Bơi Đêm

Chương 79: Rắn cỏ lằn xám




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày nghỉ cuối tuần đã kết thúc.

Hồ Già còn phải về trường học học tiết tự học buổi tối, cô cầm chìa khóa, định khóa Lý Huệ Quân trong nhà.

Lý Huệ Quân lập tức nổi điên lên, đứng dậy cất tiếng the thé mắng cô: "Mày dám nhốt tao! Tao sẽ kiện mày tội giam giữ trái phép!"

Giọng Lý Huệ Quân khàn đi, cổ họng khi nói chuyện mang theo âm điện tử như vịt Donald.

Hồ Già cười nói với Lý Huệ Quân: "Vậy con cũng có thể kiện lại mẹ tội đánh bạc tập thể."

Lý Huệ Quân bị nghẹn không nói nổi nên lời, trừng mắt nhìn cô, đến nếp nhăn nơi mí mắt cũng căng ra.

Hồ Già vỗ tay nói: "Đúng lúc, mẹ không phải muốn giảm cân sao, vào trại giam ăn rau xanh, cơm gạo lứt là có thể giảm mỡ khá nhiều đấy!"

Lý Huệ Quân tức giận xông lên đẩy cô thật mạnh, mẹ con lại ầm ĩ một trận trong nhà như nhảy điệu clacket trong căn phòng bay đầy nắng và bụi. Lý Huệ Quân không chống lại được Hồ Già, tuổi bà đã cao, bà thở hồng hộc, mặt cũng tái đi, giơ bàn tay yếu ớt chỉ cô, "Hôm nay tao đã thấy rõ rồi, mày chỉ mong tao chết đi thôi!"

Hồ Già lắc đầu với bà, "Vậy mẹ hiểu lầm con rồi."

Hồ Già khóa cửa.

Lý Huệ Quân hất tung cả bàn đồ ăn lên, Hồ Già ở ngoài nghe thấy tiếng vỡ giòn vang.

Hồ Già nhắm mắt lại, cổ tay bị trật của cô giờ vẫn còn đau, tay khóa cửa có hơi dừng lại, tóc dài của cô rũ xuống.

Bây giờ còn chưa đến 5 giờ.

Hồ Già nhảy lên xe buýt, bấm theo chỉ dẫn rồi đến Mai Gia Ổ Long Tỉnh.

Lý Huệ Quân nhất quyết không nói với cô điểm đánh bạc, Hồ Già lật tung điện thoại mới phát hiện gần đây Lý Huệ Quân đặt đồ ăn ngoài vài lần, tất cả đều giao đến một nơi tên là Mai Gia Ổ Long Tỉnh. Hồ Già xem thời gian đặt cơm đều từ 9 đến 11 giờ tối, đây là khung giờ dễ xảy ra vấn đề nhất.

Hồ Già cảm thấy lần này không hề đơn giản.

Khi xuống xe, Hồ Già men theo phố đi bộ rồi đi hết đường.

Mai Gia Ổ Long Tỉnh ở ngay phía trước. Đây là một quán trà, cửa quán vô cùng chính quy, được trang trí bằng một màu nhạt tao nhã.

Sau cửa sổ sát đất là một vườn đá khô tiêu điều, sỏi cát vụn được cào thành hoa văn cúc sóng nước, phía trên đặt hai hòn đá đen gầy guộc. Qua khung cửa sổ, Hồ Già thấy xung quanh quán trà có vài bàn khách, phần lớn là những người trung niên mặc những bộ đồ rộng rãi, cũng có vài người nam nữ trẻ tuổi ăn trái cây, vây xung quanh bếp pha trà.

Hồ Già bước vào liền được hương trà nghi ngút xung quanh.

Cô gái nhỏ ngồi sau quầy thu ngân mỉm cười đứng dậy chào đón cô: "Chào cô, xin hỏi cô có đặt chỗ trên Đại Chúng Điểm Bình và Mỹ Đoàn không ạ?"

Hồ Già nhìn bảng giá, giá cả vẫn coi là khá bình thường, "Không đặt, chỗ cô có gì để đề xuất không?"

Cô gái cười lộ lúm đồng tiền, "Có thể thử set pha trà vây quanh bếp lò, còn tặng kèm sữa nướng trái cây."

Hồ Già gật đầu, "Để tôi xem thêm đã."

"Vâng, cô cứ xem từ từ, có gì cần thì cứ gọi tôi."

Nói xong, cô gái từ từ thu tầm mắt lại, lịch sự tránh né Hồ Già.

Hồ Già nhìn ra phía sau thấy còn có các bà mẹ dẫn con đến gặp hội chị em thân thiết.

Đứa trẻ cầm cán ly sữa nướng, ngửa cổ uống một ngụm sữa, khoé miệng dính đầy bọt sữa ngọt lịm.

"Chỗ các cô mở cửa đến mấy giờ?" Hồ Già hỏi cô gái.

"Từ 9 giờ sáng đến 2 giờ đêm." Cô gái mỉm cười với cô.

Hồ Già ừ một tiếng rồi lại nhìn bảng giá, chậm rãi bước ra ngoài. Cô không cảm thấy có gì khác lạ.

Lý Huệ Quân vốn không phải là người thích uống trà, có lẽ là ngồi với Mạch Á Văn không yên nên mới gọi vài suất đồ ăn ngoài. Ăn no rồi mới có sức đánh bạc. Hồ Già chỉ hận mình không tìm ra được điểm đánh bạc, cô thực sự muốn tố cáo, tóm gọn cả đám con bạc.

Vào tiết tự học buổi tối, Thịnh Gia Vọng lại đến tìm Điền Tư hỏi bài.

Trong lớp không có mấy người, Điền Tư kéo ghế cho Thịnh Gia Vọng rồi hai người ngồi cạnh nhau.

Gần đây Thịnh Gia Vọng gầy đi rất nhiều, quần áo cũng rộng thùng thình hơn, cả người có phần nhìn như muốn sụp đổ, cậu cúi đầu tính cân bằng hóa học, Điền Tư không nhịn được mà sửa lại mũ áo hoodie bị lộn ngược ra ngoài cho cậu.

"Là chọn C phải không?" Giọng Thịnh Gia Vọng có chút bất an.

"Đúng rồi." Điền Tư cầm lấy giấy nháp của cậu, xem kỹ các bước rồi cười nói: "Tư duy của cậu rất rõ ràng, tự tin lên."

"Đúng không, phải tự tin lên." Thịnh Gia Vọng bóp bóp cây bút, Điền Tư phát hiện đầu ngón tay của cậu đều bị gặm đến trầy cả da.

Điền Tư vỗ vai cậu: "Hôm nay học đến đây thôi, bài tập môn khác cậu đã làm xong chưa?"

Thịnh Gia Vọng lắc đầu, "Bài tập còn nhiều quá, ngồi trong lớp là tôi thấy sốt ruột."

Điền Tư ừ một tiếng, ôn hoà nhìn cậu, đợi cậu nói tiếp.

Thịnh Gia Vọng ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ra ngoài thì đỡ hơn, khi về lớp lại thở không nổi."

Nói xong, cậu lại thở dài, Thịnh Gia Vọng có vẻ ngoài trẻ con, đầu to, vừa cúi đầu là ủ rũ, bố cậu luôn mắng cậu, bảo Thịnh Gia Vọng là phải ngẩng đầu ưỡn ngực. Ở trường tuy không ai nói đến chuyện cậu thất bại trong kỳ thi nhưng luôn có một dòng tin đồn vô hình bao bọc lấy Thịnh Gia Vọng, khiến cậu không ngẩng đầu lên nổi.

Điền Tư dịu dàng nói: "Tôi hiểu, thời gian này cậu đã rất vất vả."

Thịnh Gia Vọng mím môi, Điền Tư nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu xem có thể mang bài tập đến đây làm không? Tôi cũng tiện dạy cậu hơn."

"Ừ." Thịnh Gia Vọng gật đầu, "Để tôi nói với cô chủ nhiệm xem sao, thực ra..." Cậu liếc nhìn Điền Tư, dù dưới ánh đèn lạnh, ánh mắt của Điền Tư vẫn luôn rất ấm áp, "Thực ra tôi nói dối cậu, người có vấn đề tâm lý trong lớp chính là tôi, tôi cũng đã đi bệnh viện khám rồi, báo cáo nói rằng tôi bị rối loạn lo âu và trầm cảm mức độ vừa..."

Thịnh Gia Vọng vội vã nuốt nước bọt.

Cậu vội bổ sung với Điền Tư: "Cậu đừng ghét bỏ tôi nhé, tôi đã uống thuốc rồi, sẽ sớm khỏi thôi."

"Sao tôi phải ghét cậu chứ?" Điền Tư mỉm cười nói, "Cậu chỉ bị bệnh thôi, giống như cảm cúm, ho hen, rất nhanh sẽ khỏi thôi mà."

"Vậy à?" Thịnh Gia Vọng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi lại hỏi anh: "Lúc đó cậu biết tôi nói dối phải không?"

Điền Tư vỗ vai cậu: "Tất nhiên, cậu thực sự không hề biết nói dối chút nào."

"À." Thịnh Gia Vọng do dự nói, "Tôi còn nhìn thấy ở bệnh viện..."

Đối mặt với Điền Tư, cậu cảm thấy hơi khó để nói tiếp.

"Nhìn thấy gì?" Điền Tư hỏi.

"Không có gì." Thịnh Gia Vọng nói.

"Chỉ là nhìn thấy khá nhiều người ở bệnh viện thôi." Cậu lẩm bẩm.

Điền Tư nhìn biểu cảm của Thịnh Gia Vọng, anh cảm thấy có chút không ổn nhưng cũng không hỏi kỹ hơn.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko