Sau khi kết thúc bữa ăn, Hồ Già trở về khách sạn.
Cô vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng máy sấy tóc vo vo hoạt động, là Điền Tư đang giúp cô sấy quần áo.
Mấy ngày nay trời mưa nên quần áo Hồ Già phơi không khô, may mà Điền Tư rất kiên nhẫn, anh giúp cô sấy khô ráo từng cái một.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm, Điền Tư mặc áo phông trắng rộng rãi, biểu cảm trên mặt tinh tế như ngọc ấm, lòng Hồ Già mềm nhũn, bước đến sau lưng Điền Tư, từ từ ôm lấy anh. Điền Tư nghiêng đầu hỏi cô: "Ăn xong tiệc mừng đóng máy rồi à?"
Hồ Già gật đầu rồi nói: "Anh đang nói mấy lời vô nghĩa phải không, em không ăn xong bữa cơm thì sao có thể về được chứ?"
Điền Tư nghe xong liền bật cười rồi xoa xoa hai má cô.
Anh ngồi bên mép giường gấp quần áo, cô dựa sát vào anh rồi nằm xuống như một con động vật nhỏ.
Hồ Già kéo nhẹ vạt áo của Điền Tư, "Đạo diễn giới thiệu cho em một giáo viên, khá là đáng tin cậy."
"Thế à?" Điền Tư xếp chồng quần áo đã gấp xong sang một bên rồi hỏi cô, "Vậy địa điểm học ở đâu? Có xa không?"
"Ở Hồng Khẩu, để em cho anh xem." Hồ Già đưa điện thoại cho anh, bên trong là tin nhắn trò chuyện của cô với cô giáo. Cô giáo tên là Trần Mạch, khá ít nói, cô ấy gửi địa chỉ của phòng tập, hẹn giờ học xong thì chỉ nói rằng những thứ còn lại sẽ được nói ở trên lớp. Điền Tư phóng to địa chỉ rồi tìm trên bản đồ, anh thả lỏng vỗ vai Hồ Già rồi nói với cô: "Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết xong rồi."
"Hả? Sao lại được giải quyết xong rồi?" Hồ Già nhướn mày.
"Chỗ này gần nhà mẹ anh lắm."
Anh kéo Hồ Già rồi định vị hai địa điểm trên Gaode.
Nhà mẹ Điền Tư ở khu Vịnh Thâm Thủy, cổng khu chung cư là ga tàu điện ngầm đường Mã Đương, Hồ Già đi tàu điện ngầm thì chỉ hơn hai mươi phút là đến phòng tập được, đi taxi thì lại càng nhanh hơn. Hồ Già nằm xem tuyến đường một lúc rồi nói với anh: "Đi lại thì khá tiện nhưng mẹ anh có đồng ý em ở không?"
Cô thấy Điền Tư không trả lời ngay nên liền nói: "Trong nhà còn có người khác ở phải không? Vậy em vẫn nên tự thuê nhà thì hơn."
Điền Tư lắc đầu rồi nhẹ giọng đáp: "Nhà đó không có ai ở cả, anh dọn dẹp một chút là chúng ta là có thể dọn vào ở rồi."
Hồ Già suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cũng vẫn nên báo với mẹ anh một tiếng chứ."
Điền Tư cúi mắt ừ một tiếng rồi lấp lửng cho qua.
Hôm sau, hai người phân công nhau hành động. Hồ Già thì đi học còn Điền Tư dọn dẹp nhà cửa.
Trần Mạch tính tiền theo giờ, một tiếng tám trăm, Hồ Già biết đây đã là giá ưu đãi rồi nhưng vẫn có chút xót xa.
Điền Tư tìm một cây ATM dưới lầu, rút tiền mặt rồi bỏ vào phong bì, bảo cô khi tan học thì đưa cho cô giáo. Hồ Già sờ phong bì làm bằng giấy dai rồi hỏi anh: "Chuyển khoản trực tiếp qua WeChat không phải tốt hơn sao? Sao lại bỏ tiền vào phong bì?"
Điền Tư ôn tồn giải thích: "Không phải em nói rằng cô ấy là giáo viên của Học viện Hí kịch sao? Thu nhập chui thì đưa tiền mặt là thích hợp nhất, cô ấy lại còn giảm giá cho em, nếu em cứ trực tiếp rút ra một xấp tiền rồi đưa cho cô ấy thì những học sinh khác nếu nhìn thấy, trong lòng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hơi khó chịu, cô giáo cũng sẽ khó xử theo."
Hồ Già im lặng nhìn Điền Tư, qua nửa ngày cô mới cất tiếng cảm thán, "Anh hiểu biết thật đấy."
Điền Tư nở nụ cười. Anh là con nhà con ông cháu cha, đương nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn một chút.
Hồ Già đến phòng tập mới cảm nhận được ý nghĩa của việc Điền Tư làm vậy.
Cô đến sớm nên nhóm trước đó vẫn còn chưa kết thúc, cô không tiện vào nên trước tiên cứ đứng bên cạnh cửa kính mờ chờ đợi.
Hồ Già không biết rằng học sinh trong phòng luyện tập đang tập luyện tiết mục gì, cô chỉ nghe thấy tiếng gầm thô bạo của họ, sóng này nối tiếp sóng kia như là hai bầy khỉ đột gào thét, dọa nạt lẫn nhau, man rợ và vang dội, còn có chút hoang đường. Qua lớp kính mờ, cô nghe âm thanh, đoán rằng bên trong phải có tổng cộng hai, ba chục người.
Hồ Già đang suy nghĩ thì cửa đã được kéo ra từ bên trong.
Người đến là Trần Mạch.
Cô mặc một chiếc áo mùa hè cộc tay và một chiếc quần mỏng, mái tóc được buộc lên.
Dù vậy, cô vẫn đổ mồ hôi, phần tóc con còn dính ở trên cổ.
"Đứng bên ngoài làm gì? Vào đây, vào đây.." Trần Mạch kéo Hồ Già vào, bảo cô ngồi trên sàn nhà sáng bóng.
Hồ Già vào lớp mới phát hiện bên trong chỉ có mười học sinh, họ mặc trang phục tập luyện với kiểu dáng tương tự, nắm tay nhau đứng thành hai hàng, gào thét đến khản cổ về phía đối diện. Trần Mạch thấy Hồ Già có hơi giật mình liền nói với cô, "Đừng ngạc nhiên, đây là giải phóng bản tính, em cứ xem họ luyện tập thế nào trước, trong đầu cũng sẽ hiểu biết chút khái niệm."
Lúc họ nói chuyện, giọng của mấy học sinh liền trầm xuống.
"Chưa ăn cơm no à? To tiếng lên cho tôi!" Trần Mạch hét.
Hồ Già nhìn những người này, cô chỉ cảm thấy mình đã đến một nơi rất đặc biệt.