Bơi Đêm

Chương 103: Chạy Về Phía Trước, Đừng Lùi Lại




Hôm nay là ngày quay cuối cùng.

Thông báo yêu cầu tất cả mọi người đến phim trường lúc 8 giờ sáng, Hồ Già đã dậy từ 6 giờ rưỡi, cô chạy bước nhỏ tới phim trường.

Dọc đường là bầu không khí trong lành, con đường rộng rãi, tâm trạng Hồ Già cũng vô cùng phấn chấn, thậm chí cô còn nhảy lên, chạm vào ngọn cây. Mấy ngày này quay quảng cáo, cô luôn cảm thấy trong mình có một đoàn tàu, nó hăng hái lao về phía trước với tốc độ 300km/h, đường đi chính xác hướng đến một tương lai tươi sáng.

Hồ Già bước từng chân nhẹ nhàng rồi chạy vào trường quay, ăn sáng cùng các diễn viên khác.

Trong trường quay ngoài nhân viên thì còn có hơn trăm diễn viên quần chúng đóng học sinh.

Họ đang chăm chú lắng nghe Ngô Hiểu Nhạc nói về việc phải diễn xuất thế nào, trông họ rất non nớt, có lẽ vẫn là những học sinh cấp 3.

Hồ Già và Đậu Đậu đứng bên cạnh học lỏm, họ phát hiện thiết kế nhân vật của diễn viên quần chúng cũng rất tỉ mỉ và sinh động. Mặc áo bóng rổ là đội bóng rổ của trường, mặc áo bó là đội điền kinh của trường, cầm trống cầm kèn là đội kèn trống của trường, ngay cả học sinh bình thường cũng chia thành vài loại, có loại mặc đồng phục phanh ngực, có loại mặc đồng phục tự cải biên, còn có loại buộc áo khoác đồng phục quanh eo.

Mỗi người trong bọn họ đều có đặc điểm riêng.

Hồ Già vừa cười vừa nói với Đậu Đậu: "Nhìn xem, hương vị trường học của cứ thoang thoảng ở đâu đây."

Đậu Đậu lắc lư mái tóc ngắn, tự hào mà nói: "Đây đều là mấy đặc tính cơ bản của Ngô Hiểu Nhạc, cô ấy nổi tiếng là người cuồng chi tiết mà."

Đang nói chuyện thì Ngô Hiểu Nhạc quay đầu lại nói: "Tôi nghe hết rồi đấy nhé, các cô lẩm bẩm gì về tôi thế?" Đậu Đậu vội vàng xua tay: "Đang khen cô chuyên nghiệp ấy mà." Ngô Hiểu Nhạc trợn mắt, "Đừng nói nhảm với tôi nữa, mau ăn xong bữa sáng đi rồi luyện vị trí thêm vài lần nữa." Hồ Già và Đậu Đậu vội vội vàng vàng nuốt hết bánh bao, uống cạn sữa đậu nành.

Trước khi chính thức bấm máy, Ngô Hiểu Nhạc cho ba diễn viên chính và các diễn viên quần chúng luyện vị trí lại thêm vài chục lần nữa.

Mãi đến chiều, Ngô Hiểu Nhạc cuối cùng cũng đã hài lòng, cô nói mức độ phối hợp của họ đã được nâng lên rồi, chỉ là nhiếp ảnh gia cũng sắp kiệt sức vì chạy mất rồi.

Trước khi bấm máy, Ngô Hiểu Nhạc lại chỉnh sửa vị trí đứng của Hồ Già và các diễn viên quần chúng, để cô đứng ở giữa họ. Hồ Già đeo một chiếc kính gọng đen với kiểu dáng cứng nhắc, mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, quay lưng về phía máy quay. Ngô Hiểu Nhạc nói với cô: "Lần này là quay thật, cố gắng qua một lần, lát nữa sẽ có máy thổi gió thổi mạnh về phía em, em đừng sợ, cứ quay người lại, ném kính ra, mang theo sự bướng bỉnh mà chạy về phía trước, đừng lùi lại."

Hồ Già cười rồi hỏi cô ấy: "Bướng bỉnh?"

Ngô Hiểu Nhạc hỏi ngược lại cô, "Em không thấy mình bướng bỉnh sao? Hôm phỏng vấn tôi đã thấy em có một sức sống vô cùng mãnh liệt, trước khi đi em còn hỏi chúng tôi rằng nước có thể mang đi được hay không..." Ồ, Hồ Già nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy, hồi thử vai, cô bị ánh đèn sân khấu chiếu đến mức cảm thấy quá nóng, trước khi đi cô còn hỏi Ngô Hiểu Nhạc rằng mình có thể mang một chai nước đi không.

"Nhớ ra rồi à?" Ngô Hiểu Nhạc trêu Hồ Già.

Hồ Già chỉ cảm thấy xấu hổ, mong cô ấy đừng nói nữa.

Ngô Hiểu Nhạc đã sắp xếp tất cả diễn viên xong xuôi.

Cô ngồi trước màn hình theo dõi, nói vào bộ đàm: "Tất cả chuẩn bị, 3, 2, 1, bắt đầu!"

Bấm máy rồi, Hồ Già cũng bình tĩnh trở lại, theo tiếng nhạc phát ra từ loa, cô một mình bước về phía trước, hai bên hành lang là học sinh tụ tập thành đám.

Họ cười đùa, va vào cô, coi cô như không khí. Hồ Già càng đi về phía trước thì đường càng tối, cho đến khi có tia sáng lướt qua cô, cô quay người lại và đuổi theo tia sáng đó.

Tiếng nhạc theo đó cũng trở nên nhẹ nhàng và lãng mạn.

Hồ Già vứt kính, giẫm lên sàn nhà đang gợn sóng và chạy về phía trước.

Bốn máy thổi gió với công suất lớn đều mở hết, đám đông chen lấn cô, cơn gió ép sát cô.

Đường đi gập ghềnh, rèm cửa bay loạn, hàng trăm tờ bài thi trong lớp học bay lượn ra ngoài và đập vào người cô.

Bước chân của Hồ Già vẫn không ngừng lại, cánh tay cô dùng hết sức đập vỡ cửa sổ, vượt qua biển hoa tử đằng ở sân giữa, nhảy vào hội trường đầy học sinh, Hồ Già không để chậm trễ một giây, cô nắm tay Đậu Đậu và Tĩnh Văn, ba tuyến đường quay hợp lại thành một. Nhân viên kéo dây cáp, tấm màn vải màu xanh Klein bay lên theo, những người khác đều sợ hãi, lùi lại, né tránh, chỉ có các cô gái trẻ cười tươi, thoát khỏi lực hấp dẫn, tự do bay lên trên bầu trời.

Sau khi quay xong, mọi người đều chờ phản ứng của Ngô Hiểu Nhạc.

Ngô Hiểu Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, sau khi xem hết cả ba tuyến mới vỗ tay nói lớn: "Qua rồi, mọi người đã vất vả nhiều rồi!"

Tất cả mọi người đều hò reo, họ đã mệt mỏi mấy ngày rồi, bây giờ quá trình cực hình ấy đã kết thúc, sao họ không vui cho được?

Chỉ có Hồ Già trong lòng cảm thấy có hơi chua xót, giống như là tiếng nhạc pop đã kết thúc rồi, cô cảm thấy vô cùng trống rỗng. Lúc quay phim, cô thấy mình như ở trong một vũ trụ song song, có thể nói là là không gì không thể làm được, cô thực sự muốn có thể quay mãi mãi.

Ngô Hiểu Nhạc nhìn thấy cô mím môi, cười rồi vỗ vỗ vai cô, "Vui lên đi, lát nữa tôi mời các em ăn cơm."

Thông thường thì hoàn thành quay TVC xong sẽ không có tiệc ăn mừng.

Ngô Hiểu Nhạc là quá thích mấy diễn viên như Hồ Già nên sẵn lòng tự bỏ tiền túi ra mời họ ăn món Pháp.

Trong một nhà hàng Tây, Hồ Già và Ngô Hiểu Nhạc ngồi một bên, Đậu Đậu và Tĩnh Văn ngồi một bên. Ngô Hiểu Nhạc thì là vì quý mến Hồ Già còn Đậu Đậu và Tĩnh Văn thì là vì thân thiết với nhau.

Trước khi dọn món ăn lên, bốn người cùng tán gẫu, nói về quê hương của mỗi người, Đậu Đậu và Ngô Hiểu Nhạc đều là người Bắc Kinh, Tĩnh Văn là người Hồng Kông, chỉ có Hồ Già là đến từ một thành phố hạng hai. Lại nói đến tuổi tác, Hồ Già 17 tuổi, Đậu Đậu 18 tuổi, Tĩnh Văn 19 tuổi, Ngô Hiểu Nhạc nói họ vừa đúng là cấp số cộng rồi bốn người cùng bật cười.

Đậu Đậu nghĩ đến tuổi của Hồ Già liền hỏi cô: "Vậy chẳng phải là em vẫn đang học lớp 12 sao?"

Hồ Già gật gật đầu, Đậu Đậu vừa thán phục vừa nói: "Lớp 12 rồi mà vẫn có thời gian ra ngoài nhận việc, em giỏi thật đó."

Hồ Già xua tay giải thích: "Không phải như chị nghĩ đâu, em muốn học diễn xuất, quay quảng cáo là để tích lũy kinh nghiệm."

Ngô Hiểu Nhạc cắn một miếng bánh mì khai vị rồi hỏi cô: "Học diễn xuất à? Vậy em có mục tiêu là trường nào chưa? Định ở lại trong nước hay ra nước ngoài?"

Hồ Già không biết nói gì, cô bị những câu hỏi của Ngô Hiểu Nhạc làm bối rối. Cô chỉ cảm thấy nếu có thể lấy được giấy chứng nhận đủ điều kiện (*) của bốn trường lớn là tốt rồi, không nhất thiết phải thi vào trường nào. Nếu phải nói thì Hồ Già có chút cảm tình với Học viện Điện ảnh (*), cô muốn được đóng phim, muốn nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn.

(*Trong hệ thống tuyển sinh đại học của Trung Quốc, một số trường nghệ thuật hàng đầu thường có kỳ thi sơ tuyển riêng. Thí sinh phải vượt qua kỳ thi này để nhận được "giấy chứng nhận đủ điều kiện" (合格证), sau đó mới được tham gia kỳ thi tuyển sinh chính thức. Vì vậy, Hồ Già chỉ quan tâm đến việc có thể đạt được giấy chứng nhận này từ cả bốn trường lớn, coi đó là một thành công.

Học viện Điện ảnh ở Trung Quốc chỉ có 1 trường, đó là trường Bắc Điện. Ý Hồ Già ở đây nói đến là trường Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.)

Hồ Già thành thật trả lời: "Em chưa nghĩ đến trường nào làm mục tiêu. Chắc là em sẽ ở lại trong nước, ra nước ngoài học quá đắt."

Trong lúc nói chuyện thì bít tết Wellington đã lên, Hồ Già vẫn còn đang cúi đầu suy nghĩ, Ngô Hiểu Nhạc đã giúp cô lấy một miếng bít tết để vào đĩa.

Ngô Hiểu Nhạc vỗ vỗ lưng cô, "Không sao đâu, đừng lo lắng, chị nói cho em biết nhé, Đậu Đậu là sinh viên Học viện Điện ảnh, Tĩnh Văn là sinh viên UCLA, mọi người đều là người nhà cả, em muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng, lấy kinh nghiệm từ các chị đây. Tĩnh Văn, học bổng mà em nhận có đủ cover chi phí sinh hoạt không?"

Tĩnh Văn có một vẻ ngoài thanh tú, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, dịu dàng: "Đủ đó, em có thể thử du học xem, thật đấy."

Đậu Đậu cười hì hì rồi nói, "Em cũng có thể thử thi vào BFA xem, thật đấy."

Hồ Già hỏi: "BFA? Đó là gì vậy?"

"Học viện Điện ảnh Bắc Kinh đó!"

Mì tôm hùm Bretagne nóng hổi được bưng lên.

Hồ Già nhìn chiếc nồi gang bốc hơi nóng, cô cảm thấy trên người mình cũng thật ấm áp.

Đậu Đậu gắp hai miếng thịt tôm hùm rồi cẩn thận xếp vào đĩa của Hồ Già, sau khi thấy tôm hùm đã hạ cánh an toàn rồi cô mới khôi phục lại mấy động tác chân tay khoa trương, "Thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh đi rồi làm đàn em của chị và chị Nhạc, đúng không chị Nhạc?" Đậu Đậu cười hì hì rồi nhìn về phía Ngô Hiểu Nhạc, cô ấy cũng tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh.

"Bây giờ em đang học ở đâu?" Ngô Hiểu Nhạc tiếp lời.

Hồ Già lắc đầu: "Lần này em đến Thượng Hải tìm một cơ sở đào tạo, tìm đi tìm lại đều thấy không ổn, cứ động một cái là đòi hai, ba chục vạn."

Đậu Đậu tức giận nói: "Mấy cái cơ sở bất lương này! Đây không phải là cướp tiền sao? Em nói cho chị biết, em tuyệt đối đừng có đăng ký mấy cơ sở kiểu này, có đốt hết tiền cũng chưa chắc đã thấy hiệu quả, em mở mắt thật to rồi tìm một giáo viên chính quy học một kèm một là đủ rồi, chị cũng học một kèm một đây, giấy chứng nhận đủ điều kiện cũng không ít đâu."

Ngô Hiểu Nhạc nói với Hồ Già, "Chị có một người bạn hồi đại học đang dạy ở Học viện Hí kịch cũng dạy học sinh, tỷ lệ đỗ đạt đến chín mươi phần trăm, để chị giới thiệu cô ấy cho em rồi bảo cô ấy giảm giá cho em, à, cô ấy cũng ở Thượng Hải, em khỏi phải vất vả đi đến Bắc Kinh."

Hồ Già cảm ơn rồi nói: "Vậy thì tốt quá, em bắt đầu muộn nên phải học ngay."

Đậu Đậu nói, "Yên tâm đi, còn có người chỉ là nhất thời muốn thi mà còn đỗ cơ."

Mấy đàn chị nói đến vô cùng hứng thú, lần lượt chia sẻ kinh nghiệm của họ cho Hồ Già.

Họ ngồi trong một nhà hàng Tây sang trọng, trong bầu không khí trò chuyện tuyệt vời, trên cao là đèn chùm toả sáng như sao.

Hồ Già nhìn Ngô Hiểu Nhạc và các cô, cô cảm thấy mình như cây cỏ còn bạn bè cô là ánh sáng. Cô đang dần trường thành trong quá trình quang hợp.