Bối Phụ Dương Quang

Chương 55






Giải Ý nói “Hẹn gặp lại” với cha mẹ, sau đó bỏ điện thoại.

Lúc này, hắn đang ngồi ở giao giới giữa Tứ Xuyên với Tây Tạng, một thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Ở đây độ cao so với mặt biển tới hơn 3 ngàn mét, hơn mười vạn héc-ta đất thảo nguyên là bãi cỏ thiên nhiên. Trông về phía xa xa, trên thảo nguyên tràn đầy những đốm nhỏ li ti li ti: màu đen của bò Tây Tạng, màu trắng của dê, các màu khác của ngựa, thỉnh thoảng còn có mấy loại tiểu động vật hoang dã dễ thương băng qua trước mắt.

Đầu hạ, nơi nơi đều tràn ngập hoa dại, một mảnh sinh cơ bừng bừng.

Ngọn gió thanh lương dịu dàng như nước lướt nhẹ qua, thổi vào mặt hắn, tóc hắn, y phục hắn.

Vô cùng an tĩnh.

Giải Ý ngồi ở trên sườn núi, nhìn đỉnh núi tuyết, ngọn núi tuyết tinh thuần dưới bầu trời xanh ngắt sừng sững không ngờ cách hắn gần đến thế rồi lại như xa đến thế.

Tâm hắn giờ đây giống như bãi cỏ ở cao nguyên này vậy, an tĩnh, thư thái, tràn ngập sức sống.

—————

Vào cái đêm hôm đó, tuyệt vọng như ngọn lửa thiêu đốt lấy hắn, khiến lý trí, lòng tin, kiên trì đều thiêu rụi. Giải Ý đã lên xe, chuẩn bị lao xuống vách núi.

Trong một cái nháy mắt, có một chiếc xe bỗng mở đèn, vọt về hướng hắn. Giải Ý sửng sốt vô cùng, xe kia liền chắn lại phía trước xe hắn, ngăn cản con đường Giải Ý định lao xuống.

Hắn sững sờ.

Từ trong chiếc Buick, thân ảnh trầm ổn của người lãnh đạo tập đoàn Đại Năng, Dung Tịch hiện ra.

Giải Ý tâm loạn như ma, chỉ có thể kinh ngạc nhìn y đi về phía mình, hoàn toàn không rõ đang xảy ra chuyện gì.

Dung Tịch bình tĩnh mở cửa xe hắn, ôn hòa mà nói: “Tiểu Ý, ngươi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”

Giải Ý bỗng nhiên cảm thấy sức lực đâu mất hết. Nhìn thấy ánh mắt tựa như lý giải, bao dung cùng trách cứ của Dung Tịch, Giải Ý một thời không thể động đậy, chỉ có thể chậm rãi nằm gục trên tay lái, lòng một mảnh mê muội.

Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều vắng lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ xe còn ong ong phát ra.

Dung Tịch lẳng lặng vươn tay, nắm lấy chìa khóa xe, tắt máy, cũng tắt luôn tiếng ồn duy nhất tại đây.

Giải Ý vẫn không nhúc nhích.

Dung Tịch do dự rồi lại do dự, rốt cục vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Giải Ý. “Ngươi không nên làm chuyện ngu ngốc thế này.” Y trầm giọng nói, thương tiếc choáng ngập trong mắt.

Giải Ý hoảng hốt, bỗng nhiên nói rằng: “Ta chỉ là…..lòng rất lạnh lẽo…..trống rỗng……lại không biết phải làm sao……để ngừng…..” Thang âm hắn thật nhẹ, lẳng lặng như đang ở tận đâu đâu.

Dung Tịch phảng phất như bị mê hoặc, cánh tay kia nhẹ nhàng từ thái dương hắn trượt xuống lướt qua đôi gò má gầy gò tái nhợt.

Giải Ý không chống cự, thậm chí như là không phát hiện. Hắn an tĩnh nhắm mắt, nhẹ giọng thì thào: “Ta chỉ là muốn kết thúc tất cả.”

Thanh âm Dung Tịch cũng rất nhẹ: “Phí hoài bản thân là lựa chọn của kẻ yếu.”

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, đôi môi gượng một nét cười: “Đây không tính là phí hoài bản thân. Ta chỉ nghĩ, giờ khắc này, tự do so với sinh mạng quan trọng hơn. Ta chọn tự do, chấp nhận buông sinh mạng.”

Dung Tịch do dự một chút, đưa tay choàng qua vai hắn, dùng chút sức: “Nào, Tiểu Ý, xuống xe đi.”

Giải Ý không cố chấp, nương theo lực đạo của y xuống xe.

Dung Tịch đẩy nhẹ hắn ra sau, ngưng thần nhìn, hỏi rõ ràng từng chữ: “Ngươi muốn vứt bỏ quá khứ? Muốn quên mất mọi việc đã từng xảy ra phải không?”

“Phải.” Giải Ý gật đầu. Đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ, thập phần trống trải nhìn Dung Tịch.

Dung Tịch nắm chặt vai hắn, nặng nề mà gật đầu một cái: “Được, ta giúp ngươi.”

Y nói xong liền giơ tay ra hiệu.

Chiếc Buick lui về phía sau, đường đã tránh.

Sau đó, một thân hình mẫn tiệp cực kỳ xuống xe, leo lên chiếc BMW của Giải Ý.

Giải Ý một mực đứng nhìn, lòng tĩnh lặng như nước.

Rất nhanh, thân hình sừng sững phong độ đi ra, nhìn về phía Dung Tịch.

Dung Tịch nhìn thoáng qua Giải Ý, rồi gật đầu với người đó.

Người kia liền nổ máy. Đem xe lui về sau một đoạn rồi nhấn ga vọt về trước. BMW rất nhạy bén, chỉ một lúc đã đến tốc độ cao nhất.

Người kia cấp tốc vọt ra khỏi xe, BMW lập tức lăng không bay vọt tới, tại không trung làm một đường hình cung duyên dáng rồi nặng nề rơi xuống vách núi, một tia lửa trong bóng đêm lóe lên, “ầm” một tiếng.

Dung Tịch cùng Giải Ý, không nói gì nhìn chăm chú vào ngọn lửa cao vút kia.

Gió núi thổi mạnh, làm thế lửa còn lúc càng lớn, chỉ một lúc chiếc xe càng cháy mạnh thêm.

Một lúc lâu, Dung Tịch chuyển mắt nhìn Giải Ý: “Tiểu Ý, cái này xem như ngươi đã lao xuống đi. Quá khứ dù thế nào cũng biến mất hết. Ngươi…..đi theo ta đi?”

Giải Ý không hiểu rõ cho lắm, thì thào hỏi: “Đi nơi nào?”

Dung Tịch mỉm cười: “Đi một nơi thật an tĩnh. Ngươi có thể yên lặng một chút, suy ngẫm lại ý nghĩa của bản thân. Nơi nào đó rời xa trần thế, phong cảnh mỹ lệ không gì sánh được. Ngươi có thể chụp ảnh, cũng có thể vẽ, đương nhiên, không muốn làm gì cũng được.”

Lúc này ý nghĩ Giải Ý một mảnh hỗn loạn, ý quyên sinh đã mất, vì thế gật đầu: “Đúng, ta cần yên tĩnh một chút.”

Dung Tịch ôm vai hắn, đưa hắn vào xe mình.

Chiếc xe Buick lập tức chạy xuống chân núi, hướng về đường cao tốc, chạy tới hải khẩu.

Giải Ý ngồi trên thương vụ máy bay của tập đoàn Đại Năng bay khỏi hải khẩu.

—————

Dung Tịch không theo cùng. Y thật sự rất bận rộn. Máy bay vừa tới Thành Đô, công ty con của tập đoàn Đại Năng ở Thành Đô liền phái xe cùng một tài xế đi cùng Giải Ý.

Qua hai ngày bôn ba, Giải Ý đi tới cao nguyên này.

Khi bãi cỏ xanh ngắt bát ngát cùng đỉnh núi tuyết xa xa lọt vào trong đáy mắt, tâm Giải Ý liền như mỹ cảnh trước mặt, thông suốt rộng mở ra.

Đi qua mỗi một đoạn đường đều là một bức tranh phong cảnh tuyệt diệu. Hắn kéo cửa xe xuống, tựa người tham lam mà nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này.

Tại thiên nhiên mênh mang vô tận này, ân oán cá nhân trở nên nhỏ bé vô cùng.

Dọc theo đường đi, có thể thấy những lều bạt của dân du mục, thỉnh thoảng còn có tiểu hài tử dân tộc Tạng (1) đứng ở ven đường vẫy tay theo xe.

Tài xế nhất định sẽ cười cười ấn còi, đáp lại bọn họ.

Giải Ý ở tại thảo nguyên, trong một làng nhỏ, bốn phía đều là thảo nguyên. Tạng dân nơi đó có một ít nói được Hán ngữ, một số không hiểu Hán ngữ nhưng thấy hắn đều sang sảng nhiệt tình cười hiếu khách, không có nửa điểm bài xích.

Sáng sớm, lúc hắn đi ra ngoài tản bộ thường hay gặp mấy người đàn ông Tạng tộc đang cưỡi ngựa, bọn họ sẽ hỏi hắn: “Có muốn cưỡi ngựa không?”

Thường xuyên qua lại, riết rồi Giải Ý cũng quen thuộc với họ, đến nhà họ uống trà bơ (2), uống sữa bò Tây Tạng, ăn sữa chua, phô mai, có khi còn ăn một miếng thịt dê thật lớn, đương nhiên nhất định không thể thiếu rượu rồi.

Ở chỗ này, tư duy mọi người thập phần giản đơn, không có lừa dối, không có bức bách, không có áp lực, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, thân như một nhà, cho dù là người ngoài đến như Giải Ý cũng được xem như thân nhân trong nhà.

Tâm Giải Ý từ băng lãnh dần dần ấm lên.

Tuy rằng đã đầu hạ, dương quang cao nguyên vẫn trong trẻo lạnh lùng. Giải Ý đi ra ngoài thì luôn luôn một thân áo da, mũ lưỡi trai, giầy thể thao, có đôi khi còn đem theo cả máy chụp hình.

Mấy ngày nay thật sự rất ung dung tự tại, phảng phất thời gian đều uyển chuyển thậm chí trì trệ, ngừng lại.

Tới tận khi tài xế đưa hắn tới nói lại cho hắn, Dung tổng nhờ họ chuyển cáo, đệ đệ hắn từ Mỹ về Hải Nam, hơn nữa tuyên bố không tìm được hắn tuyệt không trở lại, thậm chí bị trường học đuổi cũng không màng.

“Giải tổng, Dung tổng nhờ ngài gọi điện trở về công ty.” Tài xế cực kỳ cung kính mà nói.

Lúc này, Giải Ý mới biết được, thì ra tin mình mất tích cùng xe rơi vách núi đã tạo nên sóng to gió lớn tại Hải Nam.

Đã nhiều ngày qua như thế này, Giải Ý căn bản đã quên công ty, quên cả nhà, thậm chí cũng quên đi đoạn quá khứ khiến một thời khắc cốt minh tâm, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế ấy.

Hắn, đã có thể trở về ư?

_______________

(1) dân tộc Tạng: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam

(2) trà bơ: trà bơ bò Tây Tạng