Bối Phụ Dương Quang

Chương 77






Ngày kế là thứ năm, Giải Tư cùng Đái Cẩm buổi sáng đi đến trường học, buổi trưa về đến nhà lập tức đi ô-tô tới New York.

Hừng đông Giải Ý mới uể oải tỉnh ngủ, tới trưa đã dậy, nhưng không muốn ăn gì, đành miễn cưỡng uống một ly cà phê, ăn hai lát bánh mì.

Giải Tư có điểm cẩu thả, không chú ý tới sắc mặt tái nhợt của hắn. Giải Ý cũng nỗ lực giấu đi cái dáng ủ rũ của mình, ngồi ở ghế sau, theo bọn họ tới biệt thự Đái thị.

Vừa vào biệt thự lớn, Đái Cẩm ở trong căn phòng khách hỗn loạn liền thấy được Đái Hi đang nghe điện thoại, nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chạy ngay tới ngồi bên người y, chờ y nói xong điện thoại.

Đái Hi vẫn là bất cẩu ngôn tiếu, kết thúc trò chuyện mới xoay người qua nhìn muội muội, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Đái Cẩm hài lòng mà cười nói: “Đại ca, ngươi thế nào lại đến đây?”

Đái Hi nhu hòa: “Ngươi đính hôn, đại ca đương nhiên phải tới tham gia rồi.”

Đái Cẩm lúc này mới nhớ tới, vội vã nhảy sang bên giới thiệu: “A, đại ca, đây là Giải Tư, ngươi gọi hắn Andy được rồi, còn đây là ca ca hắn Giải Ý. Dennis, đây là đại ca của ta Đái Hi, tên tiếng Anh là Michael.”

Trên mặt Giải Ý vẫn lộ nét cười ôn hòa, thong dong, cùng Đái Hi bắt tay, rất khách khí: “Đái tiên sinh, hạnh ngộ.”

Đái Hi cảm giác bàn tay kia nhiệt độ rất bất thường, nhanh chóng mà quan sát tỉ mỉ hắn một chút, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, đáy mắt có nét ủ rũ mơ hồ, phảng phất như chỉ một đêm đã gầy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi một trận co rút, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, rất khách khí mà nói: “Xin chào, Dennis.”

Giải Ý thu hồi tay, bất động thanh sắc mà thối lui.

Giải Tư có nghe qua Đái Cẩm nói về vị đại ca này nhiều lần, ngôn từ tràn ngập kính nể cùng sợ hãi. Vị đại ca này của cô lấy bằng MBA của Harvard, tiếp nhận địa vị gia gia, trở thành chủ tịch của Đái thị. Y lúc nào cũng biểu hiện lão luyện thành thục, hơn nữa đối người lại lạnh lùng, thưởng phạt phân minh, quyết định dứt khoát, gần một năm, không chỉ đối thủ, cả nguyên lão trong Đái thị cũng đối y rất kính nể. Đái Luân cùng Đái Cẩm không sợ trời không sợ đất, ngay cả phụ mẫu gia gia đều quản không được, nhưng chỉ duy nhất sợ vị đại ca này.

Chờ Giải Ý thối lui, Giải Tư mới ngại ngùng đi qua, lúng túng kêu một tiếng: “Đại ca.”

Đái Hi nhìn tiểu tử cao to anh tuấn dương quang tràn lan này, thoả mãn gật đầu: “Andy, ngươi cùng Alice hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần ứng phó mọi việc.” Y dù đã cực lực hòa hoãn thái độ nhưng thần thái vẫn nghiêm túc có thừa mà hòa ái thì bất túc.

Giải Tư không dám lên tiếng, chỉ đành gật đầu.

Đái Hi quay sang Đái Cẩm nó: “Tiểu muội, ở đây đang chuẩn bị, rất loạn, các ngươi đi thử lễ phục, sau đó nghỉ ngơi đi.”

Đái Cẩm lập tức cười nói: “Vâng.” Nhanh chóng lôi theo Giải Tư chạy như trút được gánh nặng.

Giải Ý nhìn đệ đệ biến mất tại chỗ rẽ cầu thang, không nói một lời liền xoay người ra cửa.

Đái Hi không tự chủ được mà kêu một tiếng: “Dennis.”

Giải Ý quay đầu nhìn về phía y: “Đái tiên sinh có gì dạy bảo?”

Đái Hi cũng vì tiếng gọi của mình mà giật mình. Y cố nhịn, nhàn nhạt nói: “Ngươi hình như đang sốt.”

Giải Ý càng lãnh đạm: “Không có gì, qua hai ngày là khỏi, đa tạ quan tâm.”

Đái Hi nhìn không chuyển mắt vào hắn.

Công ty bọn họ thuê đã đến đây sắp xếp cho lễ đính hôn ngày mai, nơi nơi đều là màu trắng kiều diễm ướt át cùng hoa tươi hồng nhạt, trang hoàn đẹp đẽ quý giá vô cùng. Tại nơi đang vì trang hoàng lại mà lộn xộn như thế này, biểu tình Giải Ý đạm mạc để lộ ra một chút tịch liêu cùng chán ghét, hắn đối Đái Hi mơ hồ bài xích, lại điểm chút kiêu ngạo cự nhân thiên lý.

Trong lòng Đái Hi tựa như có một vạn con kiến đang bò lắn quắn bên trong, bất an cáu tính. Y tự đè nén tính tình bản thân, cực có chừng mực mà tỏ vẻ quan tâm: “Nếu sinh bệnh, cần phải khám bác sĩ, không thể qua loa được.”

Giải Ý hơi hơi gật đầu, lễ phép đáp: “Cảm tạ Đái tiên sinh, cáo từ.”

Đái Hi ngẩn ra: “Ngươi đi đâu?”

Giải Ý cũng có chút bất ngờ, nhìn y một cái, nhàn nhạt đáp: “Ta ra ngoài đi dạo, đêm nay ở trong khách sạn, sẽ không ở lại đây. Sáng mai ta sẽ tới, không làm hỏng việc đâu.”

Đái Hi biết hắn vô cùng phản cảm đối với mình,đến mức dù ở chỗ tốt như nhà y ngủ một đêm hắn cũng không thèm, đáng lẽ điều này vốn gãi đúng chỗ ngứa của y mà không hiểu sao nay lại tạo thành chút khổ sở trong lòng. Nhưng y hôm qua mới đi ô-tô hơn trăm km tới giáo huấn hắn, đâu thể giờ lại giở giọng ăn nói khép nép mà giải thích được? Huống hồ, người này xác thực không thể lưu lại được mà. Trong lòng Đái Hi thở dài một hơi, lạnh lùng gật đầu nói: “Được rồi, Giải tiên sinh cứ tự nhiên.”

Giải Ý đạm đạm cười, liền đi ra cửa.

Đái Hi nhìn thân ảnh cao ngất lẫn vào trong ánh vàng nhạt của dương quang mùa đông, dần dần đi xa, sau đó biến mất tại ngoài cửa lớn, trong mắt chậm rãi dâng lên một tia sáng kỳ dị. Y quay đầu nhìn cục diện bốn phía rối ren ở đây, liền vội vàng đi ra ngoài, leo lên chính xe mình.

Quản gia cho rằng xảy ra đại sự, vội vã đuổi theo.

Đái Hi nói với quản gia: “Ta đi ra ngoài có xã giao, ngươi thay ta nói một tiếng với phụ mẫu.” Nói xong, liền nổ máy chạy đi.

Quản gia lập tức đáp: “Dạ, xin hỏi đại thiếu gia có trở về ăn cơm chiều không ạ?”

Đái Hi do dự đôi chút: “Không chắc, không cần chờ ta.”

Quản gia còn chưa đáp lại tiếng nào, xe liền chạy đi.

Mới ra khỏi cổng lớn, y lập tức giảm tốc độ, bởi vì thân ảnh kia đã đứng ở phía trước.

——————

Ở đây rất khó gọi xe taxi, Giải Ý cũng không ngại, lững thững đi về phía trước. Khác với khi sốt nhẹ mắt hoa cả lên, khi sốt cao hắn lại cảm thấy thần tình sảng khoái, thân thể nhẹ như bay, một chút cũng không khó chịu. Hắn nhàn nhã nhìn qua phong cảnh như vẽ xung quang, thỉnh thoảng còn nghiên cứu kiến trúc tạo hình, phong cách trang trí cùng màu sắc, có vẻ rất thích thú.

Đái Hi lái xe, từ xa chậm rãi đi theo phía sau hắn, nhìn hắn thong dong vững vàng đi trên đường, trong lòng cũng chỉ nghĩ người này đang sốt cao thế còn đi trong gió lạnh như vậy, thật là không biết chăm sóc bản thân mà.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Giải Ý mới giơ tay gọi một chiếc xe, dùng tiếng Anh giản đơn nói: “Metropolitan Museum of Art.” (1)

Metropolitan Museum of Art ở đại lộ số 5, New York là một trong ba tòa bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng nhất thế giới sánh cùng nhà bảo tàng ở Anh và Louvre. Giải Ý chỉ cần nói ra tên, tài xế tuyệt không đi nhầm.

Đái Hi lái xe theo hắn, nhìn xe taxi đi tới Metropolitan Museum of Art thì dừng lại, thấy Giải Ý nhàn nhã mua vé vào cửa, sau đó xếp hàng đi vào, đành vội vàng bận rộn đi tìm chỗ đậu xe, sau đó mới bước theo. Y nén nôn nóng, xếp hàng mua vé, theo dòng người hưng phấn vào bảo tàng.

Nhà bảo tàng danh tiếng này quy mô khổng lồ, hàng triển lãm phong phú, phân chia thành mười tám bộ phận, trong đó nổi bật là mỹ thuật Âu Châu, với khoảng gần ba nghìn tác phẩm trường phái ấn tượng Âu Châu từ thế kỷ mười bốn đến thế kỷ hai mươi, điều này cũng là điều tâm đắc nhất của nơi đây. Giải Ý luôn luôn thiên vị màu sắc, bởi vậy cũng đặc biệt thích trường phái ấn tượng, nhất là cách sử dụng màu sắc đưa tất cả lên cực đỉnh cùng cảm giác chúng đem lại. Tại khu triển lãm cá nhân, hắn lưu luyến không muốn về, ở tới tận chạng vạng, hầu như không để ý đến bản thân đói hay khát.

Đái Hi rất nhanh liền tìm được hắn ở lầu hai. Con người đang ưu nhã phiêu lượng mà quay qua quay lại nhìn một bức danh họa ở rất nhiều góc độ khác nhau, trên mặt tái nhợt hiện lên một tia sung sướng dễ dàng, hồn nhiên không phát giác ra ai ai đi ngang qua đều dừng mắt trên người hắn.

Từ dữ liệu mà nhìn hành vi của Giải Ý này với đánh giá người khác với hắn, Đái Hi vẫn nghĩ tính cách người này hẳn là dã tính, nổi loạn, thô lỗ, hào phóng, miệng đầy từ ngữ tân thời, thậm chí lời nói lẫn việc làm thô tục, nói chung là loại người nông cạn mà xã hội thượng lưu bọn y khinh thường. Trước khi thấy hình ảnh hắn tư liệu, trong đầu Đái Hi, hình tượng người này ở New York sẽ là rất cổ quái, một gã râu dài tóc dài như nghệ thuật gia bao thủ, cái loại phiến diện này cùng cảm giác chẳng đáng để tâm đã thâm căn cố đế trong lòng y.

Thế nhưng, từ khi thấy ảnh chụp muội muội gửi về trên máy tính, y hoàn toàn ngây ngẩn cả người, căn bản không thể tin được cái con người đang mỉm cười kia chính là con người mà y tưởng tượng. Người này tướng mạo tinh xảo, khí chất cao quý, ăn mặc nhã nhặn, thưởng thức ưu nhã, thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược so với biểu hiện trong tư liệu, làm y bị mê hoặc không ngớt. Nhìn thấy cảnh hắn cùng đệ đệ mình gần gũi như thế, trong lòng y nhất thời dâng lên một sự bất an cùng phẫn nộ.

Y lập tức sắp xếp tốt công tác, từ Singapore bay đến Mỹ, lập tức lái xe thẳng đến New Haven, tìm Giải Ý, cảnh cáo hắn.

Phản ứng Giải Ý cũng lại làm y bất ngờ sâu sắc. Hắn so với hình còn muốn đẹp hơn, ngôn hành cử chỉ cũng ẩn nhẫn nội liễm, ngay cả khi tức giận biểu hiện thập phần hàm súc.

Từ đó, y đã không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi người này nữa.

Mâu thuẫn trọng trọng, y ngơ ngác từ xa xa nhìn theo Giải Ý, trong mắt chỉ có thân ảnh anh tuấn tiêu sái kia.

Giải Ý từ bảo tàng đi ra, liền kêu xe taxi, trực tiếp tới khách sạn Quân Duyệt không xa lắm.

Đái Hi không kịp lấy xe mình, đành vội vã nhảy lên xe taxi, bám theo tới khách sạn. Y xa xa đứng ở góc đại sảnh, nhìn Giải Ý xử lý thủ tục.

——————–

Tiếp tân ở bàn lớn hiển nhiên đối với nam tử đông phương tuổi trẻ anh tuấn này thập phần thiện cảm, cười ngọt như mật ong, lời mềm như tơ. Giải Ý cũng chỉ mỉm cười, nói vài câu, liền cầm thẻ phòng đi vào thang máy.

Đái Hi lập tức tới bàn lớn, lược thi tiểu kế, liền hỏi ra gian phòng Giải Ý tại tầng chín.

Y không dám nhẩn nha đứng ở hành lang không người, càng không thể gõ cửa, không thể làm gì khác hơn là trốn ở chỗ an toàn gần lối ra vào, trong lòng hung hăng mà mắng chính mình “Điên rồi.”

Nơi này cách phòng Giải Ý rất gần, y để cửa để hở một chút, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt kia, trong lòng do do dự dự, lý trí giục mau mau rời khỏi mà tình cảm lại đưa y đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Tâm tình lúc này, chẳng khác nào trở về lúc còn là học sinh.

Ngày hôm qua tại New Haven, Giải Ý thông minh hơn người liếc mắt đã nhìn thấy lớp ngụy trang y khổ cực che giấu bao nhiêu năm nay, khiến y chấn động không ngớt.

Đái Hi xác thực là đồng tính luyến ái không hơn không kém, y từ lúc niên thiếu đã hiểu rõ chính mình chỉ thích nam nhân. Nữ nhân trong mắt y chỉ như một thân cây, một cọng cỏ, một đóa hoa, đều không phải sinh vật trong thế giới y. Thế nhưng, áp lực của y rất lớn, đấu đá bên trong gia tộc cùng mong đợi tổ phụ khiến cho y cực lực ngăn chặn khát vọng dưới đáy lòng, qua cuộc sống trường kỳ thanh tâm quả dục.

Trong nhân sinh ba mươi hai năm của y, chỉ có một tình nhân đồng tính bí mật. Người nọ là một người Pháp, cùng tuổi y, là khi y ở Mỹ học đại học thì biết. Quan hệ cả hai duy trì ba năm, đến khi y tốt nghiệp thì mối quan hệ đó vô tật mà chết. Là đối phương đề nghị kết thúc quan hệ trước, y không dám giữ lại, lại càng không đủ gan giành giật. Hai người trong lý trí và hòa bình mà chia tay, mỗi người đi một ngã. Y trở lại Singapore, càng thêm lạnh lùng nghiêm khắc, trở thành người nối nghiệp lý tưởng trong cảm nhận tổ phụ cùng gia tộc.

Y không nghĩ tới, qua cả 10 năm sống bình thản như thế, trái tim dường như không còn biết dao động của mình lại một lần nữa rung động, một lần nữa đập long trời lở đất.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người nhấn chuông phòng Giải Ý. Y vội vã nhìn qua khe cửa.

Đứng ở ngoài cửa là một nữ tử người Hoa chế phục màu tối tuổi còn trẻ.

Giải Ý rất nhanh mở cửa, hai người dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau vài câu.

Nguyên lai là Giải Ý đã đặt vé máy bay đi Quảng Châu ngày mốt, đây là nhân viên công tác của công ty hàng không quốc tế Trung Quốc có chi nhánh tại New York gửi tới đưa vé.

Giải Ý sau khi biết thế liền hòa ái mà để cô gái vào cửa, một lát sau, đại khái làm xong xuôi thủ tục giấy từ, hắn lại lễ phép đưa cô rời đi.

Trong phòng rất ấm, lúc này hắn đã cởi áo ba-đờ-xuy cùng áo khoác âu phục ra, chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, bên ngoài là chiếc áo chẽn Tây Âu màu tối, phía dưới là quần tây cùng màu, càng hiện thị vóc người thon dài cao ngất, bất quá có chút gầy. Cravat đã bỏ đi, một chiếc nút trên áo sơmi cũng mở ra, có vẻ tùy tính dễ dàng, cả người tản ra loại vị đạo gợi cảm nói không nên lời.

Đái Hi tham lam mà nhìn hắn, đến tận khi hắn cùng với nữ hài tử kia cười nói “Cảm ơn” cùng “Tái kiến”, lập tức trở lại phòng, đóng cửa lại, y mới dựa vào tường, nhắm mắt lại, run nhè nhẹ, không tiếng động mà thở dài.

Y biết, nếu như còn ở thêm nữa,y thật sự khống chế không được dục vọng trong đáy lòng mình, chạy đi gõ cửa căn phòng đó.

Hầu như dùng hết khí lực toàn thân, y nhanh chóng chạy ra hành lang, không tiếng động mà vào thang máy, đi ra cửa chính khách sạn.

Về đến nhà, hai nhà Đái, Giải đã ăn xong bữa tối. Đái Tiên Dận với phu phụ nhà Giải Diễn tiếp tục đánh bài brit, Giải Tư với Đái Cẩm, Đái Luân cũng ở tầng ngầm chơi bài.

Phòng khách rộng thùng thình vốn là nơi làm lễ đính hôn cơ bản bố trí hoàn tất, nơi nơi sắc màu rực rỡ, bầu không khí vui vẻ vô cùng.

Đái Hi ngồi xuống ở phòng ăn, chờ người làm đem bữa tối ra. Y nhìn bóng đêm an tĩnh ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến một chuyện, cái người một mình ở khách sạn kia, cái người đang sinh bệnh ấy, hiện giờ đã ăn cơm chưa?

_________________________

(1) Metropolitan Museum of Art (viết tắt là the Met) là một trong những viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhất của Hoa Kỳ, đặt tại trung tâm Thành phố New York. Bảo tàng này được thành lập năm 1870 và mở cửa đón khách năm 1872. Trong bảo tàng có các bộ sưu tập rất quý hiếm về nghệ thuật Ai Cập cổ đại và phương Đông cổ, nghệ thuật châu Âu gồm các kiệt tác của Titian, Georges de La Tour, Rembrandt, Monet, Van Gogh… và những báu vật khác thuộc Hy Lạp cổ đại, La Mã, nghệ thuật Hồi giáo Trung cổ, đặc biệt là hội họa châu Âu thế kỷ 20.

Trong số các kiệt tác mỹ thuật thế giới được trưng bày tại bảo tàng phải kể đến Đức mẹ với Chúa hài đồng và cây đàn của Raphael, Thần Vệ nữ và cây đàn của Titian, Phong cảnh Toledo của El Greco…

Hằng năm the Met thu hút hơn 4 triệu người đến tham quan.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Metropolitan_Museum_of_Art