Bơi Đêm

Chương 39: Trồng hoa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lý Huệ Quân vừa cúp điện thoại liền bắt đầu run rẩy.

Mặt trời lặn xuống, căn phòng hướng phía bắc phủ đầy bóng tối u sầu.

Lý Huệ Quân co ro trên ghế sofa, nắm chặt chiếc áo choàng đỏ sẫm, bà vừa nói dối Hồ Già, Mạch Á Văn căn bản không ở bên cạnh bà. Nhưng nếu bà không nói vậy, Hồ Già sẽ cười nhạo bà thế nào? Lý Huệ Quân đau khổ nhắm mắt lại, nếp nhăn đuôi mắt như đuôi cá vàng nhỏ vụn.

Nếu bây giờ bà gọi điện cho Mạch Á Văn, có phải sẽ tỏ ra rằng bà quá nhỏ nhen hay không? Bà quá không tin tưởng anh ấy?

Lý Huệ Quân không biết nên làm thế nào.

Sau vài phút do dự, Lý Huệ Quân vẫn gọi điện cho Mạch Á Văn.

"A lô?" Giọng Mạch Á Văn hơi cao lên, nghe có vẻ rất vui vẻ.

"Á Văn... Anh đang ở đâu vậy?" Lý Huệ Quân siết chặt áo choàng, bên đó có tiếng phụ nữ nói chuyện.

Mạch Á Văn cười một tiếng, thong thả nói: "Anh đang ở ngoài này, nghe đi nè..." Ông đưa điện thoại ra xa, Lý Huệ Quân liền nghe thấy nhạc nền quen thuộc của trung tâm thương mại Impression.

"Đoán ra anh đang ở đâu chưa?" Mạch Á Văn hỏi bà.

"Trung tâm thương mại Impression? Anh đi một mình đến Impression?" Giọng Lý Huệ Quân hơi nghẹn lại.

Mạch Á Văn cười rồi đưa điện thoại cho Vương A Vân bên cạnh, bà ta cười hớn hở cầm lên: "A lô, Huệ Quân à, cậu còn ghen với tôi nữa cơ à? Anh Mạch nhờ tôi chọn quà cho cậu, nếu cậu còn ghen cả chuyện này thì tôi đi đây, ê! Mạch Á Văn, anh tự đi mua đi, tôi phải về nấu cơm cho ông xã nhà tôi rồi!"

Lý Huệ Quân vội cười theo: "Ôi chao, cậu nói gì vậy, ai ghen chứ..."

Phòng khách nhỏ không bật đèn, Lý Huệ Quân nằm co ro trên ghế sofa, nói chuyện điện thoại với người ở nơi xa xôi.

Điền Tư nắm tay Hồ Già đi dạo.

Anh động ngón tay, muốn đổi thành nắm tay mười ngón thì Hồ Già lại thoát ra.

Điền Tư hơi cúi mắt xuống, giả vờ ra vẻ bình thản, tiếp tục sóng vai cùng cô, nhắc nhở cô cẩn thận vì xe cộ đông đúc.

Khi sắp đi về đến khu Long Loan, hai người đi ngang một cửa hàng hoa, bước chân Điền Tư chậm lại, anh nhìn vào trong, bên trong cửa hàng là ánh đèn màu ấm như một ngôi nhà kính ấm áp.

Điền Tư hỏi cô: "Chúng ta trồng ít hoa nhé?"

Hồ Già lập tức đáp: "Chúng ta? Tôi không biết trồng hoa đâu, mua về thì cậu tự trồng đi."

Điền Tư cười: "Ừ, tôi trồng, cậu ngắm."

Hồ Già vừa vào cửa hàng hoa đã bắt đầu chơi điện thoại.

Điền Tư cúi người chọn hoa, thỉnh thoảng Hồ Già lại dừng lại liếc anh vài cái.

"Cậu mua bó hoa ly hay gì đó không phải tốt hơn sao? Trồng hoa khó lắm." Hồ Già tặc lưỡi.

"Không sao, có thể xem hướng dẫn mà." Điền Tư chọn một chậu hoa hồng, dùng ánh mắt hỏi ý Hồ Già.

"Thiên thần Gabriel, con gái ai cũng thích, vài ngày nữa nở rộ còn thơm nữa." Ông chủ đang cắt tỉa cành hoa bên cạnh nở một nụ cười thấu hiểu với Điền Tư rồi hất hất cằm.

Hồ Già không lên tiếng.

Cô chỉ đứng quan sát chậu hoa hồng trong tay Điền Tư.

Đây là một màu trắng rất đặc biệt, có lẽ chỉ có Trương Ái Linh mới nói rõ được nó là màu bụng cá hay là màu sáng của phương đông. Cánh hoa Gabriel cực kỳ dày đặc, xếp chồng lên nhau, nhụy hoa phớt một chút màu tuyết lạnh lẽo. Cánh hoa yểu điệu, cành lại hoang dã, vươn cao lên như muốn với tới mặt trăng.

(*Hình ảnh của hoa Gabriel)



Điền Tư thích sức sống ấy của Gabriel, thật giống Hồ Già.

"Cậu muốn mua thì cứ mua đi." Hồ Già vô tư nhún vai với Điền Tư. Dù sao cũng không phải cô trả tiền.

Quả nhiên, Điền Tư mua thiên thần Gabriel về nhà.

Anh đặt hoa lên giàn trồng hoa kiểu Trung, đứng từ xa ngắm nghía.

"Còn giống nhà mẫu nữa không?" Điền Tư xoay đầu lại, mỉm cười hỏi Hồ Già.

Lúc này Hồ Già mới hoàn hồn, thì ra Điền Tư để tâm đến mấy câu cô nói.

Hồ Già nói: "Tốt hơn một chút."

Điền Tư nhường phòng đọc sách cho Hồ Già làm bài tập.

Cô trước đây cũng từng bước vào căn phòng đọc sách này, theo bản năng, cô cho rằng giá sách toàn để những cuốn sách to và khó hiểu, ví dụ như giải Nobel hay giải Pulitzer các thứ. Hôm nay viết xong bài tập, Hồ Già rảnh rỗi đi một vòng quanh giá sách lại phát hiện trong đó phân nửa là truyện tranh Nhật Bản bìa cổ xưa, riêng truyện của Tezuka Osamu đã xếp đầy một hàng, chỉ tiếc là cô không đọc Tezuka Osamu, tất nhiên, trong giá sách này cũng có những bộ cô từng đọc như "Initial D", "Neon Genesis Evangelion" và "Devilman".

Hồ Già ôm mấy cuốn lên bàn xem, lúc này mới chú ý đến trong sách Điền Tư cất đi cũng có một cuốn truyện tranh.

Có lẽ vì thích mà Điền Tư còn dán đầy giấy ghi chú chỉ mục lên trên.

"Quả nhiên là đang đọc truyện tranh."

Điền Tư bưng đĩa trái cây vào, Hồ Già còn đang cuộn mình trên ghế thoải mái đọc truyện.

"Tôi đã viết xong bài tập rồi đấy." Cô lật sang trang sách, hừ một tiếng, "Đây không phải tại cậu mua quá nhiều truyện tranh sao."

Điền Tư đút cho cô một miếng táo, Hồ Già cũng rất tự nhiên há miệng ăn, cảm giác thân mật khó nói giữa hai người khiến tai anh hơi nóng lên.

"Đây đều là của bố tôi mua." Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi nói với Hồ Già.

Hồ Già đặt truyện tranh xuống, liếc anh một cái: "Tôi cũng đoán vậy, trông cậu cũng không giống người thích đọc truyện tranh."

"Ừ, truyện của Tezuka Osamu đều rất hay." Điền Tư cười.

"Vậy cuốn này có hay không?"

Hồ Già chỉ chỉ cuốn sách dán đầy ghi chú chỉ mục trên bàn.

"Chắc không phải kiểu cậu thích đâu." Điền Tư lại cất cuốn sách đó đi.

Lên giường, tắt đèn, Hồ Già lại làm tình với Điền Tư.

Kỹ thuật liếm huyệt của Điền Tư ngày càng giỏi, anh uống dịch tình chảy ra từ Hồ Già như uống mật mà cũng không thấy mất mặt.

"Ưm ư ư đợi chút, lại sắp ra rồi... Lỗ nhỏ sắp bị chó.. chó mút hỏng mất..." Giọng rên rỉ của Hồ Già mang theo âm mũi, cô đã lên đỉnh ba, bốn lần, sướng đến mức nước mắt cũng chảy xuống, Điền Tư vẫn không chịu buông cô ra, một tay bóp vào đùi trong của cô, tay kia tách ra âm hộ mềm mại mập mạp của cô.

Sau khi cực khoái nhiều lần, hột le của Hồ Già càng lúc càng sưng to như viên kẹo mềm.

Điền Tư ngậm trọn vào, dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp, mút lấy.

Trước khoái cảm, Hồ Già run rẩy không ngừng.

Cô lại lên đỉnh một lần nữa.

Trong căn phòng toàn mùi dịch thể.

Điền Tư vẫn muốn liếm cô, Hồ Già thở hổn hển rồi đẩy anh ra.

Lỗ nhỏ của cô sưng lên một mảng, anh vừa chạm vào, cô liền cảm thấy mất kiểm soát.

"Không muốn nữa... thật sự không muốn nữa, nhiều lần quá rồi, tôi sắp tiểu ra mất."

Điền Tư nghe giọng van xin yếu ớt của cô, dương v*t càng lúc càng cương cứng, quy đầu điên cuồng tiết ra nước.

Vậy thì cứ tiểu đi, có tiểu thì tôi cũng giúp cậu liếm. Điền Tư suýt nữa muốn nói với Hồ Già như vậy, may mà Hồ Già đã giơ tay ôm lấy anh, khiến lý trí của Điền Tư quay trở lại.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko