Bơi Đêm

Chương 49: Tơ bạc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, Điền Trọng Lân có hơi mệt.

Khi xuống máy bay, dù tư thế của Điền Trọng Lân có đứng đắn đến đâu, chân trái của ông rốt cuộc vẫn khập khiễng, bước một bước không vững, người liền theo đó mà lảo đảo, lưng hơi cong xuống như cây tùng bị tuyết ép cong, cây gậy kim loại trong tay ông như gậy mù mà gõ gấp gáp hai ba nhịp trên bậc thang.

Điền Tư nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy Điền Trọng Lân.

Điền Trọng Lân mượn lực mà đứng thẳng lưng, ổn định tư thế, bàn tay lớn nhẹ nhàng đẩy Điền Tư ra.

Dưới ánh nắng, tóc bạc hai bên thái dương của ông trắng xóa lại có chút cảm giác kim loại ở trong đó.

Tài xế của Điền Khải Nhân đã đợi họ.

Điền Tư và Điền Trọng Lân lên xe, tài xế liền lái về phía đường Ba Câu, đó là nơi Điền Tư từng ở.

Sau khi Điền Tư được Điền Trọng Lân đón từ Hồng Kông về Đại Lục đã từng đến ở nhà bác trai một thời gian. Lúc đó, anh họ Điền Trung Cảnh đã sớm trở thành cái gọi là "quân viễn chinh Ba Câu" định ở lại Mỹ, Điền Khải Nhân và vợ ở khu Tây Thành, biết Điền Tư sẽ đến, họ lại dọn về căn nhà trên đường Ba Câu đó.

Khi Điền Tư dọn vào, căn phòng anh tràn ngập ánh nắng màu xám vàng.

Trên bàn để rất nhiều sách, Tolkien, Agatha, Carl Sagan, thậm chí còn có cả Tezuka Osamu.

Điền Khải Nhân bước vào, dùng giọng điệu ôn hòa thoải mái nói với Điền Tư: "Bố cháu nói cháu thích đọc sách, nhưng bác không biết cháu thích đọc loại nào, đành phải mua đủ các loại." Điền Tư lễ phép nói lời cảm ơn. Hai người đứng đối diện nhau, cuộc đối thoại thân mật mà xa lạ, chuyện về bố của Điền Tư cùng nằm ngang trong lòng họ, tạo thành một bóng ma.

Trong tia nắng, bụi bay lả tả.

Phía Hồng Kông không về được nữa, phía Singapore càng không cần nói.

Sau khi ở Ba Câu một thời gian, Điền Khải Nhân và Điền Trọng Lân đề nghị để Điền Tư ở lại Bắc Kinh học.

Điền Trọng Lân không đồng ý, từ chối Điền Khải Nhân qua điện thoại một lần, đến khi gặp mặt lại từ chối Điền Khải Nhân thêm một lần nữa, lần thứ ba, Điền Trọng Lân gõ gậy nói muốn để Điền Tư bên cạnh để trông nom, Điền Khải Nhân cuối cùng cũng gác lại chủ đề này, ông nhẹ nhàng vẫy tay với bố mình biểu thị sự nhượng bộ, lúc đó Điền Khải Nhân chưa đến năm mươi tuổi, giữa lông mày đã có chút nếp nhăn.

Điền Tư bị Điền Trọng Lân đưa về Dũng Thành nhưng Điền Khải Nhân vẫn giữ phòng cho Điền Tư.

Điền Khải Nhân bảo dì dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, như thể Điền Tư có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.

Điền Tư và Điền Trọng Lân đến nhà.

Bây giờ vẫn còn là trong giờ làm việc của buổi chiều, Điền Khải Nhân vẫn chưa về, trong nhà rất yên tĩnh.

Điền Tư sắp xếp quần áo vào tủ, Điền Trọng Lân gõ cửa phòng anh hai tiếng rồi chống gậy bước vào.

Điền Trọng Lân nhìn quanh phòng Điền Tư một vòng, mở cửa kính của tủ sách, mắt quét qua một hàng truyện tranh, tùy ý rút ra một quyển lật qua lật lại rồi để lại vào, xoay người nói với Điền Tư bằng giọng điệu nhạt nhẽo: "Bác trai của cháu rất tốt với cháu." Điền Tư dừng động tác trên tay, đối diện với ánh mắt Điền Trọng Lân.

"Vâng." Điền Tư đáp lại với nụ cười nhạt.

Tối đó họ ăn cơm ngay tại nhà.

Điền Trọng Lân, Điền Khải Nhân, Điền Tư, ba thế hệ một nhà ngồi bên bàn ăn, Điền Trọng Lân vẫn ngồi ở vị trí chủ.

Đèn chiếu phía trên là tông màu lạnh, bàn ăn yên tĩnh, Điền Khải Nhân biết Điền Trọng Lân ăn chay, một nửa bàn ăn đều là món chay, ông lại gắp thêm cho Điền Tư hai, ba món mặn, đều là món anh thích ăn hồi nhỏ. Cánh gà nấm tương có hơi nhiều dầu mỡ, Điền Tư không muốn ăn nhưng lại sợ Điền Khải Nhân nhận ra sự khác thường nên vẫn cố nén buồn nôn mà ăn hai miếng.

"Còn hợp khẩu vị của cháu chứ?" Nụ cười của Điền Khải Nhân rất tự tin.

Điền Tư gật đầu, "Rất ngon."

Điền Khải Nhân nói: "Ngon là tốt rồi, trong phòng các thứ còn hài lòng chứ? Có thiếu thứ gì không?"

"Dạ, đều rất tốt, cảm ơn bác trai." Điền Tư cười rồi đáp một tiếng.

Căn nhà này của Điền Khải Nhân ở Ba Câu cách Thanh Hoa chỉ mười phút lái xe, theo ý của Điền Trọng Lân và Điền Khải Nhân, bốn năm đại học, Điền Tư đều phải ở đây. Dù sao, ở đây cũng có phòng của Điền Tư, anh thậm chí còn có phòng đọc sách riêng, điều kiện ở nhìn thế nào cũng tốt hơn ký túc xá.

Trong lúc trò chuyện, điện thoại trong túi Điền Tư rung lên hai cái.

Đũa trong tay anh khựng lại một chút, anh rất hy vọng là Hồ Già đang nhắn tin WeChat cho anh.

Điền Trọng Lân múc cho Điền Khải Nhân một bát canh, nhân lúc đó lại bắt đầu nói chuyện: "Đãi ngộ ở Mỹ của Trung Cảnh thế nào? Tuy nói là làm phó giáo sư ở nước ngoài nhưng những việc con nên lo thì vẫn phải lo, đừng để nó như cánh diều đứt dây mà bay lệch. Nó đã có kế hoạch đánh giá chức giáo sư suốt đời chưa? Đã đăng bao nhiêu bài lên tạp chí hàng đầu rồi? Bố nói cho con biết, nước Mỹ, họ có kỳ thị với người châu Á đấy!"

Điền Khải Nhân cười một chút rồi nói: "Bố, Trung Cảnh tự nó biết lo liệu."

Điền Trọng Lân không có biểu cảm gì, dưới ánh sáng lạnh lẽo, ông già nua và tái nhợt, khuôn mặt anh tuấn như phủ kín một bóng đen.

Điền Khải Nhân quan sát tình hình trước mắt, bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, về phương châm giáo dục, không ai có thể vượt qua bố."

Điền Tư ăn xong liền tìm cớ quay về phòng ngủ.

Mở điện thoại ra, anh phát hiện đó không phải Hồ Già mà là thông báo của một app khác.

Điền Tư đành bật chế độ không làm phiền cho tất cả ứng dụng, chỉ để lại WeChat.

Một lúc sau, Điền Khải Nhân gõ cửa phòng Điền Tư. "Mời vào." Điền Tư ở bên trong nói.

Điền Khải Nhân bước vào, vừa cười vừa nói: "Đang đọc sách à."

Liếc thấy thứ Điền Tư cầm trên tay là truyện tranh của Tezuka Osamu, Điền Khải Nhân khẽ cười.

Ông nghĩ đến em trai Điền Bồi Anh của mình. Điền Khải Nhân hơn Điền Bồi Anh tám tuổi, cha mẹ họ bận rộn với sự nghiệp, Điền Bồi Anh gần như do Điền Khải Nhân chăm sóc mà lớn lên. Thập niên 90 thế kỷ trước là thời kỳ rực rỡ của truyện tranh Nhật Bản, Điền Bồi Anh mê mẩn những câu chuyện xưa lãng mạn nồng đậm trong truyện tranh. Một số truyện tranh Điền Bồi Anh muốn đọc không hề dễ mua, Điền Khải Nhân còn đặc biệt nhờ bạn mang về cho ông mấy quyển truyện gốc.

"Bên trong viết toàn bằng tiếng Nhật, em đọc có hiểu không?" Điền Khải Nhân cười rồi hỏi Điền Bồi Anh.

"Đừng nói là nhìn, em đọc viết đều không thành vấn đề." Điền Bồi Anh hất cằm về phía giáo trình tiếng Nhật trên bàn học.

Điền Khải Nhân vĩnh viễn không bao giờ quên khí chất thiếu niên trên mặt Điền Bồi Anh khi ấy, lúc đó là tháng Bảy, ánh sáng ban ngày sáng như tiếng ve kêu không dứt.

Điền Khải Nhân thoát khỏi hồi ức.

"Bác trai có phong bao lì xì cho cháu, chúc mừng cháu thi đỗ Thanh Hoa."

Điền Khải Nhân lấy ra một phong bao đỏ có hoa văn mây, Điền Tư liếc qua nhìn độ dày đó, biết ngay là có ba, bốn vạn.

Điền Tư ngẩng mắt lên, biểu cảm trên mặt vừa lễ phép vừa khách sáo: "Cảm ơn bác trai, chỗ này nhiều quá, cháu không thể nhận."

Điền Khải Nhân lắc đầu, nhét phong bao vào tay Điền Tư rồi nói "Coi như là bố cháu đưa cho cháu," Điền Khải Nhân kìm nén rồi lại lặp lại: "Coi như là bố cháu đưa cho cháu."

Cùng một câu nói nhưng dùng ngữ điệu khác nhau nói đến hai lần đã trở nên chút đáng suy ngẫm.

Điền Tư không thể từ chối Điền Khải Nhân được nữa.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko