Bối Phụ Dương Quang

Chương 98






Giải Ý ngủ thẳng đến chạng vạng, mới bị điện thoại Dung Tịch đánh thức dậy.

Dung Tịch nhìn hắn có thể ngủ đến tận giờ này, không khỏi vừa sợ vừa cười, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái, hàn huyên hai câu liền phân phó hắn nhanh nhanh ăn cái gì, đừng để sau này trở bệnh đau dạ dày.

Giải Ý cười cười, thanh âm trầm thấp nhu hòa, liên thanh đáp ứng.

Lần này hai người chẳng ngờ có thể hợp lại thành đôi, nên đối với tình cảm này đặc biệt quý trọng. Bất quá, bọn họ đều là người thành thục nội liễm, ở chung cực kỳ hòa hợp, nhưng trong ngôn ngữ lại không thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng bao giờ, rất ít khi xích lỏa lỏa mà đề cập tình cảm, chỉ hời hợt nói vài vấn đề bâng quơ cũng đã minh bạch tâm ý của nhau.

Giải Ý buông điện thoại, ăn vài thứ, rồi trở về nhà, sau đó nói với phụ mẫu, có bằng hữu tại Thượng Hải có phòng trống, hắn muốn dọn qua ở, chuyên tâm vẽ tranh.

Giải Diễn cùng Lô Vân nhìn quang mang chớp động trong mắt hắn, đều minh bạch người bằng hữu này khiến hắn rất khoái trá, đều rất vui mừng, không ngăn cản gì cả.

———————-

Nghe nói hắn muốn dọn nhà, Giải Tư, Đái Cẩm cùng Ly Đình, Trương Duy Cần tất cả đều chạy tới hỗ trợ.

Kỳ thực hắn không có đồ đạc gì nhiều, cũng chỉ có dụng cụ vẽ tranh, thư, ảnh, đĩa từ Bắc Kinh mang về, còn có y phục, hai cái cốp xe liền bị chất đầy vali. Còn hai chú chó chăn cừu Đức kia đành trả lại cho Giải Tư, hắn thực sự không thích hợp nuôi thú cưng, không muốn ủy khuất hai chú chó thông minh xinh đẹp kia làm gì. Căn hộ Dung Tịch có ba phòng hai sảnh, hơn trăm mét vuông. Giải Ý cơ bản không động đến tu sửa bên trong, cũng không động đến phòng ngủ cùng thư phòng của y, chỉ đem một gian phòng khác biến thành phòng vẽ tranh, trên tường treo vài bức tranh mình tương đối thoả mãn, còn bức tự họa tất cả mọi người tranh nhau mua thì hắn đưa cho Dung Tịch treo trong phòng ngủ. Cứ như vậy, phòng ở liền gia thêm vài phần khí tức nghệ thuật.

Căn hộ này giá cả không thấp, quý là quý ở tiền đất. Mỗi gian phòng đều có ánh sáng rất tốt. Nơi này như là vàng trong cát, có thể quan sát hai bờ sông từ trên cao, xung quanh rất trống trải.

Ly Đình ngồi ở bên cửa sổ phòng khách, một bên uống trà một bên nhìn bên ngoài, tấm tắc khen: “Tiểu Ý à, ai nói tiền vô dụng chứ, thật là giả thanh cao, vờ vĩnh. Giờ, tư tưởng cùng hưởng thụ đều là cần tiền mua cả đấy.”

Giải Tư cười to: “Ly tỷ tỷ, lời của ngươi chỉ đúng với mấy thành phố lớn thôi. Thượng Hải tấc đất tấc vàng, tự nhiên là cái gì cũng đều cần tiền cả. Phong cảnh thật tốt đều do thiên nhiên làm ra cả, đâu phải có tiền là có được.”

Ly Đình ném cậu một ánh mắt khinh thường: “Tiểu Tư, ngươi trưởng thành rồi? Giáo huấn tỷ tỷ luôn à. Ta luận sự lúc này, mà chúng ta lại ở Thượng Hải, đương nhiên là nói chuyện Thượng Hải rồi.”

Đái Cẩm nhàn nhã uống cà phê, phụ họa: “Đúng thế a, Ly tỷ tỷ, ngươi đừng để ý đến Giải Tư, Giải Tư đang điên đó. Kỳ thực, tất cả thành phố lớn đều là như thế mà, Thượng Hải, Bắc Kinh là thế, New York, Tokyo cũng thế thôi, Đài Bắc, Singapore cũng có gì khác?”

Trương Duy Cần cười không nói, nhìn bọn họ đấu võ mồm.

Giải Ý cười hỏi ý Duy Cần: “Gần đây sinh ý thế nào?”

Trương Duy Cần gật đầu: “Cũng tốt. Ta thương lượng với Ly Ly rồi, định đem nhà sách bên cạnh quán mua luôn, làm salon nghệ thuật, chuyên môn hấp dẫn nghệ thuật gia, tác gia, họa thương, giới xuất bản, như thế có thể buôn bán tranh ảnh, sách vở.”

Giải Ý chớp chớp mắt, mỉm cười: “Cũng tốt a.”

Lúc này, Ly Đình chạy tới nhà bếp nhìn nhìn. Vừa nhìn thấy trang thiết bị ở đây, nàng không khỏi kêu to: “Tiểu Ý, chỗ này thật là đủ hết mà, cơm Trung cơm Tây gì cũng đều có thể làm hết, bằng hữu ngươi thực quá lợi hại đó.”

Giải Tư cũng đi vào trong kiểm tra, nghe vậy cười nói với: “Ly tỷ tỷ, ngươi thi triển thân thủ coi, làm cho chúng ta một bữa đi.”

“Thế có gì khó đâu chứ?” Ly Đình lập tức xoăn tay áo chuẩn bị trổ tài. “Ta đi xem tủ lạnh còn có gì không a?”

Mở tủ xem một hồi, Ly Đình cùng Trương Duy Cần liền muốn đến siêu thị mua thêm đồ. Đái Cẩm tinh tế để lại không gian cho huynh đệ Giải gia đơn độc trò chuyện, đi theo Ly Đình cùng Trương Duy Cần.

————————

Giải Ý nhìn bọn họ vui cười đi ra cửa, lúc này mới cười nói với Giải Tư: “Alice thực sự là cô gái tốt đến không thể tốt hơn, các ngươi dự định kết hôn lúc nào a?”

“Đương nhiên rồi, ánh mắt ta mà, tự nhiên không giống người thường rồi.” Giải Tư rung đùi đắc ý. “Ta đã vạch sẵn kế hoạch rồi, sang năm trời thu chuẩn bị kết hôn, đương nhiên còn muốn trưng cầu ý kiến trưởng bối song phương. Chuyện sinh con đẻ cái cũng dự định thuận theo tự nhiên, chẳng né chẳng tránh, nếu có thì sinh ra thôi.”

Giải Ý nghe xong, cảm thấy vui mừng: “Tốt tốt tốt, thật sự là quá tốt rồi.”

Giải Tư nhìn sắc trời sáng sủa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lại trên mặt hắn, khiến cho phong thái hắn càng thêm đẹp đẽ, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Ca, bằng hữu này của ngươi….là ai a? Đối với ngươi rất tốt a, ngươi rất thích người đó sao?”

Lần đầu tiên Giải Ý nghe đệ đệ hỏi han việc tình cảm mình cụ thể như thế, một thời vô cùng kinh ngạc rồi lập tức có chút xấu hổ, một lát mới cười nói: “Ngươi về nước đã hơn một năm mà càng ngày càng không giống người Mỹ a, tư ẩn ca ca cũng dám hỏi thăm.”

“Hắc, ta vốn là người Trung Quốc mà.” Giải Tư chẳng hề để ý. “Hơn nữa, ngươi là ca ta, ta mới quan tâm đó. Tư ẩn người khác, ta nửa điểm hứng thú cũng không có.”

Giải Ý suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Là Dung Tịch.”

Giải Tư hơi kinh hãi, lập tức như lâm đại địch: “Ca, thế nào ngươi lại cùng chỗ với y như thế? Y là nhân vật nguy hiểm, người rảnh rỗi không nên lại gần loại người này. Lần trước bởi vì y mà ngươi bị hại thảm như thế, thật vất vả mới khôi phục lại, lúc này thế nào lại….”

Giải Ý nhìn thần tình ưu tư của cậu, có chút chần chờ, một thời không biết nên nói làm sao.

Giải Tư ngây người một hồi rồi kiên quyết mà nói: “Ca, ta không tán thành các ngươi cùng một chỗ. Ta sợ ngươi lại bị thương tổn nữa. Ngươi cũng là con người, có da có thịt, không phải robot người máy, chịu không nổi tổn thương như vậy nữa đâu. Vạn nhất sau này y lại cùng người nào đó quyết chiến, vậy ngươi chẳng phải là liên lụy sao, lại thương tích đầy mình. Dù ngươi không sợ nhưng ta sợ. Nếu như phụ mẫu biết, khẳng định càng sợ hơn.”

Giải Ý trầm mặc, ngón tay thon dài chậm rãi xoay tròn theo ly cà phê.

Giải Tư cũng không nhắc lại, thẳng thắn nhìn hắn, dường như muốn lập tức quyết định.

Giải Ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài: “Tiểu Tư, cách nghĩ của ngươi ta hiểu rõ. Thế nhưng ta hỏi ngươi, nếu lúc này đối thủ tập đoàn tài chính Đái thị triển khai một kế hoạch khổng lồ, muốn toàn lực đối phó Đái thị. Nói không chừng liên lụy đến Alice, xúc phạm tới ngươi. Vậy ngươi sẽ chia tay Alice sao?”

“Đương nhiên không.” Giải Tư không chút nghĩ ngợi thốt ra rồi lập tức hiểu ý, nói lại. “Ca, không giống như thế?”

“Có cái gì không giống?” Giải Ý đảo mắt nhìn cậu, trên mặt mỉm cười. “Chỉ là lĩnh vực không giống, phương thức cụ thể không giống, tính chất đều là như nhau cả thôi. Lúc trước, ta quyết định cùng y chia tay, từ nay về sau rời khỏi giang hồ, cũng vì không muốn tổn hại đến y, không phải vì bảo vệ mình. Mà hiện tại, y nghĩ y đã đủ sức khống chế thế cục, bảo hộ ta không hề bị thương tổn nữa, cho nên mới quay về tìm ta. Ta cũng không sợ vì y thụ thương thêm lần nữa, chỉ cần những người đó không khiến ta thành nhược điểm của y là được. Vậy, có gì không được chứ?”

Giải Tư nghe xong, trầm tư một lúc lâu, vẫn không phục: “Dung Tịch kia, ngoại trừ có điểm tiếng tăm hơn người ra, ta chẳng thấy y tốt chỗ nào. Tướng mạo ư, coi như đoan chính đi, tính cách nhìn qua rất cứng nhắc. Tuyệt không khả ái chút nào.”

“Ngươi thật là, sao lại ke re cắc rắc với y thế.” Giải Ý nhịn không được mỉm cười. “Kỳ thực, ngươi chỉ là thấy hình ảnh của y như mọi người thường thấy mà thôi, là truyền thông giới thiệu y như thế mà thôi, là mặt nạ cả. Y cũng không phải chiến sĩ giáp sắt, cũng có thất tình lục dục, có hỉ nộ ái ố, chỉ bất quá mạnh mẽ khống chế, không thể biểu hiện ra ngoài mà thôi, lẽ nào như vậy sẽ không khổ? Y, người này… kỳ thực rất tịch mịch, cuộc sống rất cô đơn, chưa bao giờ sa chân, sống cuộc sống cho người khác nhìn có lợi gì chứ? Ngươi ta cũng không phải loại người nông cạn, nhìn vẻ bề ngoài. Bất quá, cũng bởi vì như vậy, cùng một chỗ với y, ta cảm thấy rất an toàn. Ta biết y vĩnh viễn cũng không thương tổn ta, càng không có khả năng gặp gỡ gì bên ngoài. Nếu như sau này gặp phải nhân tố không thể kháng cự nào đó, thì cũng là thiên tai nhân họa, cũng không coi là dị thường cái gì. Dù là tình cảm phổ thông bình thường cũng gặp phải rất nhiều huống không thể dự đoán, cũng cần toàn lực ứng phó mà?”

Giải Tư suy nghĩ một chút, rốt cục thoải mái: “Được rồi, ca, chỉ cần y đối với ngươi tốt, ngươi nghĩ ở chung với y vui sướng, ta đây tự nhiên cũng không ý kiến gì. Chỉ cần y đối với ngươi toàn tâm toàn ý là được, ta đối với y không có yêu cầu gì khác, cũng không mượn tiền tài quyền thế của y. Hắc, chúng ta có thực lực, có chuyện gì cũng ứng phó nổi, không cần nhờ vả ai.”

“Cũng không phải tuyệt đối như thế , nếu có thể mượn lực , cũng không cần sĩ diện, muốn mượn thì mượn.” Giải Ý khoái trá mà nhìn đệ đệ hùng tâm bừng bừng. “Xuôi gió xuôi nước so với ngược dòng tốt hơn, ngươi không phải tự ngược cuồng chứ? Cần phải tự mình chuốc lấy cực khổ làm chi?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Giải Tư cười ha ha. “Ta không ngu, nếu có người rút dao tương trợ, đương nhiên ta cũng sẽ không chối từ.”

——————

Ly Đình, Đái Cẩm ôm theo một đống đồ về, liền thấy huynh đệ hai người khoái trá tươi cười. Tiếp theo, bọn họ chen nhau vào nhà bếp làm cơm, sau đó bày ra bàn, mỹ mãn mà ăn, chúc mừng Giải Ý an cư tại Thượng Hải, từ nay về sau bắt đầu cuộc đời nghệ thuật gia thong dong tự tại.

Dung Tịch bề bộn nhiều việc, bay khắp quốc nội quốc ngoại, nhưng mỗi ngày y đều tận lực bỏ chút thời gian gọi cho Giải Ý, dù cho chỉ có vài câu chuyện phiếm cũng thấy hài lòng vô cùng. Nếu như y tại quốc nội, nhất định đem hết toàn lực công tác, cuối tuần chạy đi Thượng Hải, cùng Giải Ý qua cuộc sống gia đình ấm áp hai ngày.

Trong cuộc sống bình thường, phần lớn thời gian Giải Ý đều vẽ tranh. Hắn vẽ cảnh đêm Thượng Hải, vẽ đô thị ban ngày, vẽ mưa bụi vùng sông nước Giang Nam, cũng vẽ một hoa nho nhỏ lặng lẽ nở rộ trong một tòa nhà cao tầng, vẽ tia nắng ban mai buổi sớm hoặc vẽ ánh tà dương trong làn mưa tí tách.

Thị giác hắn rất đặc biệt, cảm giác vô cùng khác lạ, ý vẽ luôn luôn làm cho người ta đoán không ra ẩn ý thần bí, khiến người ta mê muội. Mà bởi vì hắn không đi lộ tuyến thương nghiệp, tác phẩm truyền lưu cực nhỏ, nên chỉ cần vừa xuất hiện lập tức bị người thu mua ngay, bởi vậy vật càng hiếm càng quý, cấp tốc trở thành trân phẩm trong giới họa thương.

Một ít sách báo nổi tiếng quốc nội cũng bắt đầu chú ý tới hắn, chủ biên ban biên tập tạp chí mới phát hành “Tân thị giác” tại Thượng Hải muốn thông qua Giải Tư tìm hắn, hy vọng dùng tác phẩm của hắn làm một chuyên mục mừng năm mới, đăng ở tạp chí tháng một sang năm. Tạp chí đó là loại tạp chí nghệ thuật xa hoa, bìa cứng ba trăm sáu mươi tám trang, Giải Ý đã từng mua qua vài cuốn, cảm giác phẩm vị bọn họ rất tốt, hỏi qua một chút kế hoạch cùng tiền nhuận bút liền sảng khoái đáp ứng.

——————–

Vị chủ biên duyệt nhân vô số kia ngồi ở quán bar Ly Đình, nhìn người thanh niên hoạ sĩ tựa như một trân phẩm nghệ thuật kia, không khỏi kiến nghị: “Giải lão sư có thể để chúng ta chụp một chút cuộc sống cá nhân hoặc cuộc sống sáng tác không? Chúng ta muốn bám vào chuyên tập lúc trước. Tác phẩm của ngài cũng như ngài vậy, thực sự đem ánh sáng thành quang huy, nhất định càng thêm hấp dẫn độc giả.” Ngồi cạnh vị chủ biên là một nữ hài tử tuổi trẻ làm trợ lý, nghe thế ra sức gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Giải lão sư, xin ngài cho chúng ta cơ hội này, cũng như cho độc giả chúng ta lãnh hội một chút phong thái cá nhân của ngài. Ta tin tưởng, ảnh chụp của ngài cùng tranh của ngài vừa đăng ra khẳng định oanh động, thật không biết người như tranh hay tranh như người.” Cô ấy càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng lên.

Giải Ý nhìn bọn họ, mỉm cười: “Ảnh chụp cá nhân cũng được, đăng tranh ta cũng được. Ta không thích xuất đầu lộ diện, làm người thường tương đối thoải mái.”

Chủ biên có chút kinh ngạc, đổi thành hoạ sĩ khác, chắc chắn không cự tuyệt đề nghị này, đây là cơ hội tuyên truyền rất tốt a, khiến việc bán tranh của họ thêm tốt ấy chứ. Nữ hài tử kia vô cùng kinh ngạc, trợn to mắt nhìn hắn, phảng phất hắn là người ngoài hành tinh, chẳng hề thuộc về trần thế này.

Chuyện một năm rưỡi trước đây tại Tây Nam vẫn như còn đó. Tuy rằng không ai dám truyền ra ngoài nhưng họ mơ hồ biết Giải Ý chọc vào tranh chấp kinh tế đến nỗi táng gia bại sản. Thất bại thảm hại, cuối cùng triệt để rời khỏi thương giới nhưng không rõ ràng lắm lúc này hắn là chuyện gì xảy ra.

Giải Ý ngồi ở chỗ kia, khiêm tốn mà mỉm cười, ngũ quan xinh xắn tại ánh đèn sinh huy rạng rỡ. Chủ biên tiếc nuối mà nói: “Vậy cũng được. Chúng ta tự nhiên tiếp thu ý kiến Giải lão sư thôi. Vậy chúng ta ký ước đi, chụp ảnh ta sẽ phái nhiếp ảnh gia tạp chí đến chỗ ngài chụp ảnh.”

“Tốt.” Giải Ý sảng khoái gật đầu, đưa cho chủ biên địa chỉ nhà mình.

Chủ biên nhàn nhã cùng hắn hàn huyên một hồi, sau đó muốn mời hắn cơm chiều lại bị hắn khách khí uyển cự. Chủ biên cũng không kiên trì, liền lấy biên lai, lúc rời đi nghiêm túc mà nói: “Giải lão sư, góc độ quan sát sự vật của ngài rất kỳ lạ, nếu như ngài có chụp ảnh chụp hình gì, nên đưa ta đưa lên tạp chí.”

“Được.” Giải Ý cười đáp ứng. “Hiện tại chưa có, nếu như có, các ngươi muốn dùng, nhất định cho các ngươi.”

Lúc này chủ biên mới cao hứng mà cùng vị trợ thủ trẻ tuổi lưu luyến rời đi.

———————-

Ly Đình biết Giải Ý đang nói chính sự, không có tới quấy rối, lúc này thấy khách đi, mới cười cười đi tới, một bên bảo nhân viên phục vụ dọn bàn, một bên ngồi xuống, cười nói: “Tiểu Ý, ngươi xem ngươi đổi hành nghiệp, nổi tiếng rồi kìa. Duy Duy cũng cảm khái vô hạn, nói ngươi là người không gì làm không được.”

Giải Ý thần tình bình tĩnh, thanh âm trầm thấp nhu hòa: “Vẽ tranh là mục đích ban đầu của ta, đâu thể coi là nghề mới. Nếu như để cho ta kinh doanh quán bar, nhất định hỏng việc.”

“Chưa chắc a.” Ly Đình liếc nhìn khách xung quanh, nhất là nữ tử tuổi trẻ, không khỏi ách nhiên thất tiếu. “Ngươi ở nơi này ngồi quả là như quảng cáo sống vậy, khách kéo tới như mây.”

Giải Ý nhịn không được lắc đầu: “Lời ngươi độc quá đi, thực sự là giống Tiểu Tư.”

Ly Đình ngửa đầu cười to. Nàng hiện tại đã khôi phục lại tư thái thon thả trước kia, hôn nhân cũng tốt đẹp, nữ nhi xinh xắn, sinh ý thịnh vượng, tâm tình vô cùng khoái trá, tính cách càng rộng rãi thêm, dung nhan càng diễm lệ động nhân.

Giải Ý cũng mừng cho nàng.

Ly Đình nhìn đồng hồ treo trong quầy bar một chút, nói với hắn: “Thời gian không còn sớm nữa, nếm thử bò bít-tết chỗ chúng ta xem. Tay nghề đầu bếp không sai nha, ta từ nơi khác tìm được đó.”

Giải Ý hiền hoà đồng ý: “Tốt.”

Ly Đình sẳn giọng: “Ta nói này Tiểu Ý, ngươi cũng đừng quá chiều theo tâm ý người khác nữa, người ta muốn ngươi làm cái gì ngươi đều nói ‘tốt’, cẩn thận lại thiệt thòi lớn bây giờ.”

Giải Ý cười càng lúc càng vui: “Ngươi không phải người khác, hơn nữa, đề nghị của ngươi rất tốt a, ta cũng chẳng thiệt gì.”

Ly Đình cười lắc đầu, ngoắc ngoắc nhân viên phục vụ, bảo gã đem hai tờ thực đơn đến.

Giờ là lúc tan tầm, con đường bên ngoài biết bao nhiêu người đi đi lại lại, xe như nước chảy. Giải Ý quay đầu nhìn, sâu sắc cảm nhận hồng trần vạn trượng, thế giới ấy chẳng hề quan hệ gì đến mình, tâm tình vô cùng bình tĩnh.