“Đây là tổng doanh thu của quý này, khoảng nửa tháng sau toàn bộ khoản dư sẽ được cập nhật vào sổ sách.”
Âu Dạng báo cáo xong, đưa tài liệu cho Hạng Ý.
Hạng Ý xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng hài lòng mà ký tên mình vào cuối trang.
“Anh lại lập công.” Hạng Ý đưa lại bản hợp đồng cho hắn, cười nói, “Có lẽ tôi nên cân nhắc tăng lương cho anh nhỉ?”
Âu Dạng cười lắc đầu, cất kỹ bản hợp đồng, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, “Đại thiếu gia, Hội Nghị Kinh tế Thượng đỉnh sắp bắt đầu rồi, nên chuẩn bị đi thôi.”
Hạng Ý gật đầu, đứng lên mặc âu phục rồi đi ra cửa. Đã có người chờ sẵn bên ngoài, Âu Dạng và Hạng Ý ngồi vào trong xe, hắn quay lại nhìn người phía sau, nói, “Đại thiếu gia, cậu nghỉ ngơi chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”
Hạng Ý nhìn hắn, không nói gì, còn rất nghe lời mà chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mơ màng nghe thấy tiếng Âu Dạng đang nghe điện thoại, giảm giọng cực kỳ nhỏ, nhưng nghe vào cũng biết là hắn rất kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Y mở mắt ra hỏi.
Âu Dạng cất điện thoại, cẩn thận nhìn phản ứng của y, “Thông tin được xác định, Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong ở trong khu biệt thự ven biển mới xây ở thành phố B, hôm qua mới chuyển vào.”
Khu biệt thự ven biển này được Đằng Lăng đột ngột khởi công xây dựng một năm trước, làm vô cùng bí mật, quả nhiên là để bảo vệ bọn người Mạc Lẫm.
Hạng Ý nghe thấy vậy, đồng tử hơi co rút một cái, tựa như nhớ tới điều gì, vẻ mặt ngơ ngác.
“Đại thiếu gia, vậy… Đã tìm được người, có cần… Ra tay không?”
Hạng Ý lặng đi thật lâu, từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói, “Được rồi.”
“Hả?” Âu Dạng có chút bất ngờ.
“Hết rồi, đã đủ rồi.” Hạng Ý dường như rất mệt mỏi, giọng cũng dần nhỏ hơn, “Đã đủ rồi…”
Âu Dạng nhìn vết nhăn thật nhỏ bên cạnh khóe mắt của y, đau lòng, liền lặng lẽ quay người lại, không nói nhiều nữa.
Trong xe nhất thời vô cùng tĩnh lặng.
Đột ngột, tiếng reo lại vang lên, Âu Dạng liếc qua nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế sau, theo bản năng nhỏ giọng bắt máy.
“Alo, ừ… Đúng, sao thế?… Cái gì?!!!”
Âm điệu đột nhiên cao hơn, Âu Dạng giống như không kiềm nổi kích động, giọng nói run rẩy, “Cậu nói ở đâu? Xác thực chưa? Được được, đừng để bọn họ phát hiện, được…”
Hạng Ý bị đánh thức bởi tiếng kêu kinh ngạc của Âu Dạng, có chút thắc mắc mà nhìn hắn, so với người khác Âu Dạng là người biết ý quan tâm đến y nhất, trước giờ mỗi khi y ngủ hắn luôn nhẹ tay khẽ chân, bây giờ sao vậy?
Rõ ràng hắn đang kích động, vừa nghe điện thoại, vừa nghiêng mặt liếc mắt nhìn về Hạng Ý, giọng nói phát run, đôi mắt cũng hơi đỏ lên. Qua một lúc lâu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hạng Ý, Âu Dạng cúp điện thoại, hít sâu vào một hơi, tựa như không biết phải nói như thế nào, nói ra cũng phải ngập ngừng.
“Đại… Đại thiếu gia,” Tuy giọng run lẩy bẩy, nhưng rõ ràng âm thanh rất mừng rỡ, “Mặc dù… Mặc dù vẫn chưa xác định, nhưng… Bọn họ nói rất giống, cực kỳ giống…”
Hạng Ý không hiểu hắn đang nói cái gì, bất giác ngồi thẳng người lên, nhíu mày, “Anh sao vậy?”
Âu Dạng nuốt cổ họng, cuối cùng nói ra, “Bọn họ nhìn thấy Mạc Bắc!”
Vừa dứt lời, người đàn ông đối diện như bị sét đánh, không nhúc nhích, cứng người sững sờ nhìn hắn. Cặp mắt đen láy tức khắc không còn tiêu cự, đôi con ngươi đen thẳm trợn lớn sững sốt mà nhìn.
Qua một lúc lâu, bờ môi Hạng Ý run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không thành lời, chỉ còn hơi thở thì thào nói, “Anh nói… Ai?”
“Mạc, Mạc Bắc… Mạc tiên sinh…” Tâm tình kích động của Âu Dạng thoáng trì trệ, nhìn thấy phản ứng này của đối phương chỉ cảm thấy sợ hãi, cẩn thận nói, “Hình như bây giờ… Người đó đang tản bộ cùng với Mạc Lẫm trong vườn hoa của khu biệt thự… Đại thiếu gia, cậu đừng vội, còn chưa xác định, bọn họ lập tức gửi ảnh chụp tới…”
Vừa nói đến đây, điện thoại bỗng nhiên rung lên, Âu Dạng và Hạng Ý cùng chấn động, không đợi Âu Dạng lấy điện thoại ra, Hạng Ý đã nhanh chóng bắt lấy nó, ngay cả ngón tay ấn nút cũng trở nên cuồng bạo.
Vài giây chờ đợi, nhưng lại giống như cả thế kỷ trôi qua.
Trên màn hình điện thoại rộng lớn, hai người đàn ông đối diện với ống kính, ngồi trên một chiếc ghế đá không biết đang nói gì. Người đàn ông áo đen đưa tay phủ lên mu bàn tay của người đàn ông áo trắng, hình như đang vỗ về, cả hai đều đang mỉm cười.
Người đàn ông áo đen hiển nhiên là Mạc Lẫm, mà người áo trắng kia…
Toàn thân Hạng Ý cứng ngắc, chỉ có bàn tay đang cầm điện thoại là run lên bần bật.
Âu Dạng không nhìn thấy màn hình, hắn chỉ nhìn thoáng qua Hạng Ý, liền quay người nói nhỏ một câu với tài xế.
“Đến sân bay.”
Xe nhanh chóng quay đầu, rẽ sang trái rồi phóng nhanh như bay.
Âu Dạng lấy ra một chiếc điện thoại khác, vội vàng ấn xuống một dãy số.
“Ô Lỗ Cáp, Đại thiếu gia tạm thời có việc, không đến Hội Nghị Kinh tế Thượng đỉnh được… Không cần lo lắng, được, bên đó giao cho cậu nhé…”
“Văn Bí Thư sao? Giúp tôi đặt hai vé máy bay đến Thành phố B Trung Quốc, chuyến bay nhanh nhất… Đúng, ngay bay giờ…”
“Chào ngài, Sở đội trưởng, tôi và Đại thiếu gia sẽ đến Thành phố B Trung Quốc một chuyến, làm phiền ngài cử vài người của Ám Bộ đến đấy bảo vệ Đại thiếu gia nhé… Tình hình cụ thể sẽ nói với ngài sau, xin yên tâm.”
“Tháp Tu Á, Đại thiếu gia tạm thời có việc cần phải đi một thời gian, Tam Giác Vàng và Bạc giao lại cho cậu vậy, ừ, tôi đi theo… Không cần lo lắng, được, vất vả rồi…”
“Dì Ngô hả? Tiểu Bắc vẫn chưa tan học đúng không? A, đêm nay tôi và Hạng tiên sinh có thể không về được, làm phiền dì dỗ Tiểu Bắc mấy câu, dẫn nó đi chơi hai ngày… À đúng rồi, tối nay bộ xe điều khiển từ xa sẽ được giao tới, dì chơi với nó một chút nhé… Ha ha, được, cảm ơn…”
Âu Dạng cúp điện thoại, nhìn Hạng Ý thông qua kính chiếu hậu, y vẫn là tư thế đó, nắm chặt chiếc điện thoại, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thân thể có chút rụt lại, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Âu Dạng nhìn y một lúc, bỗng nhiên quay người lại, do dự một chút, cuối cùng đưa tay ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hạng Ý.
Hạng Ý run lên một cái, cần cổ cứng ngắc ngước lên một cách khó khăn, Âu Dạng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của y, cố gắng nở nụ cười trấn an.
“Đại thiếu gia, yên tâm.” Hắn vỗ về y, cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh buốt cứng ngắc còn lại của người này, “Yên tâm, tôi sẽ ở bên cậu.”
Đôi mắt trống rỗng của Hạng Ý dần có chút tiêu cự, y chết trân mở mắt nhìn Âu Dạng một lúc lâu, cuối cùng không nói câu gì, chỉ rút tay về, cúi đầu xuống lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
***
Khu biệt thự ven biển quả thực xa hoa hoành tráng đúng như lời đồn đại, Âu Dạng bí mật cẩn thận lái xe trong đêm tối. Diện tích khu biệt thự này rất rộng, tìm một hồi lâu mới đến được nơi mà mật thám đã nói. Chậm rãi đến gần ngôi nhà màu trắng ở trước mặt, Âu Dạng liếc lên kính chiếu hậu nhìn Hạng Ý, người kia không còn nhìn vào bàn tay mình nữa, hai mắt dán chặt vào ngôi biệt thự gần ngay phía trước, cho đến khi xe dừng lại, Hạng Ý cuối cùng cũng có chút phản ứng.
“Đại thiếu gia, là ở đây, bọn họ nhìn thấy Mạc Bắc cùng Mạc Lẫm đi vào ngôi nhà này.” Âu Dạng cẩn trọng nói, quay lại nhìn Hạng Ý.
Sắc mặt Hạng Ý thoáng biến đổi, ngơ ngác nhìn vào cánh cửa của ngôi biệt thự đó, thời gian bỗng nhiên như đứng lại, biểu tình của y hầu như không có một chút biến hóa, có chút đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì. Âu Dạng không nói thêm gì nữa, yên lặng ở bên cạnh chờ đợi y.
Quả nhiên, mấy phút sau, cánh cửa của biệt thự từ từ mở ra.
Xe của bọn hắn ẩn nấp sau cây đại thụ bên ngoài biệt thự, rất kín đáo, lại còn trong đêm đen, không dễ bị phát hiện.
Người đầu tiên đi ra khỏi cửa chính là Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, hình như còn quay đầu lại cười nói với người nào đó ở bên trong cửa. Âu Dạng cảm giác toàn thân Hạng Ý ngay lập tức căng lên, siết chặt nắm đấm.
Trong nháy mắt, trong tim như có thứ gì đó mãnh liệt rung động, sau đó bỗng nhiên vỡ nát.
Người kia vẫn giống như trong trí nhớ, hầu như không có thay đổi, vẫn là dáng vóc cao gầy, nụ cười nhàn nhạt, mang theo khí chất nhã nhặn, thanh tú đến mê người.