Nếu đạo diễn đã tuyên bố nghỉ ngơi rồi thì Thẩm Sở Sở cũng tới nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra, vừa khéo nhìn thấy Diệp Kỳ Thâm đang dựa vào một gốc cây hút thuốc. Nghiêng bốn mươi lăm độ nhìn lên trời cao, nhìn giống như một thiếu niên tươi sáng lại có phần ưu thương.
Thẩm Sở Sở không nhịn được mà đi qua.
Diệp Kỳ Thâm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nghiêng đầu nhìn một cái, lắc lắc điếu thuốc trên tay, hỏi: "Có ngại không?"
Thẩm Sở Sở lắc đầu.
Tuy rằng cô không thích mùi thuốc, nhưng cô biết có lúc tâm tình phiền muộn, hút một điếu thuốc giống như là thả lỏng được phần nào. Là cô chủ động đi tới, không lý nào lại bắt người ta dập thuốc đi.
Huống hồ, cô xem dáng vẻ của Diệp Kỳ Thâm, cũng không nhẫn tâm đề ra yêu cầu như vậy.
Hai người trầm khoảng mười giây, Diệp Kỳ Thâm hỏi: "Đạo diễn gọi rồi à?"
Thẩm Sở Sở lắc đầu, đáp: "Không. Chỉ là nhìn thấy anh ở đây, đi qua nói chuyện cùng anh thôi."
Diệp Kỳ Thâm nghe thế chỉ cười không nói.
"Anh Thâm, nghe nói anh và chị dâu cũng là bạn học đại học phải không?" Thẩm Sở Sở hỏi.
Diệp Kỳ Thâm nghe thấy Thẩm Sở Sở đề cập tới vợ mình, ý cười trên mặt càng đậm. Anh ta hít một hơi thuốc thật sâu, đem đầu thuốc dập đi. Tiếp đó, cho hai tay vào túi, nói: "Đúng vậy, bạn học đại học."
"Này đúng là có duyên, anh Thâm và chị dâu giống như nam nữ chính trong phim vậy."
Diệp Kỳ Thâm nghe được lời này nhìn Thẩm Sở Sở thật kỹ.
"Đúng, rất giống, nhưng cũng không hề giống." Nói xong câu này, Diệp Kỳ Thâm lại nhìn Thẩm Sở Sở một cái, sau đó tiến lên phía trước vài bước, nói, "Quay lại quay tiếp thôi."
Thẩm Sở Sở ngây ra một lát, đáp: "Ồ, được ạ."
Sau đó cảnh quay có vẻ thuận lợi hơn, bọn họ rất nhanh liền kết thúc một ngày quay phim này.
Do họ quay phim hiện đại, nên rất nhiều lúc họ đều ở đô thị quay ngoại cảnh, người đến thăm tất nhiên là vô cùng nhiều. Tuy vậy, sáng ngày này, khi Thẩm Sở Sở tới tổ kịch lại phát hiện người động hơn bình thường.
Lúc Thẩm Sở Sở đến thì bị phóng viên trước mặt phát hiện, bọn họ chạy tới như một cơn gió, người sau tiếp người trước liên tục hỏi: "Thẩm Sở Sở, cô có biết vợ Diệp Kỳ Thâm mắc phải bệnh trầm cảm không, hai vợ chồng họ tình cảm như thế nào, cô ở phim trường có từng nghe thấy họ cãi nhau bao giờ chưa?"
Nghe được loạt câu hỏi này, Thẩm Sở Sở có chút mơ hồ. Cô nhớ là lúc sáng khi cô xem hot search không nhìn thấy mấy nội dung này mà, hình như Diệp Kỳ Thâm không hề lên hot tìm kiếm. Sao mấy người phóng viên này lại giống như có được tin tức chắc chắn rồi thế.
"Xin lỗi, tôi không biết." Thẩm Sở Sở đáp. Thực ra cho dù cô biết Diệp Kỳ Thâm và vợ cũ của anh ta đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không nói cho truyền thông.
Bời vì trải qua một khoảng thời gian ở chung, cô luôn cảm thấy việc Diệp Kỳ Thâm và Lý Viên Viên ly hôn có chút nội tình. Chẳng qua chỉ là trên hệ thống nhân duyên không viết, nên cô không biết được nội tình ra sao.
"A, cô thật sự không biết sao? Có người từng chụp được ảnh vợ Diệp Kỳ Thâm đến khám bác sĩ tâm lý từ một năm trước. Tính khí của cô ấy bình thường hẳn là rất nóng nảy đi, Diệp Kỳ Thâm thường ngày không nói tới chuyện này sao?" Phóng viên nhất quyết không tha truy hỏi.
Thẩm Sở Sở cũng là lần đầu tiên nghe được Lý Viên Viên mắc bệnh trầm cảm, cô lắc đầu, đáp: "Xin lỗi, tôi không biết. Anh Thâm bình thường lúc quay phim vô cùng chuyên nghiệp, diễn xuất cùng các phương diện đều rất tốt. Hãy quan tâm nhiều hơn tới bộ phim này của chúng tôi, cảm ơn mọi người."
Nói xong, Thẩm Sở Sở rời khỏi dưới sự hộ tống của trợ lý.
Lúc tới trường quay, Thẩm Sở Sở lại nhìn thấy Diệp Kỳ Thâm đang đứng hút thuốc dưới gốc cây phía xa.
Nhân viên của tổ kịch cũng đang bàn tán về sự việc mà phóng viên đề cập đến kia.
"Không phải chứ, vợ của anh Thâm bị trầm cảm, vậy thì anh Thâm của chúng ta mỗi ngày buồn biết bao nhiêu."
"Anh Thâm cũng thật đáng thương, lấy một người vợ như thế."
"Haiz, trách không được anh Thâm nhìn có vẻ khác với trước đây, không chừng chính là do phải chịu sự dày vò của vợ."
Rất nhanh chóng, lúc nghỉ trưa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy sự việc này lên hot tìm kiếm.
"Vợ Diệp Kỳ Thâm bị trầm cảm"
Bên trên có ảnh có chân tướng, hiển thị là Lý Viên Viên đã từng tới một phòng tư vấn tâm lý nào đó. Đồng thời, còn có một tấm ảnh hai người Diệp Kỳ Thâm và Lý Viên Viên đang cãi nhau, biểu tình trên mặt đều rất khó coi.
Rất nhiều bình luận trong đó đều đang thể hiện bất bình giúp Diệp Kỳ Thâm.
"A a a, anh Thâm thật tội nghiệp, anh ấy bình thường áp lực nhất định rất lớn đi, áp lực công việc lại còn áp lực từ gia đình."
"Ôi, còn cho rằng đôi này có thể lâu dài một chút, thật đáng tiếc."
"Hi vọng anh Thâm có thể sớm ly hôn, thoát ly bể khổ."
"Mong hay buông tha cho anh Thâm, anh Thâm xứng đáng được tốt hơn."
... ...
Bởi vì buổi chiều còn có cảnh, thời gian nghỉ giữa giờ rất ngắn, vậy nên mấy nhân vật chính cùng đạo diễn ngồi ăn cùng một chỗ.
Khi trợ lý của Diệp Kỳ Thâm đưa điện thoại tới, gương mặt trầm mặc bấy lâu của Diệp Kỳ Thâm bỗng nhiên giống như trở nên nhẹ nhõm vậy, ý cười đều không giữ được lộ ra, tay có chút run rẩy.
Điều này khiến cho những người vẫn luôn theo dõi vô cũng kinh ngạc.
Sau khi cầm lấy điền thoại, Diệp Kỳ Thâm tiếp máy, bước nhanh ra bên ngoài. Bọn họ có thể mơ mơ hồ hồ nghe được hai chữ: "Viên Viên."
Có một người nhiều chuyện nói: "Xem ra là vợ anh Thâm gọi tới, ầy, cảm tình của hai người thật tốt. Mọi người có thấy không, biểu tình trên mặt anh Thâm ngọt biết bao."
"Phải đấy, đều ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, anh Thâm vẫn yêu vợ như vậy. Người phụ nữ đó thật hạnh phúc. Thế mới nói, tin tức trên mạng không thể cái nào cũng tin được."
Mà Diệp Kỳ Thâm đang nghe điện, ngoại trừ hạnh phúc, còn có xen lẫn rất nhiều cảm xúc khác.
"Viên Viên, em tìm anh..." Lời của Diệp Kỳ Thâm còn chưa nói hết, liền bị Lý Viên Viên gián đoạn.
"Diệp Kỳ Thâm, anh ngày trước ly hôn với tôi là vì tôi khi đó bị trầm cảm sao?"
Diệp Kỳ Thâm nghe được tiếng chất vấn lạnh lùng trong điện thoại, liền giải thích: "Viên Viên, sự việc không phải giống như em nghĩ đâu."
"Thế là như thế nào? Diệp Kỳ Thâm, anh nói cho tôi đi? Đừng cứ giấu tôi mãi, đem tôi ra đùa bỡn xoay vòng vòng!"
"Viên Viên, anh không có."
"Tôi không cần quan tâm anh có hay không! Thật không hiểu sao tôi lại gả cho một minh tinh! Anh đừng có cho rằng tôi mất trí nhớ thì ở bên ngoài bôi nhọ tôi. Chờ tôi nhớ ra rồi, sẽ kiện anh tội phỉ báng."
Diệp Kỳ Thâm nói: "Viên Viên, sự việc thật sự không giống như những gì em nghĩ. Anh chưa từng bôi đen em, cũng không hề lừa em."
"Không lừa tôi, thế anh nói cho tôi biết, hai chúng ta vì sao lại ly hôn?" Lý Viên Viên chất vấn, "Còn có, nếu đã ly hôn rồi, anh sao còn ở bên ngoài giả vờ như tình cảm sâu đậm? Vì danh tiếng của anh sao? Xuy, thật buồn cười! Minh tinh mấy người thật có thể diễn, thật đủ giả tạo."
Diệp Kỳ Thâm nghe đến đây, nắm chặt điện thoại, nói: "Viên Viên, em bây giờ đang ở đâu, anh muốn gặp mặt em. Có một số việc anh muốn nói trực tiếp với em."
Lý Viên Viên lại nói: "Không cần đâu, nếu anh không muốn nói thì không cần nói nữa. Tôi cũng không rảnh. Tạm biệt!" Nói rồi liền cúp máy.
Điện thoại Diệp Kỳ Thâm đặt bên tai hồi lâu cũng không buông xuống, giống như không bỏ xuống thì có thể giả vờ như đối phương vẫn đang ở đầu bên kia vậy. Qua một hồi, anh cất điện thoại đi, lấy một điếu thuốc ra hút.
Hút thuốc xong, lấy điện thoại ra, đăng một bài Weibo.
{Diệp Kỳ Thâm V}: Trong cuộc hôn nhân này, tôi xưa nay chưa bao giờ chịu dày vò, luôn là cam tâm tình nguyện. Tình cảm xưa nay cũng không phải là áp lực của tôi, mà là động lực cho tôi làm việc. Ngược lại, là tôi bình thường công việc quá bận rộn, khiến cho đối phương thừa nhận càng nhiều trách nhiệm gia đình cùng áp lực. Mong rằng người không nắm rõ chân tướng đừng tự suy đoán thêm, điều đó sẽ tạo thành rắc rối cho chúng tôi. Cảm ơn các bạn!
Đoạn bộc bạch này của Diệp Kỳ Thâm khiến cho rất nhiều người hâm mộ dừng lại việc trách móc Lý Viên Viên.
"Ôi, xem ra anh Thâm rất yêu vợ anh ấy, thật khiến người ta ghen tị."
"Cảm tình thời sinh viên qua nhiên là bất đồng, áu áu áu, hi vọng là ta học đại học cũng có thể gặp được một người yêu thích."
"Người bị trầm cảm có rất nhiều, sao mà cứ cắn mãi vợ anh Thâm không buông thế."
"Vợ chồng cãi nhau là rất bình thường mà, bố mẹ tôi không có chuyện gì còn thường xuyên cãi vã đây. Ủng hộ anh Thâm, ủng hộ chị dâu Thâm!"
... ...
Cảnh buổi chiều tất nhiên là tiếp tục quay, chẳng qua, trạng thái của Diệp Kỳ Thâm vô cùng kém. Dăm lần bảy lượt mất tập trung không nói, rất nhiều lời thoại cũng không nhớ.
Đối với việc này, đạo diễn cũng rất bất đắc dĩ. Chỉ có thể để bọn họ nghỉ ngơi một hồi.
Cho tới hơn tám giờ tối, cảnh ban đầu dự định hoàn thành lúc sau giờ mới quay xong.
Thẩm Sở Sở lết thân thể mệt mỏi về khách san, mở cửa ra, nhìn thấy con người quen thuộc, cô tiến lên dựa vào vòng tay đối phương, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Mệt quá đi."
Hàn Hành Ngạn xoa xoa đầu Thẩm Sở Sở, nói: "Ừ, nghỉ ngơi trước một lát, anh bảo thư ký Vương đi gọi đồ ăn rồi, lát nữa sẽ trở lại."
Thẩm Sở Sở đáp: "Ừm, được."
Không tới mười phút, thư ký Vương liền mang đồ ăn về.
Tuy rằng ban ngày bị chuyện của Diệp Kỳ Thâm làm phiền, nhưng Thẩm Sở Sở vẫn có chuyện quan trọng hơn cần nói: "Việc kết hôn chuẩn bị thế nào rồi, dạo này vẫn luôn quay phim đều quên không hỏi mẹ em."
Hàn Hành Ngạn nói: "Cha mẹ và nhạc phụ nhạc mẫu vẫn đang thảo luận về ngày tổ chức hôn lễ, chắc là nhanh thôi."
"Chuyện lớn như vậy em lại không có mặt, liệu có không tốt lắm không? Nếu không em mấy hôm nữa xin nghỉ đi về một chuyến?" Thẩm Sở Sở hỏi. Dù sao là hôn nhân đại sự của cô, hình như không tham dự có chút nói không thông.
Hàn Hành Ngạn lại nói: "Không cần, em trước cứ quay phim. Anh cho dù ở nhà, cha mẹ bọn họ cũng không hỏi ý kiến của anh."
Thẩm Sở Sở cười phụt ra, nói: "Sao có cảm giác giống như là không phải hai chúng ta kết hôn thế nhỉ."
Hàn Hành Ngạn cười nói: "Ừ, cứ để cha mẹ bọn họ làm đi. Chúng ta có ở đó cũng không chen vào được."
"Ừm."
Sau khi ăn xong, đọc kịch bản một lúc, hai người liền nằm lên giường ngủ mất. Kết quả, lúc Thẩm Sở Sở sắp ngủ rồi, lại cảm thấy đối phương bắt đầu không thành thực.
"Mệt." Thẩm Sở Sở thì thào.
"Ừ, em không cần động, anh đến là được." Hàn Hành Ngạn không biết xấu hổ nói.
Sáng hôm sau, nghe được tiếng chuông báo thức không ngừng kêu, Thẩm Sở Sở mở ra đôi mắt mệt mỏi, vẻ mặt lên án nhìn cái người đàn ông tinh thần đầy đủ kia.
Hàn Hành Ngạn hôn lên mặt Thẩm Sở Sở, nói: "Sở Sở, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, dậy ăn thôi."
Rời giường ăn sáng xong, Thẩm Sở Sở liền dẫn theo Vương Thiến đến tổ phim. Kết quả lại phát hiện, hôm nay phóng viên vây ở cửa tổ phim còn nhiều hơn.
Nhìn thấy những phóng viên kích động này, Thẩm Sở Sở có chút lo lắng hoài nghi, có phải là tin tức Hàn Hành Ngạn hôm qua đến thăm bị phát hiện rồi.
~~~~~ Hết chương 106 ~~~~~