Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 1: Vương gia rất hư




Chương 1: Vương gia rất hư
Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình
Thiên hạ đều biết, Dung Vương điện hạ ở Vương Thành đẹp trai, lười biếng, bệnh tật, háo sắc.
Dung Vương Tiêu Dực trời sinh có một diện mạo vô cùng tốt, từ nhỏ đã thông tuệ và là hoàng tử được Đương kim Thánh thượng sủng ái nhất. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vào năm mười tám tuổi, Tiêu Dực vô duyên vô cớ mắc bệnh nặng, sau khi tỉnh dậy liền biến thành một con ma bệnh như bây giờ.
Cả ngày đều phải dùng thuốc, đến ra vào còn phải có người đỡ, yếu đến không chịu được một cơn gió, sắc mặt tiều tụy, cả người như một cái ấm thuốc chứ nào có nhanh nhẹn đầy sinh khí như trước!
Lại nói lúc hắn có tinh thần tốt một chút thì lại suốt ngày đi đến chốn trăng hoa, nghe hát hưởng lạc, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, một người đã từng là ngọc tốt cứ như vậy mà trở thành một khối gỗ mục.
Chuyện của hoàng gia dù thật dù giả thì cũng đều là đề tài mà bách tính ưu thích trong mỗi câu chuyện lúc trà dư tửu hậu.
Quần chúng nhân dân rất chi là đáng tiếc.
Thẩm Lưu Quang cũng bày tỏ đồng cảm sâu sắc.
Là một củ nhân sâm ngàn năm, Thẩm Lưu Quang so với người bình thường bất quá chỉ trắng hơn một chút, mập mạp hơn một xí, dinh dưỡng cao hơn một tẹo. Ở trong rừng sâu núi thẳm tuy rằng tháng ngày tẻ nhạt, nhưng lại ung dung tự tại. Buổi sáng uống sương sớm, uống đủ sẽ tắm nắm, đợi đến khi mặt trời lặn xuống phía Tây, gió nhẹ nổi lên lên, lão cây hòe già tuổi nhất kia liền nói về cố sự ở bên ngoài cho nó nghe.
Hắn nói thế giới bên ngoài đặc sắc như thế nào, kể chuyện từ cung đình nói đến giang hồ hiệp khách, từ sa trường chinh chiến đến anh hùng mỹ nhân. Phong tục nhân tình ngoại giới, phồn hoa náo nhiệt, từng cái như hiện lên trước mặt.
Thật đáng tiếc. Thanh âm già nua tràn đầy sự ngóng trông đối với thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày đến lúc này, tiểu nhân sâm cũng sẽ nói thầm trong lòng, bên ngoài có gì tốt? Nó không có hứng thú gì, đành lặng lẽ đem đầu thu về trong đất, bắt đầu ngủ nướng.
Chắc có lẽ trước khi ngủ đã nghe không ít việc trần thế, tiểu nhân sâm có một giấc mơ thật dài, trong mơ tất cả đều thật cổ quái.
Giấc ngủ này vậy mà muốn chết người. Khi tỉnh lại, trước mắt đen kịt một mảnh, đầu nó cũng choáng vù vù.
Trời còn chưa sáng sao? Tiểu nhân sâm vểnh tải lên, không nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng quen thuộc, chỉ có tiếng nước như có như không. Dưới thân thật mềm mại, không phải bùn đất mà giống như đồ vật tựa như tơ lụa. Ngửi một chút có thể nghe thấy được một tia như mùi đàn hương.
Nó thử đứng dậy, do không chuẩn bị nên đầu đụng phải một vật cứng ngắc , đau đến độ mấy cái râu của tiểu nhân sâm loạn thành một đoàn, thật vất vả mới bình thường trở lại.
Ăn quả dắng một lần, tiểu nhân sâm lúc này rút kinh nghiệm liền ngồi yên một hồi mới chầm chậm đứng dậy, cẩn thận đem đỉnh của vật gì đó đẩy ra một cái khe.
Bên ngoài tia sáng không quá mạnh, còn mắt liền nhanh thích ứng được. Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, bắt gặp một cảnh tượng đầy hương diễm.
Trong làn hơi nước mông lung, một người toàn thân xích lõa đang quay lưng lại với nó. Hơn nửa người đều đang dựa vào thùng nước lớn, chỉ có thể nhìn đến vai của hắn. Mái tóc ướt tản mát ở trên bả vai, màu da rất trắng nhưng lại không có vẻ nhu nhược. Đường con trên bả vai thật đẹp, một viên thủy châu từ vai chậm rãi lăn xuống, biến mất tầm nhìn trong nước.
Tiểu nhân sâm nhìn một chút, ngay lập tức thu đầu về, trốn về trong hộp nhỏ. Trong bóng tối dùng sợi râu che mắt, xấu hổ đến nửa ngày.
Không biết dung mạo của người kia như thế nào nhỉ? Nghĩ như thế, tiểu nhân sân lại lén đẩy ra một cái khe, muốn nhìn thêm lần thứ hai..
Nhưng người này đều là đưa lưng về phía nó. Tiểu nhân sâm thật sự hiếu kì, muốn biết con người có thật sự đẹp đẽ như lão cây hòe nói không.
Tiểu nhân sâm nằm nhoài lên mép hộp, nghiêng đầu nhìn một hồi cũng chỉ thấy được vai, thật vô vị! Trong lòng nôn nóng, liền cẩn thận đem đầu đẩy cái nắp sang một bên, đánh bạo từ trong hộp nhảy ra.
Vẻ mặt nó như đang đoán chừng đường đi một chút, liền bắt đầu xuất phát.
Đầu tiên là bò đến cuối cái bàn, rồi từ cái bàn nhảy lên giường, nó suýt nữa thì bị lún xuống giường.
Cái vật kia thặc sự thật mềm, là thứ mềm mại nhất mà nó từng tiếp xúc qua. Vừa mềm vừa thoải mái, còn mang thêm mùi hương nhàn nhạt. Tiểu nhân sâm thoải mái đến độ cong cong mấy sợi rễ, cảm giác như mình đang nằm trên mây, lâng lâng nửa ngày mới nhảy sang cái bàn khác.
Mới vừa đứng vững thì liền ngửi được mùi hương ngọt ngọt. Thì ra trên bàn đang bày một cái đĩa màu xanh, trong đĩa là những khối vàng nhạt nho nhỏ nằm chồng lên nhau. Mùi thơm chính là từ nơi này tỏa ra!
Tiểu nhân sâm nhìn chằm chằm cái đĩa, ý thức được không có nguy hiểm gì mới chậm rãi đi đến. Nó giơ tay ôm lấy cái khối nhỏ màu vàng nhạt kia, muốn đem nó kéo về cái hộp của mình.
Nhưng cái đồ vật này cũng lớn quá đi, tiểu nhân sâm ôm mãi mà vẫn bất động, nó chỉ có thể trước tiên gặm một miếng. Nhưng đã cắn rồi liền không dừng lại được, gặm gặm đến quên mình.
Đột nhiên "rào" một riếng, động tĩnh thật lớn truyền đến từ cái thùng gỗ. Tiểu nhân sâm hai má đang ngậm đồ ăn phồng lên, theo bản năng giương mắt nhìn, trong nháy mắt liền ngây người, quên mất trong miệng đang nhai cái gì.
Cả người xích lõa đứng lên từ trong thùng nước, dù đã ngâm trong nước nóng một đoạn thời gian nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng bệch yếu ớt.
Nhìn thấy gương mặt của người đó, tiểu nhân sâm liền ngây dại. Thật đẹp mắt, so với lão cây hòe miêu tả còn đẹp hơn nhiều lắm!
Tiểu nhân sâm tuy không biết cái gì được tính là đẹp, nhưng cái là cảm thấy người này thật đẹp đến nỗi không nỡ dời tầm mắt.
Tựa hồ cảm giác được có người nhìn lén mình, người kia nhíu mày, tiện tay kéo tấm vải treo trên bức bình phong qua lau nước trên người đi.
Ngón tay của hắn rõ ràng, vừa dài lại thon gầy, động tác trên tay lại lười biếng ung dung. Tiểu nhân sâm ngơ ngác, tầm mắt không tự chủ mà hướng theo động tác người kia lau người, nhìn một mạch chằm chằm từ trên xuống dưới.
Dáng người với sắc mặt của người ngày thật bất đồng. Cánh tay bắp thịt cân xứng, đường nét đẹp đẽ, lồng ngực rắn chắc, phần bụng phân bố đều đều mấy khối cơ bụng, xuống chút nữa là...
Sao lại không giống?? Tiểu nhân sâm cúi đầu nhìn chính mình, có chút buồn bực!
Bỗng người kia bất thình lình chuyển tầm mắt sang hướng nó đang đứng.
Tiểu nhân sâm hết hồn, bị dọa không nhẹ, liền ngay lập tức trốn về phía sau ấm trà, thuận tiện liếm liếm bánh ngọt còn dính trên sợi rễ.
Cảm giác được ánh mắt như lửa đốt của người kia dời đi, tiểu nhân sân liền cẩn thận theo đường cũ trở về cái hộp.
Tiêu Dực vốn định rót một chén nước uống, dư quang không biết đã nhìn thấy gì, vẻ mặt có chút vi diệu.
Trong cái dĩa bánh quế kia thiếu mất một góc. Trọng điểm là, vết cắn vẫn còn rất mới.
Do con đường quá dài, lượng vận động quá lớm so với cơ thể nên lúc về lại trong hộp, tiểu nhân sâm đã sớm mệt đến co quắp không quản được gì nữa.
"Ầm" một tiếng, âm thanh đóng nắp hộp quá lớn, không muốn gây chú ý cũng khó khăn.
Tiểu nhân sâm che giấu không được đánh luống cuống mấy sợi rễ, sau đó liền nhanh trí nằm xuống, nghiêng đầu đơ người ra, giả bộ bất động.
Tiếng bước chân ngày càng gần, tiểu nhân sâm gấp đến độ ứa mồ hôi lạnh.
Rốt cục cái nắp hộp cũng bị mở ra.
Tiêu Dực nhạy bén liền phát hiện ra cái hộp nhân sâm này khác thường chỗ nào. Bên ngoài nhân sâm dường như có rỉ ra chút nước rất mảnh, phần đầu có chút nghiêng, đơ đơ, nhìn thế nào cũng giống hàng rởm!
Dung Vương điện hạ càng nhìn càng khó chịu, liền vươn nhón tay, thử đem cái đầu của nhân sâm sửa lại cho thẳng.
Cảm giác được cái đầu của minh đang bị đối xử tàn bạo, tiểu nhân sâm trong lòng rít gào: Đừng đụng!!! Đầu sẽ đứt ra mất!! T_T
Tiêu Dực làm một hồi, không biết có phải ảo giác hay không mà luôn cảm giác vật nhỏ trong tay có chút động.
Đang chuẩn bị kiểm tra một phen thì có tiễng gõ cửa truyền đến.
Tiêu Dực thu lại vẻ mặt: "Tiến vào"
Người đến là An công công. Vị công công này hầu hạ hoàng hậu mấy chục năm rất được nàng tín nhiệm. Đầu tiên là theo lệ hỏi han ân cần, sau đó bắt đầu biểu đạt sự quan tâm của vị hiền hậu trong cung kia, lưu loát nói ra mấy ngàn chữ, nói đến tình cảm dạt dào phun trào tứ phía.
Tiêu Dực dựa lưng vào ghế tựa, thỉnh thoảng cau mày ho khan vài tiếng.
Mấy câu nói này nghe một chút là được, nhưng liệu có thể tin? Tiêu Dực đã thấm sâu cái đạo lũ này, trong lòng đã hơi mất kiên nhẫn, đầu ngón tay thoáng trêu chọc tiểu nhân sâm trong hộp.
Tiểu nhân sâm ngữa đến không chịu được, nhưng cái hộp nhỏ quá, muốn trốn cũng không được, đành phải cắn răng chịu đựng, tâm trạng cực kì tức giận con người kia.
Vị công công kia rốt cuộc thay đổi chủ đề: "Nhị hoàng tử người gần đây có khỏe không?"
Trong hộp vật nhỏ kia đã hơi có hình người, Tiêu Dực cảm thấy thú vị, đành nhẹ nhàng bóp bóp tiểu nhân sâm, sau một lát lại lạnh nhạt nói: "Dễ mệt mỏi, sáng sớm chưa gì cũng mệt"
Tên ma ốm khốn nạn này cư nhiên lại đâm eo nó! Tiểu nhân sâm thực xấu hổ đến cả người không xong, muốn nhấc chân đạp người, nhưng nghĩ vẫn không thể làm bậy lại đành mạnh mẽ nhịn xuống.
An công công thé giọng nói: "Hoàng hậu nương nương đặc biệt quan tâm thân thể của điện hạ, đặc biệt dặn dò chúng ta đưa canh thuốc cho ngài tu bổ cơ thể"
Tiêu Dực liếc mắt nhìn, bình tĩnh nói: "Để trên bàn đi"
An công công bất động, cúi đầu nói tiếp: "Nương nương đặc biệt phân phó muốn điện hạ uống lúc còn nóng. Dung Vương điện hạ không biết, thật ra thuốc này do chính ta nương nương nấu, hầm đến vài canh giờ, tất cả đều là mấy vị thuốc hiếm lạ được tiến cống"
Thật cố chấp. Tiêu Dực trong lòng cười gằn một tiếng, bưng bát thuốc đưa đến bên mép. Sau khi dùng xong, hắn lau khóe miệng, âm thanh như không có khí lực nào: "Bản vương cảm tạ hảo ý của mẫu hậu"
"Vậy tiểu nhân không quấy rầy nữa", liếc thấy chén thuốc trống trơn, An công công lúc này mới khom lưng về sau: "Nhị hoàng tử nghỉ sớm"
Cửa đóng lại, Tiêu Dực thu lại vẻ mặt, đáy mắt lạnh lẽo, thoáng chốc như biến thành một người khác, ngón tay vô thức gãi lên tiểu nhân sâm.
Lại sờ nữa sao?!! Tiểu nhân sâm không thể nhịn được nữa liền cắn vào tay của người kia.
Đầu ngón tay bỗng nhói lên, Tiêu Dực thu hết tâm tư về, cúi đầu nhìn hộp nhân sâm.
Vừa nãy xúc động, bị lộ rồi! Tiểu nhân sâm lập tức bất động, lại nghiêng đầu giả vờ ngoan ngoãn, nỗ lực cứu vãn tình tình.
Một hồi trầm mặc, Tiêu Dực nói: "Đầu lệch kìa"
Tiểu nhân sâm nghe vậy, nhanh chóng quay cái đầu ngay ngắn lại.
Tiêu Dực khom lưng, đầy hứng thú mà nhìn vật nhỏ này, sau đó lại lấy tay đâm đâm.
Nhẹ chút!! Sẽ đứt đó!!! Tiểu nhân sâm vừa tê vừa ngứa, suýt nữa nhảy dựng lên, nhìn nửa ngày vẫn là không được nên đành ở trong hộp mà lăn lăn.
Lần này thì triệt để bại bộ rồi! Một người một sâm đối diện chốc lát, cuối cùng tiểu nhân sâm lấy sợi râu của mình đụng tay người kia một cái.
Tiêu Dực mở bàn tay ra.
Tiểu nhân sâm uốn uốn sợi râu, ở trong lòng bàn tay hắn tàn bạo viết ra hai chữ: Tự trọng!!
Viết xong vẫn còn chưa hết giận, bổ sung: Đừng có lại sờ ta!
Red: Ahihi lại đào hố! :3
Hết chương 1