"Cháo hơi loãng rồi."
Hồ Già vừa ăn cháo vừa lầm bầm một tiếng.
"Vậy à? Tôi nấu theo hướng dẫn mà." Điền Tư áy náy cười một tiếng, tay bóc trứng gà cho cô.
"Làm theo hướng dẫn cũng vô ích, cậu phải dùng ngón tay đo, cậu xem này..." Hồ Già nuốt trứng gà, dùng tay chỉ cho anh mực nước.
Những điểm then chốt vô cùng vụn vặt nhưng Hồ Già lại giảng rất nghiêm túc, tầm mắt Điền Tư theo ngón tay Hồ Già nhìn một đường lên gương mặt cô. Anh đột nhiên phát hiện, những cuộc đối thoại bình thường của họ tự nhiên đã có một loại tính chất thân mật. Tất nhiên, Điền Tư không biết Hồ Già nói những điều này với anh chỉ là để tiện cho cô ăn sáng sau này.
"Giảng rất rõ ràng." Điền Tư thành tâm phụ họa theo Hồ Già.
Hồ Già nói: "Nói bậy, cậu căn bản đâu có nghe."
Điền Tư nhắc lại các điểm kiến thức một lần nữa.
Hồ Già: "Lợi hại ghê."
Điền Tư cong khóe miệng cười.
Trước khi ra cửa, Hồ Già lại không nhịn được mà lải nhải một câu.
"Ở nhà cậu đã ba ngày rồi, sao vẫn cảm thấy như là nhà mẫu nhỉ?"
"Vậy à?" Giọng điệu Điền Tư nhạt nhẽo, anh thực sự không thấy căn nhà này giống nhà mẫu, ngược lại, anh cảm thấy căn nhà này toàn là người.
Hồ Già không tiếp lời nữa. Lần đầu tiên đến nhà Điền Tư chơi, cô đã thấy căn nhà này có hơi kỳ lạ, nó không có chút mùi "sống" nào, sofa sạch sẽ, bàn trà sạch sẽ, ngay cả nhà bếp, nơi dễ tích tụ khói dầu nhất cũng sạch bong. Thịt hộp và trứng gà làm mì trứng bữa trưa cho cô đều là Điền Tư ra ngoài mua tươi.
"Rốt cuộc cậu sống sót thế nào vậy?"
Hồ Già trêu chọc.
Điền Tư cũng cười.
Lúc này, Hồ Già vẫn chưa hiểu ý nghĩa của lời mình nói.
Sau khi Hồ Già tập trung vào việc học, mấy ngày liên tiếp đều không gửi tin nhắn cho Điền Tư mấy.
Dù sao mỗi ngày trước khi đi ngủ và lúc thức dậy đều nhìn thấy anh, cảm giác mới mẻ trong lòng Hồ Già cũng ít đi rất nhiều.
Điền Tư hoàn toàn không biết Hồ Già nghĩ thế nào. Anh vẫn để điện thoại vào chiếc túi sát eo, vẫn theo định kỳ mà lấy ra nhìn vài lần rồi lại bỏ vào. Anh hy vọng cô chăm chỉ đọc sách, thi thật tốt rồi ra ngoài, lại hy vọng cô có thể gửi cho anh vài lời tâm sự vụn vặt lúc tan học. Đôi khi, Điền Tư cảm thấy bản thân cũng thật là mâu thuẫn.
Lúc nghỉ trưa, Hồ Già gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Điền Tư nhanh chóng mở ra, nhận ra đó là một đề thi đại học năm ngoái.
Hồ Già: Tìm không ra
Hồ Già: Ông già ra đề bị khùng hả
Điền Tư đối diện với màn hình cong cong khóe miệng.
Anh viết ra các bước giải, vừa định chụp gửi cho Hồ Già lại nghĩ lại rồi xóa ảnh đi.
Điền Tư: Cậu đang ở đâu
Điền Tư: Đề này khá khó, để tôi giảng cho cậu
Hồ Già: Ừm, hừ
Có rất nhiều phòng học trống ở Lâm Trung, Điền Tư xoay tay nắm cửa rồi dẫn Hồ Già đi vào.
Bàn học sinh nhỏ hẹp, Hồ Già và Điền Tư ngồi cạnh nhau, cô gần như phải dựa vào người Điền Tư nghe anh giảng bài.
Điền Tư lại rất thích cảm giác này, anh dường như có chứng đói da, thích được Hồ Già dựa vào, tựa vào, thậm chí là đè lên.
Anh cần cảm giác nặng từ cô.
"Loại đề sáng tạo này ra hơi kỳ quặc, nhìn qua là đề hình học giải tích, thực ra lại liên quan đến đạo hàm, chúng ta trước tiên phải đọc kỹ đề..."
Điền Tư sột soạt viết ra vài ý tưởng trên giấy nháp, nói xong một bước, ánh mắt sáng ngời ôn hòa nhìn về phía Hồ Già, xác nhận cô nghe hiểu rồi mới tiếp tục giảng tiếp.
Hồ Già nhíu mày, ánh mắt có hơi soi mói mà nhìn Điền Tư.
Đây là biểu cảm cô mới có được khi nghiêm túc động não, Điền Tư bị cô chọc cười một tiếng.
"Nghe hiểu chưa?"
Điền Tư giúp cô cài phần tóc rối ra sau tai.
Đuôi ngựa của Hồ Già qua một tiết thể dục đã có hơi lỏng lẻo.
"Chắc vậy." Hồ Già giật lấy bài thi từ tay anh rồi tự tính lại một lần nữa.
Khoảnh khắc suy ra đáp án đúng, Hồ Già thở dài một hơi, dùng lời của Vương Phú Xuân mà nói thì đây chính là tìm lại được cảm giác toán học. Hồ Già sột soạt khoanh đáp án, cô chưa từng cảm thấy bút đen cũng có thể chói lọi như vậy.
Mắt Hồ Già rực sáng lên, hất cằm về phía Điền Tư.
"Thật thông minh, chỉ nói một chút đã hiểu."
Lời khen và an ủi trong giọng điệu của Điền Tư đều là sự chân thành từ đáy lòng.
Hồ Già hai mắt nhìn anh, không nhịn được mà phải tặc lưỡi vì sự dịu dàng của Điền Tư. Cô chắc chắn không bao giờ có thể trở thành người như Điền Tư.
"Còn nửa tiếng nữa là lên lớp, cậu ngủ thêm chút nữa đi." Điền Tư vỗ vỗ Hồ Già, tay đã bắt đầu thu dọn giấy bút trên bàn.
Hồ Già hừ một tiếng: "Giả đứng đắn."
Tay Điền Tư đang thu bút khựng lại, anh cười hỏi cô: "Nói gì vậy."
"Hẹn tôi đến phòng học trống giảng bài, cậu tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì sao?"
Điền Tư không lên tiếng, chỉ chậm rãi sắp xếp bài thi của cô nhưng vành tai lại đỏ lên.
Hồ Già chọc chọc eo anh, "Nói đi, cậu nghĩ gì vậy?"
Cô liên tục chọc mấy cái, Điền Tư nắm lấy tay cô.
"Tôi nghĩ đến cậu." Anh nhẹ giọng nói.
Điền Tư đối diện với ánh mắt với Hồ Già, giọng mang theo chút bất đắc dĩ và thẳng thắn: "Cậu không nhắn tin cho tôi, tôi nhớ cậu."
Hồ Già kéo Điền Tư vào phòng chứa đồ.
Cô vừa khóa cửa, Điền Tư đã ôm lấy cô, đầu gác lên hõm cổ cô.
"Cậu đang rơi vào lưới tình rồi đấy." Hồ Già vỗ vỗ Điền Tư, giọng điệu mang theo chút châm chọc, mỉa mai.
"Ừ." Điền Tư tháo đuôi ngựa của Hồ Già, dùng ngón tay chải chải tóc cô, "Vậy cậu vớt tôi lên đi."
"Tôi làm gì có lòng tốt vậy." Hồ Già cười khẩy, "Cho cậu ôm một chút thôi."
Điền Tư cười một tiếng: "Vậy là đủ rồi."
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko