Bồi Hồi

Chương 34




Thủ lĩnh Bộ khúc hầu hạ Trần Thập Thất – Ngô Ưng chẳng những có một thân võ công giỏi, còn có một tài rất ít người địch nổi – kỹ thuật điều khiển xe ngựa. Cộng thêm năng lực điều tra cường hãn của Bộ khúc Bắc Trần, cho nên có thể ổn định xác xuất, vừa vặn dừng xe ngựa sau xa giá của công chúa Nhu Nhiên.

Ngày hôm nay là thọ đản mừng Trấn quốc phu nhân bảy mươi tuổi, đáng tiếc là tôn quý như hoàng đế cũng không có phúc khí thăm viếng. Cho dù tuổi đã năm mươi, Dương đế đối với vị á mẫu Trấn quốc phu nhân này càng thân thiết, còn có một chút kính nể.

Dù sao người đầu tiên cầm cây đánh hắn chính là Trấn quốc phu nhân, vị á mẫu vừa từ ái vừa nghiêm khắc của hắn, lần đầu tiên bao giờ cũng khó quên nhất.

Cho nên chỉ có thể ở một ngày trước đó mang theo Hoàng hậu đến ăn bữa cơm rau dưa, rốt cục bị Trấn quốc phu nhân đuổi về, lòng hiếu thảo quả thực không có không gian phát huy.

Cho nên ba ngày mừng thọ đản của Trấn quốc phu nhân, ngày đầu tiên mời tiệc họ hàng thân thích, Dương đế liền dùng danh nghĩa “Á mẫu”, nhét toàn bộ hoàng thân đến dự tiệc, công khai tỏ vẻ thái độ: Mẫu hậu Trịnh thái hậu đã qua đời, nhưng trẫm vẫn còn mẹ, đặc biệt là đám hoàng thân các ngươi banh con ngươi rộng ra một chút, tôn kính một chút, chớ có rước chuyện đến cho á mẫu của trẫm. Á mẫu mời tiệc thân thích, chỉ có thể dùng gia lễ không dùng quốc lễ, kẻ nào không có mắt dám phá đám, trẫm tự mình mang Ngự lâm quân đi đập nát nhà kẻ đó.

Khoan hãy nói, nhớ lại lúc thọ đản 60 tuổi của Trấn quốc phu nhân, đường thúc của hoàng đế – Phụng Viễn quận vương ngạo mạn muốn Trấn quốc phu nhân hành quốc lễ, Trấn quốc phu nhân quả khom lưng. Thế là ngày hôm sau, Dương đế lập tức mang Ngự lâm quân đi đập phủ Phụng Viễn quận vương, khiến đường thúc quận vương gia sợ tới mức nhảy vọt đến eo.

*

“Thực sự không có vấn đề chứ?” cưỡi ngựa theo xe, Trần Tế Nguyệt phi thường hoài nghi hỏi. “Như vậy có thể sao?”

Trần Thập Thất vén rèm xe, nhìn Trần Tế Nguyệt cưỡi con ngựa Ô vân đạp tuyết, càng phát ra phong thần tuấn dật, cười đến bình tĩnh ôn thuần, “Thiếu chủ, cứ giả vờ bộ dạng như vừa rồi huynh nhìn ta là tuyệt đối có thể.”

Giả… giả cái đầu cô! Trần Tế Nguyệt tức giận đến cuồn cuộn hỏa, nhưng một tiếng khẽ gọi của Kim Câu, “Công chúa xuống xe… Thập Thất nương tử! Quả thật y như người nói a… Bọn họ không đi vào mà ở cửa ân ái a, giữa ban ngày ban mặt…” Kim Câu che mặt.

…Sao nàng có thể liệu chuẩn đến thế?

“Giang sơn dễ đổi.” Trần Thập Thất cười khẽ, “Thiếu chủ, phải xem huynh rồi.”

Trần Tế Nguyệt cương cứng mặt, nhưng Trần Thập Thất giương mắt nhìn hắn, dưới phụ trợ của cung sa hoa hồng đỏ sậm, tóc bạc như tuyết, hai mươi tuổi hoa lại mang đầu bạc của trăm tuổi. Màn xe buông xuống, hắn lại đau lòng như cắt, nhìn cách đó không xa, công chúa Nhu Nhiên trang điểm mỹ lệ như mẫu đơn nở rộ, mái tóc đen như quạ kia thoạt nhìn lại chướng mắt đến thế.

Hít một hơi thật sâu, hắn thu lại mâu quang vẫn luôn sắc bén, thoáng phóng túng nỗi niềm buồn thương dấy lên khi mình đau lòng, mang theo nụ cười mỉm thoanh thoát như gió xuân, lưu loát xuống ngựa, dắt Ô vân đạp tuyết, mềm giọng nói vào trong xe, “Bồi Hồi, xem ra muội phải xuống xe đi bộ rồi… Phía trước có xa giá của công chúa.”

Bồi Hồi. Trần Bồi Hồi. Nguyên bản nụ cười tươi đẹp khiến phò mã vì nàng cài lại trâm thoa, công chúa Nhu Nhiên dung quang càng tăng vụt, thời điểm nàng chờ có thể đường đường chính chính, mà giáp mặt xỉ nhục Trần Bồi Hồi, nàng chờ đã cực kỳ lâu. Đến cả việc xỉ nhục thế nào, làm sao cho người khác không bắt lỗi được, cũng đã thương lượng cùng phò mã Đô úy đến không chê vào đâu được…

Nàng hưng phấn xoay người, nhưng khuôn mặt lại xoạt một tiếng trắng bệch.

Ái mã Ô vân đạp tuyết của hắn, trâm ngọc trơn nhẵn mặc ngọc mà hắn thích nhất. Hoa cúc mà hắn thích nhất, luôn luôn tấm áo bào với danh cúc châu quang thêu ẩn, áo bào xanh mực thêu cúc mặc ngọc.

Chỉ có hắn mới có thể ăn mặc lộ ra một tấc tay áo sam, không lưu hành cùng thế tục. Cũng chỉ có hắn mới có phong tư như thế, như ngọc như nguyệt, hoàn mỹ thanh tú khiến cho người như tắm gió xuân.

Ngoảnh mặt lại đây, Trác lang. Đừng nhìn hướng khác. Ta biết ngươi không chết mà, ngươi chỉ là tức giận mà trốn đi thôi.

Công chúa Nhu Nhiên mặt ửng đỏ, không kiên nhẫn đẩy Hải Ninh Hầu ra, thảng thốt vội vã bước nhanh về phía trước… sau đó giận dữ.

Trác lang của nàng, dịu dàng cười vươn tay, đỡ một nữ tử tóc trắng như bà già xuống. Mặc dù là mặt nhìn nghiêng, lại là vẻ dịu dàng mà nàng đã rất lâu chưa từng thấy lại.

“Trác lang!” Công chúa Nhu Nhiên kêu lên chói tai, nhào tới, lại bị Hải Ninh Hầu kéo lại, có điều hiện tại trong mắt nàng không còn nhìn thấy gì khác.

Nữ tử kia, kỹ thuật thêu tinh xảo tuyệt luân như thế, cẩm tú Bồi Hồi – Trần Bồi Hồi!

“Ta biết ngay mà! Ta đã sớm biết!” công chúa Nhu Nhiên ra sức giãy giụa mắng to, “Trần Bồi Hồi ả tiện nhân kia! Lúc trước Trác lang lạnh nhạt với ta, đều là vì con tiện nhân mi cám dỗ hắn! Trác lang, ngươi còn không lăn qua đây? Bản cung ra lệnh ngươi đến ngay đây!”

Trần Tế Nguyệt thiếu chút nữa không giả vờ nổi nữa, nhưng Trần Thập Thất vịn lên cánh tay hắn, siết tay hắn một cái.

Lúc này hắn thực sự hối hận vạn phần, vì sao phải đồng ý nghe Trần Thập Thất an bài chứ.

Nhưng dầu gì hắn cũng là thiếu chủ Bắc Trần cơ trí thông tuệ, tiến sĩ hai bảng, tâm trí kiên định mà không người thường nào có thể bắt chước được. Cho nên… lúc nên đóng kịch, hắn thật sự có thể đóng kịch lại càng làm giỏi hơn nữa.

Mang theo mỉm cười tựa như gió xuân ấm áp, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía công chúa Nhu Nhiên.

“Trần Bồi Hồi bái kiến công chúa Nhu Nhiên điện hạ, phò mã Đô úy Hải Ninh Hầu.” Trần Thập Thất hơi khom người hành lễ.

Hải Ninh Hầu thất thần chỉ chốc lát, trong mắt có cường liệt kinh diễm. Người vợ trước với ấn tượng mơ hồ này, hiện tại lại rõ ràng rực rỡ đứng trước mặt hắn như vậy.

Tóc bạc, con ngươi hổ phách, có một loại xinh đẹp tựa như yêu dị, lại ôn nhã đoan trang, khiết tịnh mà mỏng manh… vịn lên cánh tay nam nhân khác.

Hắn không tự chủ được rút kiếm đeo bên hông, lại buông công chúa Nhu Nhiên ra, vừa thoát giam cầm, công chúa Nhu Nhiên điên cuồng bổ nhào tới, lại bị Trần Tế Nguyệt cản lại, kiếm sắc nửa lộ ra khỏi vỏ.

“Vi thần Tư đương của Đại Lý Tự – Trần Tế Nguyệt, bái kiến công chúa điện hạ, phò mã Đô úy.” Bảo trì nho nhã lễ độ, hơi giận một cách ôn nhã, thực sự có độ khó rất cao. Trần Tế Nguyệt thầm nghĩ. Hắn nhất định phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, tuyệt đối không thể lại bị Trần Thập Thất lừa nhảy xuống hố nữa.

“Lớn mật!” Hải Ninh Hầu quát, “Ở trước mặt công chúa, rút kiếm có ý đồ ám sát sao?!”

“Lời này của phò mã Đô úy, hạ quan không hiểu.” Trần Tế Nguyệt một tay thu kiếm, “Là phò mã Đô úy rút kiếm trước, hạ quan chỉ là che chở đường muội Bồi Hồi, chỉ sợ ngộ thương mà thôi.”

Công chúa Nhu Nhiên hoàn toàn không chú ý tới Hải Ninh Hầu lúng túng, chỉ ngơ ngẩn nhìn mặt Trần Tế Nguyệt.

Hắn không phải Trác lang? Làm sao có thể… sao hắn lại không phải. Nhưng nàng hoảng hốt muốn nhớ lại dung nhan của Đỗ Như Trác, lại phát hiện đã mơ hồ. Hơn sáu năm… Nàng có thể nhớ những thứ hắn yêu thích, cách ăn mặc của hắn, lại không cách nào mô tả lại gương mặt hắn một cách rõ ràng, nhất là trước mắt có gương mặt dẫn dụ người như vậy, vẻ phong hoa giống hệt như vậy.

“Trác lang ngươi làm vậy là khi quân! Ngươi ngay cả tổ tông cũng không cần ư? Đổi tên đổi họ vào trều làm quan… Đây chính là tội tru di cửu tộc…”

“Điện hạ!” rốt cục Hải Ninh Hầu có vẻ khôi phục được nhanh hơn, hắn gắt gao ngăn công chúa Nhu Nhiên lại, “Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (nhỏ không nhịn ắt loạn mưu lớn), hãy nghĩ lại tâm nguyện của ngài, suy nghĩ một chút!” Hắn đè thấp giọng, “Không phải là ngài muốn làm cho Trần Bồi Hồi nhận hết nỗi khổ thiên đao vạn quả, làm cho nàng ta vì tội nghiệt khinh mạn ngài mà chết không có chỗ chôn sao? Về phần người kia có phải hay không… lúc nào cũng có thể tra được, hơn nữa nhất định phải tra cho ra…”

Nhưng trong lúc Hải Ninh Hầu đang bức thiết dạy vợ, Trần Thập Thất ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Tế Nguyệt, hai người đi lướt qua công chúa và phò mã, sau đó Trần Thập Thất đạm đạm, câu ra một nụ cười mỉm yêu diễm, trong nháy mắt rung động lòng người.

Hải Ninh Hầu mất sạch ngôn ngữ, chỉ đuổi theo bờ môi mật tựa như quả anh đào chín mọng kia, ngoảnh đầu dõi theo như bị mê hoặc vậy.

“…Tôn Tiết!” Công chúa Nhu Nhiên không chấp nhận chia sẻ trượng phu với người, lại càng không thể chịu đựng trượng phu của mình bị Trần Bồi Hồi câu hồn.

“Đừng quay đầu lại.” Trần Thập Thất nhàn nhạt, “Chuyện vợ chồng nhà người ta, Trác lang gì đó, công chúa vì sao thất thố, cãi vả chuyện gì, chúng ta toàn bộ không biết.”

“…Ta còn thật sự muốn biết rốt cục cô còn chuyện gì không biết không?” ngoài mặt Trần Tế Nguyệt gắng gượng mang theo lớp da ôn nhã, nhưng cảm giác rét lạnh sợ chết khiếp đã lâu không gặp, lại bò lên.

Dự đoán của Trần Thập Thất gần như là trúng chính xác trăm phần trăm, hoàn toàn y như nàng suy diễn vào tối qua. Điểm duy nhất khác là phản ứng kịch liệt của công chúa khiến hắn giật mình.

“Có chứ,” Trần Thập Thất thản nhiên thầm thì, “Ta đã không đoán chuẩn công chúa điện hạ đối với tiền phò mã lại dụng tình sâu như vậy.”

“…Ta cũng cho rằng Hải Ninh Hầu sẽ không thèm chú ý đến cô.” Kỳ thực hắn còn đầy chờ mong Hải Ninh Hầu rút kiếm ra sau đó dứt khoát đâm tới rồi, mặc dù không thể lấy mạng hắn, nhưng làm cho Hải Ninh Hầu nằm một năm nửa năm là không thành vấn đề.

Đáng tiếc có gan rút kiếm, không có dũng khí xuất kiếm. Còn cái dạng nhìn Trần Thập Thất kia… Hắn quả thật muốn dứt khoát phế đi đôi phu thê vô liêm sỉ kia rồi.

“Ta nói rồi, ta rất hiểu hắn.” Nàng bước đi rất chậm, trên mặt cười nhu hòa, “Hắn đặc biệt thích Hồ cơ (mỹ nữ người Hồ), nhưng lại ngại người Hồ mùi cơ thể nặng, thô dã. Mà hắn đặc biệt thích nữ nhân cần có đôi môi thật đẹp, mà còn trơn mọng như anh đào chín.”

Cười hành lễ với biểu ca biểu tẩu ra nghênh đón, nàng thanh âm rất thấp nói với Trần Tế Nguyệt, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Trần Tế Nguyệt phát hiện cơn hàn ý rét run kia, đã đem bầu trời trong ấm áp của ngày đầu xuân chuyển thành lãnh khốc của tam cửu băng thiên tuyết địa.

Có những người, đặc biệt là cái người nữ nhân Nam Trần tên Trần Thập Thất kia, là tuyệt đối tuyệt đối không thể trêu vào.

Hắn đột nhiên có chút đồng tình với những kẻ đáng thương đã đắc tội nàng.