Sau khi Thẩm Sở Sở đóng cửa lại, cảm thấy tim mình vẫn còn đang đập thình thịch. Đây là một loại cảm xúc rất lạ lẫm, có chút cảm giác nói không rõ. Nhiệt độ còn lưu lại trên tay nhắc nhở cô là mọi việc vừa rồi không phải là ảo tưởng, là thật sự có tồn tại.
Lại nhìn vào chiếc hộp trong tay, Thẩm Sở Sở lật ngược lại xem một cái, không thấy có logo. Mở ra xem, bên trong là một sợi dây bạc mỏng, mặt trên khắc mấy viên kim cương nhỏ. Thẩm Sở Sở vừa nhìn liền thích các vòng tay này. Đem lật hết bên trong hộp lên, lại nhìn vào chiếc vòng tay, vẫn không tìm được logo. Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là giống như Hàn Hành Ngạn nói, đây là anh ta tiện tay mua sao?
Sau khi xem xét một lúc, Thẩm Sở Sở bỏ sợi dây vào lại.
Chiều hôm sau, kết quả điều tra của Hồng Mao đã có, anh ta ở Weibo công bố một số bằng chứng. Tuy là vẫn có một số dân mạng không tin lắm vào tính chân thực của chuyện này, nhưng tối thiểu là đại đa số người là tin rồi.
Vào thời điểm này, Tôn Huy lại phát một tuyên bố thanh minh trên Weibo.
{Tôn Huy V}: "Ta và Tân Tân là vào sau khi đối phương ly hôn mà quen biết, đây là sự thật không thể thật hơn. Không cần biết những thứ như chân tướng cũng được, như người làm chứng cũng được, lời các ngươi nói tuy là có người sẽ tin, nhưng sự thật chính là sự thật, chúng ta không thẹn với lương tâm.
Thực ra mà nói, nếu như sớm biết được có một ngày sẽ gặp phải Tân Tân, ta sẽ không kết hôn sớm như vậy. Người mà, đời này có thể gặp được một người mình thích không dễ dàng, từ ngày gặp được Tân Tân, ta mỗi ngày đều luôn cảm ơn trời cao đã đem cô ấy đến bên ta.
Người làm chuyện này, ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi đang muốn gì. Ta vốn là đã âm thầm chuẩn bị luật sư, kết quả là Tân Tân không muốn để cho ta kiện ngươi, bởi vì cô ấy cảm thấy ngươi cũng coi như một người đáng thương, cầu mà không được. Vì vậy, sau này cứ sống mà nhìn ta và Tân Tân chung sống hạnh phúc qua mỗi ngày đi. [Mỉm cười]"
Quách Tân nhìn thấy Weibo mà Tôn Huy phát, cuối cùng cũng yên tâm, nói: "Tính toán với cô ta cũng chẳng có gì hay, cô ấy cũng là người đáng thương, nếu như không phải là thích phải anh, cũng chưa chắc sẽ làm chuyện như vậy. Hơn nữa chúng ta tính toán với cô ấy cũng chưa chắc có thể kiện thắng cô ấy, nói không chừng đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là chúng mình. Dù sao thì người ta có hậu đài, không giống với những người như chúng ta."
Tôn Huy nhìn vào vợ mình, thương tiếc nói: "Haiz, đều trách anh. Cũng là anh vô dụng."
"Chuyện này sao có thể trách anh được? Người làm chuyện sai là cô ấy, cũng chẳng phải anh. Hơn nữa, chúng ta không giống với kiểu người như cô ấy, có những lúc, vị trí quá cao ngược lại lại nhìn không rõ được bản thân."
Trần Mộng nhìn thấy bài Weibo đăng, cầm cái ly trong tay ném hết sức vào tường. Khi trước rõ ràng là cô biết Tôn Huy trước, kết quả Tôn Huy lại thích một Quách Tân không có chỗ nào bằng được cô. Nhiều năm nay, không cần biết cô làm cái gì, hai người này đều gắn bó như keo như sơn. Một thời gian trước, cô không dễ gì mới tìm được nhược điểm của Quách Tân, định dựa vào đó để yêu sách cô ta, cũng muốn làm cho Tôn Huy nhìn được rõ khuôn mặt thật của cô ta, kết quả, cô vẫn là tính sai!
Hơn nữa, Tôn Huy bỗng dưng không ngại chủ động phơi bày ra tài liệu đen là bản thân đã từng kết hôn trước đó để vì Quách Tân ngăn lại lời ong tiếng ve từ bên ngoài! Hai người này thật là!
"Chị...chị Mộng." Trợ lý thận trọng gọi Trần Mộng.
Trần Mộng mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào trợ lý của mình, tức giận nói: "Mắt cậu mọc ở đâu rồi, không thấy tôi đang bận à, còn không cút mau!"
Trợ lý co lại một chút, yếu ớt nói: "Là... chị Triệu để tôi đến nói với chị một tiếng, đại chế tác kia lại quay lại tìm Quách Tân rồi."
Trần Mộng vừa nghe lời này, tức đến mức đem tất cả mọi thứ trên bàn gạt xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quách Tân!"
Sau khi tự hỏi năm phút, Trần Mộng gọi điện cho người đại diện của mình, nghe được người đại diện trả lời khẳng định lại, Trần Mộng có chút phiền chán cúp luôn điện thoại.
Tiếp theo, cô ta liền gọi một cuộc điện thoại khác.
"Alo, thư ký Tiền, lão Đổng đã trở lại chưa?"
Nghe được đáp án phủ định, Trần Mộng buồn bực ngắt điện thoại.
******
Rất nhanh, thời gian thử kính của Thẩm Sở Sở liền tới.
Thu thập xong xuôi, lúc định ra ngoài, Thẩm Sở Sở đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp hôm trước cô để trên bàn. Nhìn vào cổ thay trống rỗng của mình, nghĩ tới chiếc vòng tay kia cũng không có logo gì, liền đi tới lấy ra đeo lên. Dây chuyền bạc khắc những viên kim cương nhỏ vụn phối với làn da trắng nõn, nhìn có vẻ rất đẹp mắt.
Kết quả, vừa mở cửa liền nhìn thấy trước cửa thang máy có một người đang đứng chờ. Chỉ thấy người đó mặc tây trang đen, cao lớn vững chãi, người không biết có thể sẽ nghĩ anh ta là người mẫu ở đâu tới.
Người mẫu đó dường như nghe được tiếng động, quay đầu nhìn một cái. Gương mặt vốn đạm mạc lúc này cũng mang theo chút ấm áp.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hành Ngạn, lập tức kéo kéo tay áo của mình.
Hàn Hành Ngạn vô thức hướng tới cổ tay của Thẩm Sở Sở, chỉ thấy ở đó có chút màu bạc. Anh liếc mắt liền nhận ra đó là chiếc vòng anh tặng Thẩm Sở Sở trước đó. Nhìn thấy Thẩm Sở Sở đeo lên, anh không nhịn được mà nói: "Rất đẹp."
Nếu đã bị người ta phát hiện rồi, Thẩm Sở Sở cũng dứt khoát không che giấu nữa, nói: "Cám ơn Hàn tổng."
Đúng lúc này, thang máy cũng tới nơi, Hàn Hành Ngạn tâm tình vui vẻ đi vào trong thang máy. Thẩm Sở Sở cũng cúi đầu theo sau đi vào.
Hàn Hành Ngạn trực tiếp nhấn tầng hầm một.
Thẩm Sở Sở rất muốn tự mình ấn tầng một, nhưng Hàn Hành Ngạn lại đứng ở chỗ chọn tầng. Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Hàn tổng, phiền ấn giúp tầng một, cảm ơn."
Hàn Hành Ngạn không bấm chọn tầng, mà quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở và nói: "Cô Thẩm muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi."
Thẩm Sở Sở cười từ chối, nói: "Không cần phiền đâu, Hàn tổng, mấy hôm trước công ty đã phân xe bảo mẫu cho tôi, tài xế đã đang chờ ở dưới rồi."
Nghe lời này, trên mặt Hàn Hành Ngạn tuy là không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Giơ ngón tay thon dài lên ấn vào tầng 1, miệng nói: "Ồ, vậy à."
Thang máy rất nhanh liền tới tầng một, Thẩm Sở Sở chào tạm biệt Hàn Hành Ngạn sau đó liền đi ra cửa tìm xe bảo mẫu của mình. Đi tới địa điểm thử kính, Thẩm Sở Sở bỗng nhìn thấy một người quen.
"Anh Thần."
Hạ Thần đang nói chuyện với người đại diện của mình, sau khi nhìn thấy Thẩm Sở Sở, tạm ngừng lời, cười nói: "Sở Sở, em cũng đến à."
Thẩm Sở Sở cười rồi gật đầu nói: "Dạ, không ngờ có thể gặp được anh Thần ở đây." Cô hình như có nghe nói hôm nay chỉ là buổi thử kính cho các vai nữ, vai nam đã kết thúc thử kính vào mấy hôm trước rồi, chỉ là còn chưa công bố kết quả. Chẳng lẽ nói...
Rất nhanh, Hạ Thần liền thay Thẩm Sở Sở trả lời: "Nói không chừng chúng ta còn có thể tiếp tục cùng quay một bộ phim, mong chờ biểu hiện của em, cố lên!"
"A, cám ơn anh Thần cổ vũ."
Sau khi tách khỏi Hạ Thần, Thẩm Sở Sở liền đi tìm địa điểm thử kính. Khi đến nơi, cô nhìn thấy rất nhiều nữ diễn viên quen thuộc. Bao gồm cả nhìn thấy trên ti vi, hoặc là đã gặp trong cuộc sống.
Tần Dĩnh Nhiên sau khi đi ra từ trong phòng hóa trang đúng lúc đi tới phía đối diện của Thẩm Sở Sở, không biết vì sao, Thẩm Sở Sở vô thức muốn trốn qua bên cạnh.
Tần Dĩnh Nhiên lại là không biết cách nghĩ của Thẩm Sở Sở, cô liếc qua Thẩm Sở Sở, vừa thấy không phải là đại bài nào, đến trừng mắt cũng không thèm, liền đi ngang qua người cô.
Thẩm Sở Sở thở mạnh một hơi, xem ra, Tần Dĩnh Nhiên hôm đó chắc là không nhìn thấy cô. Tiếp đó, cô liền theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, đi chờ thợ trang điểm hóa trang. Sau khi hóa trang và trang điểm xong, cô đi đến khu vực chờ. Trùng hợp là, cô xếp ngay sau Tần Dĩnh Nhiên.
Tần Dĩnh Nhiên vốn là đeo tai nghe không muốn nói chuyện với Thẩm Sở Sở, nhưng sau khi nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Thẩm Sở Sở, đột nhiên lại có hứng thú tán chuyện. Cô ta tháo tai nghe xuống, cười cười nhìn Thẩm Sở Sở, nói: "Xin chào, tôi là Tần Dĩnh Nhiên. Cô xinh đẹp thế này, tôi hình như chưa thấy cô bao giờ, cô là người mới của công ty nào?"
Thẩm Sở Sở không hiểu sao Tần Dĩnh Nhiên tự dưng nhiệt tình với cô, cũng cười đáp lại: "Chào chị Nhiên, em tên là Thẩm Sở Sở, là người của Bit Media."
Tần Dĩnh Nhiên che miệng cười nói: "Gọi chị cái gì, tôi cũng mới vào ngành không lâu, gọi tôi Dĩnh Nhiên là được rồi."
Tuy rằng hiện nay rất nhiều người phụ nữ đều không thích người khác gọi là chị, nhưng giới giải trí là một nơi xếp bối phận theo tư lịch. Có nhiều thời điểm, xưng hô đối phương là anh hoặc chị hoàn toàn không phải là châm chọc đối phương già hơn mình, mà là một loại tôn trọng. Ví dụ như cho dù học muội của bạn lớn tuổi hơn bạn, bạn vẫn là càng thích được cô ấy gọi bạn một tiếng học tỷ.
Vì thế, Thẩm Sở Sở cười cười, không nói gì.
Tần Dĩnh Nhiên lại giống như không cảm nhận được sự ngại ngùng của Thẩm Sở Sở, tiếp tục kiếm chủ đề để nói: "Lần này cậu thử kính là cho vai diễn nào?"
Nói thật, trước khi tới đây, Thẩm Sở Sở vẫn thật sự không biết mình đến cùng thử kính vai nào. Tài liệu mà Trần Tây Lệ đưa cho cô, bên trong có ba vai nữ, cô cũng gọi điện thoại cho Thường đạo diễn rồi, cách nói của cả hai bên đều giống nhau, nói là đến lúc đó đều thử hết, vai nào hợp sẽ diễn vai đó.
Thẩm Sở Sở cũng từng cân nhắc qua hàm ý của những lời này, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một lý do nói nghe được. Đó chính là, Điền đạo diễn chưa xem phim cô đóng, không hiểu lắm về cô, nên không dám tùy ý đáp ứng, muốn xem diễn kỹ của cô rồi mới nói tiếp.
Chẳng qua là vừa đến thử kính thì cô đã biết, bản thân thử vai là vai diễn nha hoàn Tiểu Điệp. Tuy là một nha hoàn, nhưng phần diễn lại không chỉ đơn giản là một nha hoàn mà thôi. Có thể nói là nữ thứ hai hoặc thứ ba trong phim.
"Nha hoàn Tiểu Điệp." Thẩm Sở Sở nhìn phục trang của mình rồi nói. Cho dù cô không nói, mọi người vừa nhìn hóa trang cũng có thể đoán được cô thử kính cho vai diễn nào rồi.
Tần Dĩnh Nhiên lúc này cuối cùng cũng phát hiện ra quần áo của Thẩm Sở Sở, nụ cười hơi có chút cứng nhắc, cúi đầu nhìn trang phục của chính mình. Trên mặt lại đeo lên một nụ cười, nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Thẩm Sở Sở cũng đã nhìn thấy trang phục của Tần Dĩnh Nhiên, nếu nhìn kỹ, hai người họ dường như là phong cách khá giống nhau. Xem ra là cùng một vai diễn không sai.
~~~~~ Hết chương 46 ~~~~~