“Tôi sẽ nói cho các người biết… Ổ cứng HDD… Ở nơi nào.”
Mạc Bắc vừa dứt lời, mọi người trong phòng có chút không rõ, Sở Mặc sững sờ hồi lâu mới cau mày nói, “Nói cho bọn tao biết?”
Cánh tay Mạc Bắc run run, hắn cố gắng vịn lấy thành ghế, chầm chậm ngồi thẳng dậy. Khóe mắt trông thấy Hạng Ý vô thức tiến lại gần một bước, hắn im lặng thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về hướng Sở Mặc, “Nhưng tôi có điều kiện.”
Sở Mặc âm thầm thở phào, trên mặt vẫn bình tĩnh, “Nói đi.”
“Tôi nói, các người thả tôi đi.” Hắn hơi cụp mắt, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Không…” Hạng Ý nói khẽ một câu, “Em…”
Lời còn chưa nói hết, Sở Mặc đã cắt ngang cậu, bước về phía trước một bước, “Được, có thể.”
Mạc Bắc bỗng nhiên nhướng lông mày, khóe miệng cong lên, đôi mắt lóe sáng, “Tôi nên dựa vào cái gì để tin ông?”
Sở Mặc cười haha, khoanh tay cúi người nhìn hắn, “Mày chỉ có thể tin tao, không còn lựa chọn nào khác.” Đôi mắt chậm rãi híp lại, nụ cười cũng trở nên tàn độc, “Hạng đại ca của mày, còn có anh trai Mạc Lẫm của mày, đều đã chết hết, không còn ai cho mày dựa vào, không phải sao?”
Ngay tức khắc, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Trên mặt Mạc Bắc dường như không có biểu tình, gương mặt trắng bệch chỉ còn một đôi mắt trống rỗng, thậm chí cả hô hấp giống như cũng biến mất, lồng ngực không còn phập phồng. Chỉ có bàn tay đang nắm thành ghế dần trở nên trắng toát, trên cổ tay mảnh mai mơ hồ nổi lên mạch máu. Trái tim rõ ràng yếu đến thế, nhưng giờ phút này lại điên cuồng gào thét trong lồng ngực, đẩy lên một chút mùi vị tanh nồng tàn phá cổ họng hắn.
Hơi ngẩng đầu lên, nhìn mỗi người xung quanh đều có biểu tình rất hả hê, chỉ có Hạng Ý với đôi mắt đen hút đang nhìn vào hắn, trong ánh mắt thấp thoáng thứ cảm xúc gì đó, nhưng hắn nhìn không hiểu, hắn chợt nhận ra, kỳ thật hắn chưa từng hiểu bất cứ thứ gì về người này.
Mạc Bắc từ từ nhắm mắt, im lặng, qua một lúc lâu bỗng nhiên khẽ mỉm cười.
Sở Mặc nhíu mày, lại bước đến hai bước, “Nói mau, ổ cứng đang ở đâu.”
Trái tim đau quá, lục phũ ngũ tạng như bị thiêu cháy, đau đến mức khiến hắn không thể mở miệng. Nhưng hắn như đã không còn cảm giác, vươn tay chậm rãi cử động thân thể mình. Trong giây phút đó, dường như hắn nhìn thấy được bóng lưng của Mạc Lẫm, bóng lưng luôn luôn thẳng tắp, luôn luôn đứng thẳng giống như vậy. Mạc Bắc ho khan một cái, bàn tay đang vịn thành ghế chậm rãi thả ra, dùng sức cố gắng đứng thẳng lên.
“Bên ngoài Hạng gia, ở hạ lưu con sông có một khu rừng, ở cứng ở trong khu rừng đó.”
“Trong rừng?” Sở Mặc bước nhanh hai bước đến trước mặt hắn, “Nói cụ thể một chút.”
Mạc Bắc híp mắt cười, “Chỗ đó rất rộng, không thể nói chính xác nơi giấu, tôi sẽ dẫn các người đi.”
Sở Mặc nhíu mày, con mắt gắt gao quan sát Mạc Bắc, nhưng trên mặt hắn lại không tỏ vẻ gì, nhìn không ra cảm xúc gì khác. Cái chỗ kia gã biết rõ, đó là nơi Mạc Bắc thường xuyên đi hái thuốc, đúng như hắn nói, bảy phương tám hướng, đường đi trắc trở, đi tìm đồ vật lại càng khó khăn.
Chẳng lẽ người này muốn mượn địa hình để chạy trốn?
Sở Mặc nheo mắt, trong lòng cười khẩy một tiếng.
Thậm chí nếu hắn có chạy, còn có thể chạy đi đâu, chỉ với một mình hắn, muốn trốn thoát khỏi bấy nhiêu đây người, e rằng chỉ là mơ tưởng.
“Như thế nào? Sợ tôi chạy mất? Không tự tin vào mình đến vậy sao?” Mạc Bắc nhướng mày, mỉm cười thú vị nhìn gã.
Sở Mặc nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, “Mày không cần khích tao.” nói xong, quay đầu ra sau phân phó, “Chuẩn bị xe, đi đến rừng.” Dứt lời, Sở Mặc quay đầu nhìn Mạc Bắc cười lạnh nói, “Tốt nhất đừng để cho tao biết là mày lừa tao.”
Mạc Bắc cười cười, nghiêng đầu, “Có lừa hay không, chẳng phải đi sẽ biết?”
“Hừ!” Sở Mặc quay người, nhìn vào Hạng Ý, “Đem hắn theo, chúng ta đi.”
***
Xe đi về phía khu rừng tất nhiên sẽ đi qua Hạng gia, ở trong xe từ đằng xa Mạc Bắc nhìn thấy vách tường bị cháy đen, mơ hồ còn có thể thấy bên trong có người đang vội vàng di chuyển, hắn ngơ ngác nhìn một lúc lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới lặng lẽ quay đầu lại.
Khu rừng vẫn giống như một năm về trước, cảnh sắc tuyệt đẹp, tràn ngập các loại cây thuốc kỳ lạ. Mạc Bắc đi vào một bước, dừng một chút, những người đi theo phía sau hắn đều ngừng lại, Mạc Bắc “a” cười một tiếng, sau đó mới tiếp tục bước đi.
Nơi này vốn ít người đến, khi chạng vạng tối càng không nhìn rõ bóng người. Mạc Bắc đưa đám người Sở Mặc càng đi càng sâu, mãi đến khi đi đến chỗ một bụi cỏ Linh Âm rốt cuộc mới dừng lại.
“Ở đây?” Sở Mặc đi lên phía trước, quan sát xung quanh, “Chỗ nào?”
Mạc Bắc đi đến một cây dừa ở phía đông bắc, chỉ xuống rễ cây, “Chỗ này, đào đi.”
“Dưới đất?” Sở Mặc kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho người phía sau. Mấy tên thuộc hạ nghe theo liền nhanh chóng đi qua đào. Sở Mặc đứng sang bên cạnh chăm chú quan sát, Mạc Bắc đứng ở một bên nhìn bọn họ, tựa như không bận tâm đến đám người phía sau.
Hạng Ý đứng phía sau hắn, Sở Mặc ở phía trước hắn, nhiều ánh mắt như vậy, đều đang trông chừng nhất cử nhất động của một mình hắn.
Hắn bình thản đứng đấy, động cũng không động, chỉ ôm cánh tay tựa vào thân cây, bộ dáng nhàn nhã.
Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, đột nhiên, “bang”, một âm thanh vang lên, là âm thanh của cái cuốc đụng phải kim loại. Ánh mắt Sở Mặc vui mừng, nhanh chóng ra lệnh, “Nhanh lên, tiếp túc đào!”
Trong lớp bùn đất nâu nhạt, một chiếc hộp kim loại dần lộ diện.
Mọi người càng nhanh tay đào mạnh, rất mau, cuối cùng cũng đào lên được một cái hộp gần như đã hen gỉ hết. Sở Mặc vội vàng ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên nắp hộp, càng dùng sức.
“Két.”
Nắp hộp bị mở ra, ngón tay nâng lên, Sở Mặc lập tức nhấc cái nắp lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung tại cái hộp kia, trong giây lát nắp hộp được mở ra, bốn phía bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh.
Ở bên trong, một chiếc ổ cứng HDD lặng lẽ nằm đó.
“Tốt…”
Còn chưa nói hết, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo dài.
Sở Mặc cả kinh, tất cả mọi người theo phản xạ giơ súng lên, nhưng trước mắt thoáng một cái, một cái bóng trắng như tia chớp xoẹt qua trước mặt. Bóng lưng Mạc Bắc như mũi tên nhọn nhanh chóng chạy thoát. Sở Mặc mạnh mẽ phục hồi tinh thần, quay đầu lớn tiếng quát, “Mau đuổi theo!”
Tên khốn này, quả nhiên là tìm cơ hội chạy trốn! Bằng đầu óc của hắn, chắc chắn không thật sự tin gã sẽ thả hắn đi.
Hừ, có điều hắn thật sự quá coi thường gã rồi! Bằng một mình hắn, muốn chạy thoát khỏi nhiêu đây người đuổi bắt sao? Nực cười!
“Trực tiếp nổ súng!” Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều nâng súng ngắn lên, vô số họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ngay hướng Mạc Bắc.
“Không được nổ súng!” Giọng của Hạng Ý bỗng nhiên vang lên, mọi người sững sốt, do dự mà buông họng súng xuống một chút.
Chỉ ngay lúc đó, có biến xảy ra!
“Ngao — Ngao – –!!”
Tất cả mọi người đều ngừng chân lại, suýt nữa làm rơi khẩu súng trong tay.
Từ phía trong bụi cỏ, đột nhiên xuất hiện một bóng xám lớn, chuyển động dũng mãnh nhanh nhẹn, một đôi mắt màu xanh hung tàn trừng trừng nhìn đám người, cổ họng phát ra tiếng gào rú.
Sói! Một đàn sói!
Con sói đầu đàn có bộ lông trắng như tuyết, thân hình cực lớn, giữa trán có một vệt bớt máu đỏ, giống với ánh mắt của nó, lãnh khốc tàn ác.
“Sói, sói… Sao lại có nhiều sói như vậy!” Trong nháy mắt đám người lập tức trở nên hoảng loạn.
“Ngao…” Con sói đầu đàn hú lên một tiếng, bộ móng vuốt cắm chặt xuống đất, chân sau lùi một bước.
Đàn sói như nhận được hiệu lệnh, bao vây xung quanh đám người.
“Ngao —!” Ngửa đầu hú một tiếng thật dài, một bóng dáng dài màu tuyết trắng đột ngột nhảy vọt về phía đám đông. Sau đó những bóng xám như ác quỷ cũng nhanh chân chạy về phía đó. Đàn sói dường như đã sớm quen với kiểu phương thức tác chiến này, phương pháp rõ ràng, động tác mạnh mẽ và nhanh chóng. Đám người Sở Mặc vội vã giơ súng lên phản công, nhưng hình như những con sói này rất quen thuộc với súng ống, căn bản không sợ đạn, nhanh nhẹn luồn lách né tránh. Kỹ thuật của đám người này dù có nhanh hơn nữa cũng không thể so bằng những con sói hoang hằng ngày đấu giết ở trong rừng. Không lâu sau, một bên chiến thắng áp đảo, đám người lần lượt phát ra tiếng kêu la thảm thiết, một đám ngổn ngang vật vã ngã xuống mặt đất.
Sở Mặc đối phó với sự tấn công của bọn sói, dần dần cũng chống đỡ không nổi, liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa, Mạc Bắc lẳng lặng đứng yên đấy. Đứng phía trước người nọ còn có mấy con sói bảo hộ. Thấy Sở Mặc nhìn qua, người kia mỉm cười, rồi đột nhiên bước đến gần chỗ gã. Những con sói cũng đi theo hắn, trợn mắt nhe nanh cảnh cáo Sở Mặc.
Sở Mặc nghiến răng, rút súng về trừng mắt nhìn Mạc Bắc, Mạc Bắc đứng cách gã vài bước phía xa, vừa định mở miệng nói, bỗng nhiên trước mặt nhảy đến một nhóc con màu trắng, ngồi xổm ngay bên chân hắn, cái đuôi cuốn lấy chân hắn, cọ cọ. Mạc Bắc cười, khom người xoa đầu Đoàn Đoàn, sau đó thì ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, giọng nói dần thấp xuống, “Mạc Lẫm, thật sự chết?”
Sở Mặc lạnh lùng cười, “Tao thật sự xem thường mày rồi.” Trong súng cũng không còn đạn, gã ném sang một bên, ngang ngược ngẩng đầu lên, “Là tao giết, mày muốn báo thù, cứ đến đây.”
Mạc Bắc nhìn người đối diện một lúc lâu, không biết suy nghĩ điều gì, ánh mắt vốn đen láy chợt ảm đạm đi một chút.
“Sở Mặc,” Hắn đứng lên, nhìn vào Sở Mặc, “Tiểu Ý giao cho ông, hãy thay tôi chăm sóc y thật tốt.”
“Cái gì…”
Mạc Bắc xoay người, vô thức muốn nhìn Tiểu Ý một chút, rồi chợt sửng sốt.
Trong đám người ngã trên mặt đất, không có Hạng Ý!
Sao lại thế này? Vừa nãy còn…
Biến mất từ khi nào?
Một dự cảm bất an bỗng nổi lên, hắn lập tức đưa tay rút khẩu súng trong ngực ra, lùi về phía sau hai bước, “Đoàn Đoàn, đi thôi.”
Đoàn Đoàn nhảy lên giống như rất vui mừng, vòng quanh chân Mạc Bắc hai vòng, lại cọ cọ, sau đó mới nâng móng vuốt lên chuẩn bị chạy.
Còn không chạy được hai bước, cơ thể nó bỗng nhiên loạng choạng, lắc lắc cái đầu tựa như rất khó chịu.
Mạc Bắc hoảng sợ, lập tức ngồi xuống ôm lấy nó, “Làm sao thế?”
“Gàoo…” Cổ họng nó kêu ra một tiếng, toàn thân Đoàn Đoàn run lên bần bật, thân thể to lớn ngã ập xuống đất.
Cả Mạc Bắc và Sở Mặc đều sửng sốt, không chỉ có Đoàn Đoàn, đàn sói xung quanh cũng đều lần lượt ngã xuống. Mạc Bắc sợ hãi, vội vàng cúi người ôm lấy đầu Đoàn Đoàn, mở mí mắt của nó lên.
May quá… Chỉ là hôn mê…
Thân thể lại đột nhiên rét run, Mạc Bắc nhẹ nhàng buông con sói trắng trong lòng xuống, khẽ cười khổ.
Chậm rãi xoay người lại, khóe miệng hắn giật giật, ánh mắt đầy mệt mỏi, “Hạng Ý, em thắng.”
Người đàn ông đối diện lẳng lặng đứng đấy, một tay cầm ổ cứng HDD, tay kia nắm chặt một ít cây cỏ có hình dạng kỳ lạ.
Lung Linh thảo, khi đốt cháy có công dụng giống như một loại thuốc mê. Chỉ có khác là, nó không thể gây mê con người, mà chỉ có tác dụng đối với thú dữ.
Này là rất nhiều năm về trước, hắn đã tự mình dạy cho Hạng Ý.
Mạc Bắc cười, cuối cùng buông xuôi mà thả lỏng tay ra, ném khẩu súng trong tay đi. Có một số việc, có lẽ thật sự đã được định đoạt ngay từ trước khi bắt đầu.
Sợ Mặc lập tức lấy lại tinh thần, cử động thân mình, nhanh chóng chạy đến chế trụ hai cánh tay Mạc Bắc. Mạc Bắc không phản kháng, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt tối đen của Hạng Ý, nhìn thật lâu, rồi chặm rãi nhắm mắt lại.
Mấy người còn lại cũng chống người đứng lên, nhìn đàn sói bị ngất xỉu ở xung quanh, nghiến răng căm hận, lập tức đưa súng lên.
“Đừng giết chúng.” Mạc Bắc quay đầu nhìn Sở Mặc, “Ông không cần thả tôi, mạng của tôi, đổi lấy mạng của chúng.”
Sở Mặc nhìn vào người trước mắt một lúc lâu.
Thật ra người này thật sự là một nhân tài hiếm có, đáng tiếc, kiếp này bọn họ chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.
“Đi thôi.”
Những người còn lại không dám làm trái lệnh, đành phải tức giận cất súng vào, đi theo Sở Mặc.
Hạng Ý từ đầu đến cuối vẫn yên lặng không nói. Cho đến khi Sở Mặc áp giải Mạc Bắc đến trước mặt cậu, cậu mới đột nhiên bước mấy bước, kéo Mạc Bắc qua từ trong cánh tay cứng rắn của Sở Mặc, dùng sức giữ hắn trong lòng ngực của mình.
Thân thể gầy yếu của Mạc Bắc tỏa ra một vòng ánh sáng màu hồng nhạt, chiếu đến vầng hào quang màu xanh trên cổ tay. Toàn bộ cơ thể giống như mang theo sương mù, tưởng chừng một giây tiếp theo sẽ tan biến. Cậu lặng lẽ nhìn trong chốc lát, cánh tay ôm lấy eo Mạc Bắc, khóa cánh tay hắn ở sau lưng, khiến cho hắn không thể động đậy.
“Mạc Bắc,” Giọng của Hạng Ý rất lạnh, nhưng từng chữ một vô cùng rõ ràng, “Anh cho dù chết, cũng phải chết bên cạnh em.”
Mạc Bắc dừng bước, nhưng cũng chỉ dừng một chút, liền tiếp tục đi về hướng phía trước, không có đáp lại.
Một đám người dần dần rời xa khu rừng, mặt trời ngã về phía tây, khu rừng một lần nữa trở về bình yên.
Bỗng nhiên, một cái bóng trắng như tuyết giật giật, chân trước thử cử động, sau đó nâng người đứng dậy, chậm rãi dùng sức đứng lên. Đầu lắc lắc, cặp mắt không ngừng đảo quanh mọi nơi, rồi đi đến chỗ khẩu súng bị ném trên mặt đất, ngồi xuống, há miệng, sau đó nhanh chóng chạy vội ra bên ngoài khu rừng.