Bối Phụ Dương Quang

Chương 60






Giải Ý nghe xong chuyện Mã Khả lo lắng, thái độ rất lãnh tĩnh: “Được, ta đã biết. Mã Khả, ngươi đừng vội, việc này ta thay ngươi giải quyết. Sau này loại chuyện này sẽ còn tiếp diễn, truyền thông sớm muộn cũng sẽ biết thôi. Ngươi yên tâm, chỉ cần nói cho bọn họ ngươi một mực ở câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn tại hải khẩu hát là được. Nếu như thật có biến động gì, ta nhờ cùng Trương Duy Cần đứng ra, làm sáng tỏ lời đồn với truyền thông.”

Mã Khả trong lòng nhẹ nhõm ngay, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra: “Ý ca, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi.”

“Thằng nhỏ ngốc này, còn nói cảm ơn với ta làm cái gì chứ? ” Giải Ý ôn nhu mỉm cười. “Được rồi, nhanh đi công tác đi, cái gì cũng đừng lo. Ta phái người đi tìm Lăng Dương, nếu như gã còn tiếp tục gọi điện thoại cho ngươi, ngươi lập tức nói cho ta biết, nghe chưa.”

“Nghe, ngươi yên tâm, ta nhất định lập tức nói cho ngươi.” Mã Khả liên tục gật đầu.

“Tốt, trước cứ thế đã.” Giải Ý cười khẽ.

“Được.” Mã Khả suy nghĩ một chút, rốt cuộc không dằn được nói ra. “Ý ca, ta yêu ngươi.”

“Ừ.” Giải Ý do dự một chút, cười nói. “Ta biết.”

Giải Ý buông điện thoại, lập tức gọi cho Lộ Phi, đơn giản rõ ràng kể lại đại thể: “Cho ngươi một ngày đêm, ngươi đi điều tra một chút tình hình hiện nay của tập đoàn Quốc Nguyên, còn có tình hình gia đình Lăng Dương nữa. Mặt khác, đem mấy đối tác của gã cũng tra ra, xem họ rốt cuộc muốn hợp tác thế nào?”

“Được.” Lộ Phi gật đầu, cũng không nói nhiều, liền đứng dậy đi ra làm ngay.

Giải Ý nhìn lịch công tác của mình, cũng chuẩn bị đi.

Giải Tư chẳng biết từ chốn nào ló tới, cười hì hì: “Ca, ngươi muốn đi ra ngoài à?”

“Ngươi thế nào còn không đi?” Giải Ý trừng cậu. “Không phải hôm nay phải đặt vé máy bay à?”

“Đặt rồi, đã đưa tới.” Giải Tư giả bộ ủy khuất. “Sáng mai, ta bay tới Quảng Châu, buổi chiều từ Quảng Châu bay sang New York.”

Giải Ý nở nụ cười, thân thủ xoa xoa tóc cậu: “Vậy là ca trách lầm ngươi. Nếu phải đi, hôm nay ngươi cứ chơi đã đi, ngày mai ta tiễn ngươi đi sân bay.”

“Nơi này có cái gì chơi? Ca cứ coi ta như tiểu hài tử?” Giải Tư hì hì cười. “Hôm nay, ta muốn theo ngươi.”

Giải Ý suy nghĩ một chút: “Ta đi công ty Lâm Tư Đông lấy tiền, ngươi không muốn theo đâu.”

“Ta đây càng muốn đi, miễn cho y khi dễ ngươi.” Giải Tư tính trẻ con, kiên trì. “Ta không vào văn phòng với ngươi là được, ta ghét nhìn bộ mặt trọc phú của y.”

Giải Ý cười ha ha: “Được rồi, ngươi theo ta.”

—————–

Địa điểm tập đoàn Hoan Nhạc đã dời lại về Hoan Nhạc cao ốc, văn phòng Lâm Tư Đông vẫn tại tầng đỉnh Hoan Nhạc cao ốc. Văn phòng rộng lớn ba mặt đều là tường kính, nhìn ra ngoài có thể thấy toàn bộ cảnh quan ở hải khẩu, thậm chí còn có thể thấy biển rộng xanh xanh ở tận chân trời.

Ánh nắng tươi sáng, trong phòng ánh sáng vô cùng tốt, không cần bật đèn vẫn một mảnh quang minh.

Giải Ý thư thái mà ngồi vào sofa rộng rãi, vừa uống trà Ô Long vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Do từ trên nhìn xuống, kỳ thực mọi thành thị đều đại thể như thế, đơn giản là một vùng chi chít các tòa nhà cao tầng.

Giải Ý miên man suy nghĩ, không khỏi mỉm cười.

Lâm Tư Đông từ lâu tại trên bàn trà chuẩn bị một bộ tử sa trà cụ giá trị hơn mười vạn, đợi hắn vừa đến liền lập tức ngâm trà cho hắn uống.

Giải Ý cũng không có cô phụ ý tốt của y, mỉm cười nhìn y rửa chén, làm nóng, tẩy trà, sau đó rót trà. Hắn cầm lấy chén trà nho nhỏ, ngửi mùi, sau đó uống một ngụm, lập tức khen: “Trà ngon a.”

Lâm Tư Đông rất cao hứng, nhưng thông minh mà không nói thêm gì. Hai người một mực nhàn nhã phẩm trà, không nói chuyện với nhau.

Văn phòng này cách âm phi thường hiệu quả, bởi vậy bên trong rất an tĩnh. Tuy rằng bên ngoài dương quang mãnh liệt, nhưng trong phòng điều hòa chạy vẫn một mảng mát rượi. Thảm màu xám, trang bị trong phòng cũng màu tro nhạt, thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, nơi nơi đều bày cây hoa xanh tốt, làm cho mắt cũng thập phần thoải mái. Tường kính bốn phía khiến phạm vi nhìn trống trải, rèm cửa nhung màu xanh xám an tĩnh ở góc tường vẫn chưa kéo.

Giải Ý xuất thần mà nhìn ngoài cửa sổ, Lâm Tư Đông vẫn nhìn hắn, thủy chung không chịu dời đường nhìn.

Qua thật lâu, Giải Ý mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Tư Đông, cười nói: “Văn phòng này thật không sai, chiếm điểm cao tại hải khẩu đấy.”

Lâm Tư Đông ôn hòa mà cười nói: “Vậy ngươi đem công ty dọn đến nơi đây làm đi, ta tặng văn phòng cho ngươi luôn.”

“Như vậy sao được?” Giải Ý cười lắc đầu. “Ngươi làm như thế, không phải là hôn quân sao? Dù người khác không nói gì, chỉ sợ ban cựu thần nổi dậy thanh quân trắc a (giống giống dẹp trừ gian thần).”

“Ai dám?” Lâm Tư Đông cười ha hả, cầm lấy chén trà một hơi uống sạch. “Ngươi tới là được, chuyện gì ta đều có thể giải quyết.”

“Không được.” Giải Ý cười khẽ. “Ngươi không phải muốn đi Bắc Kinh phát triển sao?”

“Đúng vậy, ngươi theo ta cùng nhau đi.” Lâm Tư Đông nói lại chuyện cũ.

Giải Ý lại lắc đầu. “Ta không đi Bắc Kinh, nơi đó đâu có chỗ cho ta làm.”

“Ta có a.” Lâm Tư Đông nhìn hắn, trong mắt phảng phất muốn lòi ra cả cái móc sắt, mạnh mẽ mà móc Giải Ý lại. “Ngươi theo ta đi, toàn bộ hạng mục ta cho ngươi. Ta tại Bắc Kinh hợp tác, tổng đầu tư mười hai tỷ, là đại hạng mục, đủ để ngươi làm.”

Giải Ý suy nghĩ một chút, chậm rì rì mà cười hỏi: “Lâm tổng, ngươi là người thông minh, nhất định biết việc ngu ngốc nhất trên đời là gì.”

Lâm Tư Đông thở dài: “Biết.”

Giải Ý cũng cười: “Đúng vậy, là ở cùng một chỗ mà ngã hai lần.”

Lâm Tư Đông nỗ lực ức chế xúc cảm muốn lại gần hắn, trấn định cười: “Ngươi nói đúng, ta đã té ngã qua một lần rồi, mong muốn ngươi khoan hồng độ lượng, có thể tha thứ ta, cho ta thêm một cơ hội nữa.”

“Không, té ngã chính là ta.” Giải Ý cười đến đạm bạc. “Đau đớn vẫn là đau đớn. Thiên hạ lớn như vậy, ta cần gì phải thắt cổ trên một cây?”

Lâm Tư Đông nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vô cùng hối hận: “Tiểu Ý, cái gì sai đều có thể bù đắp mà, ngươi vì sao cố chấp như thế?”

Giải Ý nhìn y một hồi, rất thành khẩn: “Tư Đông, đêm hôm đó, ta đã nói hết cho ngươi nghe rồi. Chúng ta đều là nam nhân, đừng làm cái loại nữ nhi dong dài nữa, được chứ? Trước đây, ta đối với ngươi động tâm, đem bản thân làm thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hiện tại nhớ tới đều khó có thể chịu nổi. Chúng ta cũng không muốn như thế lần nữa. Hôm nay ta tới lấy chi phiếu, ngươi coi ta là bằng hữu, mời ta uống trà, ta đương nhiên không cự tuyệt, nhưng chỉ thế thôi. Giữa chúng ta, ngay cả tiền công trình kỳ thực cũng không cần bàn lại nữa. Ngươi cho ta bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu. Các ngươi muốn thế nào trả, ta cũng không có dị nghị, cũng không cần nói gì thêm nữa….”

Lâm Tư Đông lập tức cắt ngang: “Đã hoàn thành công trình, ta vốn sẽ không thảo luận với ngươi nữa. Bộ tài vụ đã sớm viết chi phiếu rồi, ta để cho bọn họ đem tất cả khoản thanh toán cho ngươi. Tiểu Ý, ta tuyệt đối không cắt xén của ngươi, lẽ nào còn cần ta nói sao?”

“Ta biết.” Giải Ý thở dài. “Vậy ta đi.”

“Uống thêm chút trà với ta, được không?” Thanh âm Lâm Tư Đông rất nhu hòa dẫn theo ý tứ cầu xin. “Tiểu Ý, sau này chúng ta còn có thể gặp mặt không?”

Giải Ý cười khẽ: “Ta nghĩ không cần đâu? Dây dưa qua lại đối với ai cũng không tốt.”

Lâm Tư Đông giật mình một chút, chậm rãi nói: “Ta không bỏ được.”

Giải Ý nhẹ nhàng lắc đầu, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. “Ta đây ngồi với ngươi một lúc vậy.” Hắn nhẹ giọng nói. “Ngàn dặm đưa tiễn, cũng đến lúc từ biệt, hôm nay rốt cuộc cũng là một lần cuối cùng gặp nhau. Tư Đông, đừng cưỡng cầu chi nữa.”

Lâm Tư Đông chỉ cảm thấy trong mắt nóng lên, vội vã đem đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương quang sáng lạn, toàn bộ thành thị dị thường an tĩnh, như thời gian cũng ngưng trệ, chỉ có mây trắng trên trời nhẹ nhàng phiêu động.