia Càng nhé!”

Chu Gia Càng nhìn chằm chằm Lộ Dao, cho đến khi Lộ Dao chịu không nổi ánh mắt nóng rực của anh, oán trách nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Hôm nay em đẹp lắm.” Chu Gia Càng nhàn nhạt tươi cười ấm áp.