Bối Phụ Dương Quang

Chương 17






Giải Ý tắm rửa sạch sẽ, thay y phục xong mới miễn cưỡng mà tựa ở cạnh cửa phòng ngủ.

Tóc hắn ướt đẫm, sắc mặt vẫn đang tái nhợt, đôi mắt cũng càng thêm sâu thẳm. Chỉ trong hai ngày đêm ngắn ngủi, hắn đã gầy hẳn một vòng, đường viền ngũ quan càng sâu thêm, nhìn qua càng mê người.

Ngày hôm trước, khi hắn đi tham dự tiệc sinh nhật Lâm Tư Đông, bởi vì không phải hội hộp chính thức cho nên mặc hưu nhàn trang. Áo thun xanh nhạt, quần tây xanh đậm, áo khoác nâu nhạt. Eo hắn vốn đã nhỏ, hiện tại càng gầy đến mức Lâm Tư Đông chỉ cần dùng hai bàn tay đã có thể ôm trọn.

Y phục dù đã nhàu nhĩ cả, Giải Ý cũng không thèm để ý, trái lại càng toát ra cảm giác chán chường hiếm thấy, càng thêm hấp dẫn.

Trước đây tại mỹ thuật học viện, hắn chính là lôi thôi lếch thếch như thế này, chẳng hề để ý ăn mặc, khí chất nghệ thuật gia phi thường đậm, nhưng từ khi tiến nhập thương giới, hắn liền không còn có ở trước mặt người khác lười nhác như vậy.

Thương trường như chiến trường, nhân tâm hiểm ác đáng sợ, ngươi lừa ta gạt, thượng đội, hạ đạp, hắn luôn luôn phải cẩn thận, đồng thời cũng chú ý tới vẻ ngoài một chút, miễn cho đối thủ nghĩ hắn dân ngang, nghĩ cơ hội mà chơi một vố.

Bởi vậy, người người đều nói hắn anh tuấn tiêu sái, công danh rộng mở, quang mang tứ xạ, đừng nói là Lâm Tư Đông chưa thấy qua dáng dấp loại này, đại khái cả thương giới ai cũng chưa gặp qua hắn như thế.

Lâm Tư Đông có chút ngắm đến ngẩn ngơ, một hồi chẳng biết nói gì cả, chỉ phải thốt ra: “Ngươi mới hạ sốt, thế nào không ngủ nhiều một chút?”

“Ta muốn đi công ty.” Giải Ý thần tình nhàn nhạt nhìn y. “Lẽ nào ngươi không định đi làm?”

“Định a, ta có thể đưa ngươi đi.” Lâm Tư Đông cũng không định giam cầm hắn, hơn nữa dù muốn cũng không thể. Y tiến tới, thân thủ ôm ngang thắt lưng hắn, cười nói. “Dọn lại đây ở chứ?”

“Ta có phòng ở của mình, vì cái gì lại muốn ăn nhờ ở đậu?” Giải Ý lui lại phía sau một bước, tưởng thoát khỏi tay y. “Ngươi muốn kim ốc tàng kiều (1), mời tìm người khác, ta không ham, thứ lỗi không thể đáp ứng.”

Lâm Tư Đông đưa hắn ôm chặt hơn, không cho hắn động. Y cúi đầu, kề tai hắn, cười hỏi: “Vậy sau đó chúng ta mỗi ngày hẹn nhau ở đâu đây, nhà ngươi hay nhà ta?”

“Cái gì hẹn?” Giải Ý lạnh lùng nói. “Bất quá chỉ là một đêm tình, qua là xong.”

“Một đêm tình?” Lâm Tư Đông vừa bực mình vừa buồn cười. “Cũng chỉ một đêm thôi sao?”

“2 đêm.” Giải Ý cũng không tranh cãi, chỉ là bình tĩnh mà nói sự thật. “Lại có cái gì khác?”

Lâm Tư Đông ngẩng đầu lên, cười ha ha: “Tiểu Ý, ta chịu ngươi rồi. Như vậy đi, ta đúng thực là không hề có kinh nghiệm, nhưng ngươi có thể dạy ta, ta phải như thế nào mới có thể có được trái tim của ngươi?”

“Lâm tổng, Lâm tiên sinh, ta nhớ kỹ ngươi hình như có lão bà hài tử rồi.” Giải Ý lãnh tĩnh mà nói. “Ngươi không có tư cách nói với ta những lời như vậy.”

“Có lão bà hài tử thì sao?” Lâm Tư Đông giảo hoạt mà cười. ” Đối với việc ta thích ngươi có quan hệ gì?”

Giải Ý tuy biểu hiện bên ngoài sự lì lợm, nhưng trong lòng đối với sự vô liêm sỉ của y cũng bó tay mất rồi. Hắn chớp chớp mắt, gật đầu: “Đê tiện vốn là giấy thông hành của người đê tiện, ta minh bạch.”

Lâm Tư Đông ôm thắt lưng hắn, khẽ cười nói: “Tiểu Ý, theo ta đi. Ta cái gì cũng có thể cho ngươi.”

“Ta muốn tự do, ngươi có thể cho sao?” Giải Ý tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn. “Thí dụ như hiện tại ta phải đi, cần ngươi buông tay.”

Lâm Tư Đông lập tức buông tay ra, nghiêm trang mà nói. “Ta cũng muốn đi làm, xe của ngươi không có ở đây, chúng ta đi ra ngoài ăn trước rồi ta đưa ngươi đến công ty.”

Giải Ý nhún vai, không có phản bác. Đây là việc nhỏ, hắn cũng chẳng cần tranh chấp vô vị làm gì.

Dọc theo đường đi, nơi nơi đều là bị bão quật cho điên đảo, biển quảng cáo, thủy tinh vỡ,… các thứ ướt sũng trên đường thành một đống hỗn độn. Thế nhưng, bầu trời phảng phất như đã được nước mưa gột rữa sạch sẽ, mặt trời chiếu rọi sáng lạng.

Giải Ý chịu đựng cả người đau nhức, hít vào thật sâu không khí trong lành, nhất thời nghĩ thư thái rất nhiều.

Tại Yến Ngư Sí tửu gia ăn sáng xong, Lâm Tư Đông ân cần mà hầu hạ hắn uống thuốc, lúc này mới đưa hắn về nhà thay quần áo, đồng thời nghe lời mà không có kiên trì đòi vào nhà hắn, chỉ là tại trước cửa chờ, sau đó lại đưa hắn tới tận công ty.

“Chúng ta còn nhiều thời gian.” Lâm Tư Đông hắc hắc cười. “Ta cũng ân cần một chút, cho ngươi một ấn tượng tốt.”

Giải Ý một chữ cũng chưa nói, tay áo phiêu phiêu, tiêu sái rời đi.

Lâm Tư Đông nhìn thân ảnh cực xinh đẹp của hắn biến mất trong tòa nhà, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà cười, chạy xe tới cao ốc Hải Triều.

————————

Giải Ý vừa đến công ty, Lê Vân An liền nhanh chân lẹ tay đứng dậy, theo vào văn phòng hắn, thay hắn thu dọn, gọi Dương Linh nhanh chóng ngâm trà. Thần tình y thế này cực hiếm thấy tựa hồ có chút khẩn trương bất an, làm cho không khỏi có chút kinh ngạc.

Giải Ý vẫn tựa hồ giả như không phát hiện, trực tiếp ngồi vào chủ ghế, bình tĩnh hỏi: “Thế nào? Hai ngày nay có chuyện gì không?”

Lê Vân An cẩn thận mà ngồi vào ghế đối diện. Xem tình hình thì hình như Ly Đình không có nói cho Giải Ý chuyện ngày hôm đó, có lẽ Ly Đình căn bản là không có nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện. Y thoáng an tâm một chút, nhanh chóng báo cáo công tác: “Tất cả bình thường. Ta cùng với trợ lý chủ tịch Vu Hiển Cường của tập đoàn Hoan Nhạc có liên hệ qua vài lần, ăn một lần cơm. Ngày hôm qua, ta đã đem dự toán cùng biểu đồ hiệu quả mạc tường của bộ công trình cho hắn rồi, hôm nay trợ lý Vu có gọi điện thoại lại đây, nói rằng ban giám đốc bọn họ đối với thiết kế cùng báo giá của chúng ta rất thoả mãn. Xem ra, tại công trình mạc tường đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Ta nghiên cứu tỉ mỉ tình thế hiện tại, chúng ta phi thường có lợi. Chỉ cần người cùng Lâm tổng câu thông không có vấn đề, trên cơ bản toàn bộ đều là của chúng ta.”

Giải Ý ngửa đầu dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt mà nói: “Việc này ngươi không cần để tâm, tập đoàn Hoan Nhạc muốn thế nào thì làm thế đó. Bọn họ muốn cho chúng ta làm, chúng ta làm. Bọn họ không cho thì bỏ, chẳng sao.”

Lê Vân An đối thái độ của hắn rất bất ngờ, nhiều ít có điểm có tật giật mình, liền không dám hỏi lại. “Được rồi, công trình nhà trọ Lệ Đô bên kia phi thường thuận lợi, công ty An Cư cho chúng ta biết tiến trình lắp đặt thủy điện sắp tới rồi.” Y lên tiếng nhắc nhở.

Giải Ý gật đầu: “Tốt, ngươi gọi Tiểu Tương lại đây một chút.”

Lê Vân An lui ra ngoài, ngực vẫn còn một tia bất an khiến cho y không giống như trước thích thao thao bất tuyệt mà phát biểu cao kiến, phân tích tình thế, tư liệu đối thủ. Y không hiểu Giải Ý đã biết hay chưa, có khi nào là giả bộ không biết, chỉ để lợi dụng y, sau khi chiếm được công trình rồi mới quăng y ra đường, khiến y cái gì cũng không chiếm được hay không.

Hay là, lần này y đã gấp gáp quá, nóng vội quá sao. Thế nhưng, sự tình làm đều làm cả rồi, hối hận cũng là không làm nên chuyện gì, y hẳn là ứng biến thi thố, phòng ngừa vạn nhất.

Giải Ý lẳng lặng mà nhìn bóng lưng y rời đi, nhãn thần càng lúc càng lạnh.

Rất nhanh, Tưởng Liên liền nhẹ nhàng mà tiến đến. Vẫn giữ hình dạng nhanh mồm nhanh miệng thẳng thắn giòn giã, tiến lên ngồi vào ghế, cười hì hì hỏi: “Giải tổng , nghe nói sự tình tiến hành rất thuận lợi?”

Tưởng Liên là một kỹ sư thực thụ, không có tâm kế gì, mỗi lần Giải Ý cùng y nói chuyện với nhau, tâm tình đều trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều. Hắn mỉm cười hỏi lại: “Ngươi nghe ai nói vậy?”

“Lê Vân An.” Tưởng Liên trả lời rất kiên quyết, cười đến xán lạn.

“Làm gì dễ dàng như vậy?” Giải Ý cười lắc đầu. “Ba đối thủ còn lại mỗi người thực lực đều mạnh, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên thua ở trên tay bọn họ, lần này cũng muốn chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần không chính thức ký hợp đồng, cái gì đều là đều là giả cả, tất cả đều có thể xảy ra, căn bản chưa nói tới thuận lợi hay bất lợi.”

“Thế cũng phải.” Tưởng Liên cũng minh bạch đạo lý này, không phiền muộn gì chỉ là nghiêm túc mà nói. “Giải tổng, vô luận như thế nào chúng ta cũng phải tranh thủ. Nội tu sửa của Cao ốc Hoan Nhạc do ngươi thiết kế đi, không cần tìm Tiểu Vu. Nhân gia mời thiết kế đều là đại danh lừng lẫy cả, được xưng quốc tế thiết kế gia các loại = Những công ty vào vòng trong đều mời thiết kế sư nổi tiếng cả, Tiểu Vu làm không được đâu, ngươi cần phải tự thân xuất mã mới được.”

Giải Ý hơi trầm ngâm, liền gật đầu: “Cũng được, lần này ta làm. Dù là thất bại cũng là thất bại vẻ vang.”

“Đúng.” Tưởng Liên tán thưởng mà vỗ bàn.

Y đi theo Giải Ý nay đã được ba năm, cũng từng có công ty khác muốn mời y đi, nhưng y chính là không đi ăn máng khác. Y có mắt nhìn rất chuẩn, năng lực Giải Ý mạnh, tính tình tốt, xuất thủ hào phóng, công ty Tân Cảnh Giới khẳng định tiền đồ vô lượng. Đây chính là loại tính cách vĩnh viễn không nói thất bại này cùng y thập phần hợp ý. Theo lão bản như vậy làm việc, vậy mới là đã ghiền.

___________

(1) kim ốc tàng kiều: nghĩa là nhà vàng cho người đẹp ở.

Đây là chuyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế

Trần A Kiều , con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu , Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt .

Lưu Phiêu vốn định đem gã A Kiều cho thái tử Lưu Vinh , bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt , mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân . Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng . Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa , công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi “gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không ? ” Lưu Triệt cười đáp “Rất tốt , nếu được A Kiều làm vợ , xin làm nhà vàng cho ở ! ”. Đó là gốc của thành ngữ “Kim ốc tàng Kiều” . Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.

Theo mình hiểu ý Tiểu Ý là Lâm Tư Đông muốn nuôi Tiểu Ý.