Trước khi tàu sắp đến ga, Hồ Già bảo Điền Tư gọi một chiếc Didi.
"Taxi mắc lắm, tiền của cậu đâu phải là gió thổi đến." Hồ Già nói với anh. Từ ga Thương Nam đến thị trấn Kim Hương, đi xe ít nhất cũng phải năm mươi phút, taxi tối thiểu hai trăm, vẫn nên gọi xe công nghệ thì hơn. Mấy ngày nay nóng bức, hai người ra khỏi ga tàu cao tốc còn tưởng là mùa hè, Điền Tư mặc áo khoác ngoài màu trắng ngà phanh ngực, thoải mái để vali vào cốp sau, phía tay rảnh ra nắm lấy tay cô.
Hai người cùng chui vào xe, Điền Tư mỉm cười nhìn cô rồi đổi thành mười ngón đan xen.
"Vui không?" Hồ Già hạ cửa sổ xe xuống một chút để gió thổi vào.
"Tất nhiên." Điền Tư nhướn mày gật đầu.
Thương Nam là huyện thành ven biển phía nam nhất của tỉnh Chiết Giang.
Điền Tư dựa vào ghế nhìn những ngọn núi xa gần. Núi ở đây bao quanh thành phố nhỏ.
"Nghĩ gì mà thần người ra thế." Hồ Già vỗ một cái lên chân Điền Tư, anh mới hoàn hồn.
Điền Tư nắm tay Hồ Già rồi hỏi cô, "Hồi nhỏ cậu lớn lên nhìn những ngọn núi này à?"
"Đúng vậy." Câu trả lời của cô vẫn luôn tùy tiện như vậy. Điền Tư quen Hồ Già chưa đầy một tháng, anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô.
Xe chạy vào hầm, xung quanh trở nên tối đi, Hồ Già dựa vào anh. Điền Tư đổi tư thế ngồi để dính sát cô hơn.
"Vậy trước kia cậu vẫn ở đây à?"
Điền Tư lại hỏi cô, anh thường hay hỏi chuyện về cô.
Giọng Hồ Già uể oải: "Bình thường ở Ninh Ba, nghỉ đông hè mới về đây."
"Vậy cậu về đây thường làm gì? Có đi leo núi không? Hay là bơi ở bờ biển?"
Cô nói một cách vô tư: "Dù sao cũng là đi chơi hết núi rồi lại sông, hết ăn uống rồi lại đi vệ sinh thôi, sao cậu nhiều lời thế?"
"Vậy cậu..." Điền Tư còn muốn hỏi tiếp, Hồ Già lại bật dậy khỏi người anh, cắt ngang anh, "Được rồi, không cho hỏi nữa! Đã hỏi liên tục ba câu rồi! Đến lượt tôi hỏi cậu hồi nhỏ làm gì, hồi nhỏ cậu sống thế nào? Cậu có đi leo núi, bơi lội, chạy nhảy lung tung không?"
Điền Tư cười trốn tránh cô giương nanh múa vuốt, gương mặt, ánh mắt anh vẫn ấm áp như cũ.
"Hồi nhỏ tôi sống ở Hồng Kông, cấp hai thì về Ninh Ba, lúc ở Hồng Kông thường đi leo núi, bơi lội, khi được nghỉ đông hay nghỉ hè sẽ đi chơi, tôi cũng sẽ về Ninh Ba và Thượng Hải bầu bạn người lớn trong nhà," Điền Tư kể một hồi bằng thanh âm êm ái, "Cậu còn muốn hỏi gì nữa không? Ví dụ như ngày sinh nhật của tôi? Nhóm máu của tôi? Sở thích của tôi?"
"Khùng hả. Tôi đâu phải điều tra dân số, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Ừm, vậy tôi có thể hỏi cậu không?"
Cô hất mặt: "Không được."
Sau khi ngồi xe hơn bốn mươi phút, cuối cùng họ cũng vào đến thị trấn Kim Hương.
Thị trấn Kim Hương nằm ở phía đông huyện Thương Nam, bên ngoài có núi xanh che chắn, đi qua nữa là đến biển.
Điền Tư hạ cửa sổ xe xuống, nơi đây là một bầu không khí thị trấn xa lạ, phong phú và ẩm ướt. Cây cối ở Kim Hương tươi tốt, kiến trúc phần lớn là nhà thấp có năm, sáu tầng, ngay cả cửa kính cũng có màu xanh lam, xanh lục mang phong cách cổ kính, anh có thể tưởng tượng Hồ Già đạp xe đạp đi từ đầu này của thị trấn nhỏ vòng sang đầu bên kia như thế nào, thỉnh thoảng cô sẽ dừng xe, dùng ngón tay chải lại mái tóc bị gió thổi rối rồi tiếp tục đi về phía trước.
Xe chạy về phía đông thị trấn rồi rẽ vào ngõ, dừng trước một căn nhà tự xây.
Điền Tư lấy hành lý xuống rồi cùng Hồ Già đi qua.
Đây là một tòa nhà phương Tây ba tầng đơn giản, bên ngoài có một bức tường đá xây quanh, cánh cổng sắt rộng rãi khắc hoa diên vĩ.
Hồ Già lấy chìa khóa ra mở chiếc cổng sắt nghệ thuật rồi dẫn Điền Tư vào. Thu đến, trên sân toàn là lá long não rụng đến đau lòng, Hồ Già từ dưới chậu hoa vạn tuế nhỏ ở cửa lấy ra chìa khóa, cô thổi thổi bụi rồi mở cánh cửa lớn màu đồng. Ngôi nhà đã lâu rồi không có người ở, bước vào trong liền ngửi thấy mùi ẩm thấp, sàn gạch màu men xám xịt, chiếc ghế sofa to lớn mơ hồ như trong kho kí ức.
Điền Tư vừa để vali xuống Hồ Già đã kêu đói.
"Đi đi đi ăn cơm thôi! Đồ đạc về rồi thu dọn sau.." Cô kéo anh đi ra ngoài.
Hai người men theo đường xi măng rồi đi ra ngoài, Điền Tư kì diệu lấy từ đâu ra một gói đồ ăn vặt cho Hồ Già giải đói.
Hồ Già nheo mắt nhìn anh thật kỹ: "Cậu là mèo máy à."
Điền Tư trả lời: "Đúng vậy."
Hồ Già vẫy một chiếc xe ba bánh sơn đỏ rồi dẫn Điền Tư cúi người ngồi vào.
Thị trấn Kim Hương nhỏ, gọi Didi không tiện bằng gọi xe ba bánh, hai người ngồi lắc lư phía sau.
"Dẫn cậu đi ăn cơm nếp." Hồ Già có tâm trạng tốt, cười hì hì nắm tay Điền Tư rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay anh.
Điền Tư nhận ra đây là cử chỉ anh trước đây thường dùng để dỗ dành Hồ Già. Có lẽ Hồ Già không cảm nhận được, nhưng hai người họ đã xếp chồng lên nhau. Khung sắt của xe điện ba bánh mỏng manh, động cơ liên tục dao động lên đến ngực Điền Tư, anh nắm chặt tay Hồ Già, mặc cho gió Thương Nam thổi tung áo sơ mi khoác ngoài của anh.
Hồ Già kéo Điền Tư bước vào tiệm Lão Vinh có biển hiệu đơn sơ.
Bà chủ quay lưng về phía cô, cô hơi nâng cao giọng nói: "Hai bát cơm nếp, ăn tại chỗ."
"Được," Giọng bà chủ khàn đặc vì lao động, bà xoay người hỏi cô: "Quẩy muốn ăn giòn hay mềm?"
Hồ Già nói một hơi, "Quẩy muốn một nửa giòn một nửa mềm, hành và tôm khô đều lấy hết, múc nhiều nước thịt, thêm bột thịt xào và lòng đỏ trứng muối, cậu ấy giống cháu, cháu bát lớn, cậu ấy bát nhỏ, thêm hai bát chè trứng ngọt nữa."
Nói xong, Hồ Già huých Điền Tư, "Đưa bà chủ hai mươi bốn đồng."
Bà chủ sau vách ngăn cười rồi giơ ngón cái lên: "Nói giỏi lắm."
Cơm nếp và chè trứng rất nhanh đã được bưng lên.
Hồ Già tạm thời chưa động đũa, cô hất cằm về phía Điền Tư: "Nếm thử xem?"
Từ buổi sáng nay Điền Tư đã có tâm trạng tốt trăm phần trăm, dáng vẻ nhìn thế nào cũng thấy tuấn tú, sáng sủa, anh nghe lời cô nếm một thìa cơm nếp, quẩy nửa mềm nửa giòn ngâm trong nước thịt đậm đà thơm nức là vị thanh dịu, còn kèm theo cảm giác nhai giòn mềm trơn của miếng quẩy. Cơm nếp cũng thơm, hạt nào cũng chắc mẩy, đầy đặn. Chè trứng ngọt có thêm hoa quế, đường trắng, Điền Tư uống một ngụm liền gật đầu với Hồ Già.
Điền Tư cười rồi nói: "Ngon."
"Vậy thì ăn đi." Hồ Già tách đũa ra rồi cúi đầu ăn cơm.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, bên ngoài quán nhỏ là đám trẻ con đá bóng, tiếng cười nói vang vọng.
Hồ Già quay lưng về phía cửa tiệm nên không nhìn thấy phía sau là bóng bay đỏ thắm phấp phới cùng đám bong bóng xà phòng bay lên, Điền Tư dùng điện thoại chụp lại cho cô. Có lẽ là vì hôm nay có tâm trạng tốt, Điền Tư ăn hết hơn nửa bát cơm nếp. Lúc Hồ Già chơi điện thoại liếc nhìn qua bát của anh, thấy anh ăn gần hết, vẻ mặt Hồ Già cũng trở nên dịu dàng hơn.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko