Bồi Thường Hôn Nhân

Chương 41: Chường thế xuất kích




Đầu đường nơi nơi đều là cây thông Noel, toàn bộ thành thị tràn ngập hương vị mùa lễ hội.

Lộ Dao vốn dĩ muốn đi xem phim với Trình Hinh, nhưng hôm nay Trình Hinh bị mẹ bắt đi xem mắt, một mình cô cũng không biết đi đâu, nên về nhà sớm.

Đối với chuyện trốn việc, cô chỉ lo lắng sau khi gặp Chu Gia Càng thì phải từ chối anh như thế nào, cho nên lựa chọn tránh mà không thấy, trốn về nhà.

Sở dĩ dùng chính danh nghĩa của anh, là bởi vì Lộ Dao không giỏi lấy cớ, cho nên mới nói có sư phụ là giám đốc vẫn là khá tốt…..

Cô ra bến xe lúc mới 5 giờ chiều, Chử Nhứ cùng Lục Thừa Duệ đi ra ngoài hẹn hò. Nhìn thời gian còn rất sớm, Lộ Dao quyết định đến chợ gần tiểu khu mua nguyên liệu, tính toán đêm nay cho chính mình một bữa ăn ngon.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hôm nay là đêm Bình An, khách du lịch rất nhiều, lại là giờ cao điểm, Chu Gia Càng đến trước cửa nhà Lộ Dao đã là 7 giờ tối.

Lộ Dao vừa ngồi xuống ăn cơm, mới lùa hai đũa đã nghe tiếng chuông cửa, Hoa Hoa hưng phấn chạy đến, phe phẩy cái đuôi phun đầu lưỡi chờ đợi, chắc là tưởng Chử Nhứ tới.

Tối hôm qua chử nứ đã nói qua với Lộ Dao, hô, nay sẽ không về sớm như vậy, sẽ ở bên ngoài ăn cơm. Cho nên hiện tại khẳng định không phải Chử Nhứ, cô đi qua, nhìn từ mắt mèo, tức khắc bị dọa sợ rồi!!!

Sao lại là Chu Gia Càng!! Kinh ngạc qua đi, Lộ Dao liền tay chân nhẹ nhàng trở lại trên bàn cơm, quyết định làm bộ không có ở nhà.

Nhưng mà Hoa Hoa không đồng ý, nhìn thấy  Lộ Dao không mở cửa, chuông cửa vẫn vang lên, vì thế liền kêu lên “Gâu gâu gâu…”

Trong lúc nhất thời, chuông cửa vẫn không ngừng, tiếng chó sủa cũng không ngừng……

Hoa Hoa nóng nảy, chạy đến bên chân Lộ Dao, cắn ống quần cô kéo ra bên ngoài. Ngoài cửa, Chu Gia Càng kiên nhẫn mười phần liên tục ấn chuông cửa.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Lộ Dao nhận thua, buông chén đũa đi mở cửa.

Ngoài cửa, Chu Gia Càng một thân hắc y đứng thẳng tắp, Lộ Dao mặc một chiếc áo len màu be với một đôi dép bông hoạt hình màu vàng tươi ở chân, đứng ở cửa nhìn anh, cảnh giác hỏi: “Giám đốc, xin hỏi anh đến nhà em có chuyện gì sao?”

Hoa Hoa thấy người tới không phải là Chử Nhứ, có điểm thất vọng ô ô hai tiếng, ngay sau đó xoay người bò lên trên sofa nheo mắt lại.

Chu Gia Càng nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, lại nhớ tới bó hoa của mình bị vứt bở, sắc mặt nháy mắt đen xì.  Chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn kiều nộn kia, tóc đen mềm mại khoác trên vai, áo len mềm mềm, nhìn thế nào cũng đều là bộ dáng lông xù mềm mại, shhh—Tức không nổi.

Yết hầu lăn lộn hai cái, nuốt xuống cảm xúc không vui phía trước, trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Nhìn nhìn dép lê nữ chỗ huyền quan, xoay người hỏi Lộ Dao: “Có dép lê nam không?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lộ Dao nhìn anh, có điểm bực mình: “Em cũng chưa nói mời anh vào…..”

“Vậy anh đành đi giày vào thôi.”

“Chờ một chút!” Lộ Dao giữ chặt anh, vội vàng mở tủ giày tìm dép lê, cô nhớ rõ trong đó có một đôi dép nam, hẳn là trước kia Chử Nhứ mua cho Lục Thừa Duệ.

Dép lê vẫn mới, Lộ Dao đặt trên đất: “Cho anh.”

Chu Gia Càng khóe môi ngoéo một cái, đổi giày liền lập tức đi vào, đem áo khoác cởi ra phóng trên sofa, chỉ mặc một áo sơ mi thuần sắc, lại vẫn tuấn dật phi phàm.

Vừa rồi đứng ở huyền quan, Chu Gia Càng liền thấy được trên bàn cơm bày đồ ăn, thật lâu không ăn đồ ăn cô làm, hiện tại nhớ tới, thật là hoài niệm.

Từ khi Lộ Dao đến, đây à lần đầu tiên có đàn ông vào nhà, liền tính là Lục Thừa Duệ xuống dưới bắt Chử Nhứ về nhà, đều chỉ là đứng ở cửa.

Trước kia, thời điểm cô quấn lấy anh, cũng ảo tưởng có một ngày anh sẽ đến nơi này. Cô sẽ nấu cơm cho anh ăn, sau khi ăn xong hai người cùng nhau xem TV xem điện ảnh……

Lộ Dao còn đứng ở huyền quan, nhìn bóng dáng cao lớn, đột nhiên cảm thấy thực không chân thật. Trong phòng đột nhiên nhiều một người, cảm giác liền hô hấp đến không khí đều không giống nhau.

Chu Gia Càng đứng ở trước bàn cơm nhìn thức ăn trên bàn, sườn heo chua ngọt, khoai tây thịt bò, còn có một phần canh rau xanh. Thật là thú vị, một người làm nhiều đồ ăn như vậy, nhưng mà…. Anh tới chính là đúng dịp.

Chờ Lộ Dao phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Chu Gia Càng ngồi ở vị trí của cô, cầm lấy chén đũa của cô, bắt đầu ăn cơm. Bùm một cái, mặt Lộ Dao đỏ thấu….. Tiến lên chỉ bát cơm của mình, vừa thẹn vừa gấp hỏi: “Cái này…. Em ăn qua ….. Anh, anh không thể tự lấy chén khác sao?”

Chu Gia Càng khí định thần nhàn ngẩng đầu, kẹp lên một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, theo sau mới chậm rì rì nói: “Nơi này có sẵn, hơn nữa trước kia em đều lấy cho anh.”

“Vấn đề là…… Cái này em ăn qua……” Lộ Dao nhìn đôi đũa không ngừng ra ra vào vào miệng anh, mặt sắp bốc cháy.

“Anh không ngại, về sau độ thân mật của chúng ta sẽ hơn thế này nhiều.” Chu Gia Càng nhìn đôi môi mọng nước của cô, ý vị thâm trường nói.

Hôn môi với cô, thật là làm người có điểm gấp không chờ nổi……

Lộ Dao hiển nhiên là bị anh nói làm cho sợ rồi, trừng lớn đôi mắt nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh, anh có ý gì?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấy, Chu Gia Càng đột nhiên cảm thấy tâm tình thực tốt. Anh buông chén đũa đi vào phòng bếp, xới một chén cớm cho cô, còn nói với Lộ Dao: “Ăn cơm trước.”

Lộ Dao máy móc ngồi xuống, Chu Gia Càng gắp cánh gà cho cô, nhìn người đối diện ngoan ngoãn ăn xong, lại gắp thêm một miếng xương sườn. Toàn bộ quá trình Lộ Dao đều máy móc ăn thức ăn trong chén, trước nay không cảm thấy ăn cơm với anh gian nan như vậy.

Trước kia Lộ Dao thích nhất là nhìn anh ăn thức ăn mình làm, sẽ cho cô một loại cảm giác thỏa mãn. Hiện tại lại không dám nhìn anh, cảm thấy không giống sư phụ trước kai.

-

Sau khi ăn xong, Chu Gia Càng chủ động thu thập chén đũa đi rửa chén, còn thực ôn nhu thích hợp nói: “Đến sofa xem TV chờ anh.” Ngữ khí tự nhiên giống như tình nhân nhiều năm.

Lộ Dao không rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng càng cảm thấy bất an. Cô không hiểu anh sao đột nhiên thay đổi tựa như một người khác, đối với cô ôn nhu mà thân mật.

Kỳ thật đáp án đã ở trong lòng cô, chỉ là rất nhiều thứ vẫn chưa sáng tỏ, cái đáp án kia  Lộ Dao không dám đi đụng vào. Tâm lý hiện tại của cô thực sự mâu thuẫn, trước kia khi cô quấn lấy Chu Gia Càng, vẫn luôn vọng tưởng có một ngày anh cũng có thể thích cô. Hiện tại đủ loại dấu hiệu cho thấy, anh giống như thật sự thích cô, cô lại lùi bước.

Trước kia cô đơn thuần cảm thấy mình thích anh, nghĩa vô phản cố liền đuổi theo. Bây giờ cô băn khoăn nhiều thứ, đàn ông ưu tú như anh, thật sự sẽ thích cô sao?

Chu Gia Càng rửa chén xong đi ra, thấy Lộ Dao ngồi ngơ ngẩn trên sofa, TV cũng không bật.

Anh đi đến bên người cô ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngẩn người làm gì?”

Nghe vậy, Lộ Dao ngước mắt nhìn anh một cái nhưng rất nhang lại dời mắt, thấp thấp nói: “Không có gì…… Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Anh cho rằng anh đã thể hiện thật sự rõ ràng.” Chu Gia Càng dừng một chút: “Trước kia là anh không đúng.”

“Em không hiểu….” Cô thấp giọng đáp.

Chu Gia Càng nghe vậy khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt tuấn tú thoáng hồng hồng, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Lộ Dao, anh thu hồi lời nói trước kia, anh không phải không thích em. Ngược lại, anh rất thích em, rốt cuộc thích nhiều đến mức nào, hiện tại anh cũng không hiểu, chỉ là anh có thể khẳng định với em, đây là lần đầu tiên anh muốn được gần một cô gái.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, nhẹ nhàng đập vào trong lòng Lộ Dao, khiến cô không thể không rung động. Nhưng mà loại cảm giác này tới quá đột nhiên, cô cảm thấy không chân thật, giống như đạp lên không trung phù phiếm, lúc nào cũng có thể rơi xuống, tim đập nhanh hơn lại cũng hoảng hốt không thôi……

“Nhưng mà…… Em đã nói rồi, em không thích anh…..”

Lần đầu tiên tỏ tình thẳng thừng với con gái, lại bị từ chối như vậy, hơn nữa Lộ Dao trước kia vẫn luôn quấn lấy anh, người mà một hai ba bốn nằng nặc đòi làm cô dâu của anh. Chu Gia Càng nhớ tới Trình Tử Xuân, nghĩ đến lúc trước anh ta lôi kéo cô, nghĩ đến cô đem hoa anh tặng ném vào thùng rác, tâm tình tốt đẹp nháy mắt nhường chỗ cho ghen tuông.

“Không thích anh? Vậy em thích ai? Trình Tử Xuân?”  Anh bắt lấy bả vai cô, ép cô đối diên mình.

Lộ Dao trừng lớn mắt nhìn anh, ngữ khí giấu không được thất vọng: “Không liên quan tới người khác, anh không thể nói em như vậy…..”

Nhìn hốc mắt cô từ từ đỏ lên, Chu Gia Càng lập tức cảm thấy tâm hoảng ý loạn, duỗi tay kéo cô vào ngực. Anh vốn định dỗ dành cô, nhưng lời ra khỏi miệng biến thành: “Em quấn lấy anh lâu như vậy, anh đã thích em rồi, mặc kệ bây giờ em có còn thích anh hay kông, về sau em chỉ có thể ở bên cạnh anh. Em còn quấn lấy không cho anh đi xem mắt, cho nên em phải gả cho anh để bồi thường.”

Xem mắt? Bồi thường?

Lộ dap lập tức tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy ngực anh, tức giận nói: “Vậy anh đi mà xem mắt, em sẽ không bao giờ quấn lấy anh, không phải ở chung với đối tượng xem mắt của anh đến cười tít mắt sao? Em khi nào ngăn cản anh đi xem mắt? Em trước nay đều đang đợi anh….. Anh… Anh tránh ra, em ghét anh!”

Thân thể thơm mềm của cô gái, không ngừng vặn vẹo trong ngực Chu Gia Càng, anh ngược lại không buông tay, càng ôm càng chặt, còn giải thích: “Anh không đi, em nói phải làm cô dâu của anh, bây giờ anh đang ôm cô dâu của mình.”

Lộ Dao vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nói cũng không thèm nói, chỉ lo giãy giụa. Nhưng mà sức lực của anh quá lớn, đến khi cô thở hồng hộc cũng không tránh thoát, cuối cùng, cô nhìn về phía Hoa Hoa đang nhìn chằm chằm bọn họ nãy giờ: “Hoa Hoa, lại đây, cắn hắn!”

Hoa Hoa gâu gâu vài tiếng, vui vẻ nhảy lên đùi Lộ Dao, đưa đầu lưỡi tiến đêns cánh tay Chu Gia Càng. Lúc nãy khi rửa chén, anh vén tay áo lên, lộ da làn da lúa mạch săn chắc.

Lộ Dao chỉ là khó thở mới có thể nói như vậy, nhưng cô không muốn Hoa Hoa cắn anh thật, nhìn Hoa Hoa vồ tới, lập tức kêu hoảng lên: “Hoa Hoa! Đừng cắn!”

Kết quả…… Hoa Hoa chỉ là vươn đầu lưỡi…… Liếm liếm cánh tay Chu Gia Càng.

Được rồi…… Lộ Dao cảm thấy bản thân không nên vọng tưởng, một con chó cảnh bánh bèo sẽ thật sự cắn người.