Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng đang đứng trước bàn làm việc của mình, tức tới không biết nói gì.
"Anh họ, em biết em lần này làm sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần đi mà. Lần sau em khẳng định sẽ không tự mình chủ trương nữa." Trương Đằng dè dặt cẩn thận cầu tình.
Hàn Hành Ngạn mắt sắc nhìn vào Trương Đằng: "Còn có lần sau?"
Trương Đằng bị lực sát thương trong mắt Hàn Hành Ngạn dọa cho rụt cổ, nói: "Tuyệt đối sẽ không có lần sau. Lần này em còn không phải là muốn giúp anh một tay sao, anh nói muốn đi theo đuổi người ta, kết quả vẫn truy không được. Dì nhỏ nói là anh thích một nữ minh tinh, em liền tưởng là Tần Dĩnh Nhiên. Em làm sao biết được là không phải cô ta."
Hàn Hành Ngạn tức giận, nhắm mắt lại, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, em qua phòng hậu cần báo cáo."
"Anh họ..."
"Sau này ở công ty gọi anh là Hàn tổng."
"Hàn tổng, em..."
"Cậu muốn đi làm vệ sinh?"
"Em... em rất hài lòng!" Trương Đằng em em nửa ngày, cuối cũng nặn ra một câu như vậy.
"Ừ, hài lòng thì chiều nay đi luôn đi, anh bận rồi, cậu ra ngoài đi."
Trương Đằng thấy Hàn Hành Ngạn thực sự là không để ý tới mình nữa, cũng biết là từ nhỏ người anh họ này đã quyết định chuyện gì thì sẽ công thay đổi, vì thế cứ một bước lại quay đầu ba lần mà ra khỏi phòng.
Sau khi về lại phòng quan hệ công chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nữ đồng nghiệp trong cùng bộ phận tên Doãn Hinh Mộng đi tới, trên mặt đem theo một nụ cười công thức, ấm áp hào phóng nói: "Trương Đằng, anh thật tốt, đem mọi chuyện đều nhận hết, nếu như anh không nhận hết trách nhiệm, cả phòng chúng ta đều sẽ bị mắng đó."
Trương Đằng vốn là có ấn tượng khá tốt với Doãn Hinh Mộng, sau khi nghe thế nhún nhún vai nói: "Ai bảo tự tôi đem chuyện này ra chứ. Tôi không đi nói thì ai đi?"
Chuyện lần này đúng là do Trương Đằng làm ra. Tối qua chuyện vừa phát sinh, cậu ta phải nói là kích động a. Vừa thấy mọi người trong tổ nói phải nhanh chóng xóa đi hot search, cậu ta lập tức liền đi ngăn trở. Không chỉ thế, còn rất có nội hàm mà nói cho mọi người, chủ tịch Hàn Hành Ngạn của bọn họ đang theo đuổi Tần Dĩnh Nhiên. Mọi người thấy em họ của chủ tịch cũng nói thế rồi, liền coi nhẹ chuyện này. Sáng nay đến phòng họp, vừa nghe thấy Hàn tổng phát hỏa, tất cả mọi người đều thấy trong lòng lộp bộp.
Bộ phận quan hệ công chúng chủ động đứng ra nhận sai. Nhưng Trương Đằng vẫn băn khoăn, liền đứng ra nói rằng chuyện này là do cậu ta làm.
Vì vậy, nghe được giải thích của Trương Đằng, Hàn Hành Ngạn mới càng thêm tức.
Doãn Hinh Mộng nhìn thấy Trương Đằng đang thu dọn đồ đạc, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế, sao lại bắt đầu thu dọn đồ?"
Trương Đằng bất đắc dĩ đáp: "Còn có thể làm gì chứ, bị chuyển bộ phận rồi."
"Điều chức, điều tới bộ phận nào?" Doãn Hinh Mộng kinh ngạc hỏi tiếp.
"Đi làm tạp vụ, phòng hậu cần."
"A? Hàn tổng thế mà lại nhẫn tâm để cho anh đi làm chân chạy, anh đang đùa tôi hả, chuyện này sao có thể? Anh không phải là em họ của Hàn tổng sao, Hàn tổng khẳng định sẽ không nhẫn tâm làm thế đâu."
Trương Đằng thở dài, nói: "Haiz, vô ích, Hàn tổng là Hàn tổng, tôi là tôi. Điều tới phòng hậu cần còn tốt, nói không chừng anh ấy hôm nào đó không vui liền đuổi tôi ấy."
Doãn Hinh Mộng không tin được mà nói: "Chuyện này sao có thể?"
Trương Đằng thu thập xong đồ đạc của mình, chẳng sao cả mà nói: "Sao lại không thể, cô không biết thôi, hai chúng tôi từ nhỏ quan hệ đã không tốt. Tạm biệt nhé, người đẹp."
Sau khi ra khỏi cửa, đúng lúc thấy thư ký Vương đang đứng ở đó, Trương Đằng trợn mắt nhìn anh ta, nói: "Anh tôi còn phái người tới giám sát à, cũng quá là không tin tưởng tôi."
Thư ký Vương cung kính nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đi qua. Hơn nữa sếp nếu như nghe được lời phàn nàn của anh vừa rồi, sẽ rất buồn đấy."
Không chờ Trương Đằng phản đối, thư ký Vương liền nói tiếp: "Theo như kinh nghiệm của tôi, sếp nếu như thật sự buồn phiền, nói không chừng sẽ để cho anh cả đời này làm chân chạy ở phòng hậu cần. Anh làm việc đi, tôi đi trước."
Trương Đằng bị thư ký Vương làm cho tức đến mức suýt nữa thì ném đồ trong tay xuống đất. Thật sự là người thế nào sẽ có thư ký thế nấy, thực là một chút cũng không làm người ta vui được.
Không tới một tiếng đồng hồ, những tìm kiếm nổi bật liên quan tới Hàn Hành Ngạn đều bị xóa hết. Weibo chính thức của Tập đoàn Hàn thị cũng không công bố tin tức gì. Chuyện này cứ như là trước giờ chưa từng xuất hiện, đột nhiên liền biến mất.
Có một số người luôn quan tâm tới chuyện này tất nhiên là phát hiện vấn đề đầu tiên, đầu ốc tốt một chút liền có thể nhìn ra đây là chuyện gì, đây đại khái là chiêu trò vụng về của một nữ minh tinh, bị phía người nam phát hiện, vì thế xóa hot search. Còn mấy người không có não, bắt đầu mắng mỏ phía nhà đài xóa đi hot search của chủ nhà họ. nói trong đó có màn đen.
Tóm lại, không có ai đứng ra trả lời. Chẳng qua là người hâm mộ cho dù là tìm ở bất cứ trang tin lớn nào đều không xuất hiện tin tức về hai người này nữa.
Thẩm Sở Sở lại không nhìn thấy tin tức trên Weibo, nếu như nguyên nhân của rắc rối là Weibo, vậy thì cô ít xem Weibo là được.
Tối hôm đó, Hàn Hành Ngạn vốn là muốn về khu căn hộ Lê viên, nhưng nhận được điện thoại của cha Hàn, bất đắc dĩ chỉ có thể trở về nhà cha mẹ.
Mấy ngày nay, Thẩm Sở Sở phải bắt đầu chuẩn bị cho tuyên truyền của "Thiên hạ".
{Điện ảnh Thiên Hạ}: Từ lý tưởng cho tới lúc hoàn thành chế tác, đã là ba năm thời gian, "Thiên hạ" cuối cùng sắp ra mắt mọi người rồi. Tôi đã sẵn sàng, bạn chuẩn bị xong chưa?
Các diễn viên chủ chốt đều dẫn dầu chuyển tiếp bài Weibo này. Thẩm Sở Sở cũng đi chuyển phát. Vì trước đây đã từng theo dõi Hạ Thần, vì thế cô trực tiếp chuyển phát Weibo của Hạ Thần. Sau đó, cô liền nhận được tin nhắn hồi lại của Hạ Thần. Sự khác biệt quá xa giữa hai người họ, có cảm giác như là không tạo được liên kết gì cả, cũng không tạo thành bao nhiêu xôn xao. Nhiều nhất cũng chỉ là người hâm mộ của cô ở bên dưới dương dương tự đắc một phen.
"Đột nhiên phát hiện bản thân rất có phẩm cách, yêu thích một minh tinh. Tác phẩm đều rất chắc tay nha, tiểu tỷ tỷ cố lên!"
"Từ danh sách quan tâm của Hạ Thần tới, cũng khá thích nhan sắc của tiểu tỷ tỷ đó. Fan rồi fan rồi ~[Happy]"
******
Tuy nhiên, nếu như nói tới độ nóng, thì toàn bộ đều bị một người diễn viên chiếm trọn. Người diễn viên đó chính là nữ số hai ban đầu trong điện ảnh, bây giờ lại trở thành nữ thứ ba trong điện ảnh, thậm chí là nữ thứ tư – Trần Tiêu. Lúc Quan Bác tag tên của diễn viên chính, liền đến vai diễn phối hợp như Thẩm Sở Sở còn được thêm, nhưng Trần Tiêu lại không hề được nhắc tới. Có thể thấy là khi đưa ra thông báo này, tổ kịch có bao nhiêu phản cảm với cô ta.
"Baidu một chút danh sách diễn viên chính, trong đó thế mà có Trần Tiêu? Sao lại có cô ta, tôi từ chối xem!!! [Mắng mỏ]"
"Mạnh mẽ yêu cầu đạo diễn cắt đi phần diễn của Trần Tiêu!"
"Lầu trên không thích xem thì đừng xem, dù sao chỉ cần có anh Thần của tôi thì tôi sẽ đi. Ủng hộ anh Thần! [Happy]"
******
Thấy là đã lâu như vậy mà mọi người vẫn chưa quên được chuyện trước đó của Trần Tiêu, Thẩm Sở Sở sâu sắc cảm nhận được có một số chuyện phạm vào giới hạn thấp nhất là không thể làm. Nếu như làm rồi có thể sẽ bị người ta ghi nhớ cả đời.
Rất nhanh, Thẩm Sở Sở liền phải chạy đi tuyên truyền rồi.
Tới địa điểm tuyên truyền, Thẩm Sở Sở nhìn thấy Hạ Thần. Hạ Thần đã chạy tuyên truyền tới năm sáu trạm rồi, anh ta là nam chính của "Thiên Hạ", đồng thời anh ta cũng là nam chính của "Ngày xuân ấm". Vì vậy, trong số người ở đây thì chỉ có anh ta là mệt nhất. Cũng may là sau đó cũng không còn mấy trạm, anh ta có thể yên tâm đi quay phim rồi.
"Anh Thần gần đây vất vả rồi." Thẩm Sở Sở nhìn Hạ Thần rõ ràng rất mệt mỏi lại vô cùng nghiêm túc tuyên truyền mà nói.
Hạ Thần cười bất đắc dĩ nói: "Thế này còn chưa là gì, chỉ cần không làm người hâm mộ thất vọng, kiếm được nhiều chút ở phòng vé là được."
Thẩm Sở Sở cười nói: "Dạ. Chắc chắn là được thôi, anh Thần trong đó thể hiện rất tốt."
Nói tới chuyện biểu hiện tốt này, Hạ Thần nhìn Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Biểu hiện của em trong đó cũng khá là bắt mắt đó."
Thẩm Sở Sở cho là Hạ Thần đang khen mình, khiêm tốn đáp lại: "Em sao có thể so với anh Thần, em trong đó chỉ là một vai diễn phối hợp mà thôi. Cũng không có mấy lần xuất hiện, tổng cộng cũng chỉ có một câu thoại."
Hạ Thần ý vị thâm trường mà nhìn vào Thẩm Sở Sở, nói: "Xem ra em còn chưa xem qua thành phẩm, sau khi xem xong em sẽ biết thôi. Phần diễn của em trong đó có tăng lên một chút. Cố lên."
Thẩm Sở Sở ngây ra một lúc, nói: "A? Ơ."
Đang lúc Thẩm Sở Sở còn nghi hoặc, đột nhiên nghe được Hạ Thần hỏi: "Sở Sở, em và biên kịch Giang Ngôn có phải là quan hệ rất tốt?"
Vừa nghe lời này, Thẩm Sở Sở lập tức giống như được tiêm một liều máu gà, nghiêm túc nói: "Cũng được ạ, sao thế, anh Thần tìm cô ấy có việc?"
Hạ Thần do dự một lát, thở dài, nói: "Thôi, cũng chẳng có gì. Đạo diễn hình như đang gọi chúng ta rồi, mau đi qua thôi."
Thẩm Sở Sở không hiểu mà nhìn vào Hạ Thần, nói: "Ồ, được ạ."
Chờ qua một lát, lúc điện ảnh bắt đầu chiếu, Thẩm Sở Sở nhìn thấy phần diễn của mình trong đó, kinh ngạc mà mở to mắt. Một cảnh mà cô quay bổ sung ở hậu kỳ thế mà lại được thêm vào trong. Nam chính trong một lần trở về, có một lần gặp lại cô. Lúc đó cũng hiểu được, cảnh này chẳng qua là cảnh dự bị thôi, trong kịch bản cũng không có viết, cuối cùng chắc chắn sẽ bị cắt thôi. Không ngờ là thành phẩm cuối cùng lại thêm vào trong.
Theo cách này, nhân vật của cô liền trở nên rõ ràng hơn. Vốn là dạng vai giống như diễn viên quần chúng qua đường lại trở thành có chút quan trọng rồi.
Khi vừa xem xong, Thẩm Sở Sở cũng hiểu được, cảnh phim của Trần Tiêu bị giảm đi không ít, mà tương ứng với nó, cảnh phim của người khác ít nhiều sẽ được tăng thêm một chút.
Bởi vì trước đây chưa từng đọc nguyên tác, cũng không biết kịch bản ban đầu như thế nào, vì thế Thẩm Sở Sở cũng không tiện nói là sau khi cắt giảm như vậy thì so với nguyên bản, cái nào là tốt hơn. Nhưng, chỉ nói riêng cảm giác của cô sau khi xem, cô cảm thấy bộ điện ảnh này chất lượng vẫn là được đấy. Đặc biệt là Hạ Thần, tuyết đối là đảm đương phòng vé. Anh ta ở trước màn ảnh so với trong hiện thực càng có sức quyến rũ.
Mà trong lúc Thẩm Sở Sở đang xem điện ảnh, cô không biết được, ở đế đô cách xa ngạn dặm, có một người bận rộn công việc đã liên tục cả nửa tháng trời cuối cùng cũng có được chút thời gian vội vàng trở về nhà, cả mặt bối rối đứng trước cửa nhà cô.
~~~~~ Hết chương 51 ~~~~~