Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 2 - Chương 50: 【 Giả dối 】




Âu Dạng đứng cách đó không xa rướn cổ cố sức quan sát, trong lòng không ngừng gào thét. Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy tên tiểu tử kia đè lên người Mạc Bắc, tóc gáy của hắn đã dựng khủng bố đến mức nào, hắn theo phản xạ rút súng ra muốn chạy đến, lại nhìn thấy phía đằng xa Mạc Bắc dù bị ôm rất chặt, nhưng vẫn giơ tay lên lắc lắc hướng về phía hắn, ý bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng…

Có lầm hay không vậy, người đứng đầu nhà hắn lại bị một thằng nhóc con bổ nhào lên muốn hôn liền hôn muốn ôm liền ôm, hắn còn phải đứng một bên nhìn, đây là cái thể loại gì vậy! Nội tâm Âu Dạng vứt ngoài biển xa, nước mắt lặng lẽ tuôn chảy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn tên khốn kia hôn Mạc Bắc đến thần tiêu phách tán.

Trong lòng có chút cay đắng, càng lúc càng hoảng, rất khó chịu.

Âu Dạng hậm hực rút súng về, ra hiệu bảo đám người phía sau cũng chớ làm bậy, quả nhiên đám thuộc hạ này cũng hai mặt nhìn nhau, bộ dáng hoàn toàn bị sốc. Bọn họ vẫn luôn quen với dáng vẻ bình tĩnh của Mạc Bắc, đột nhiên bây giờ kích thích đến như vậy, bọn họ có chút đỡ không nổi…

Trơ mắt nhìn oắt con kia cuối cùng cũng chịu đứng lên, kéo Mạc Bắc đứng dậy cùng một chỗ, mọi người ngay lập tức mắt nhìn xuống mũi, làm bộ như không nhìn thấy gì, yên lặng cúi thấp đầu chờ hai người bọn họ đi đến.

Trên đường đi Mạc Bắc bị Hạng Ý nắm tay kéo đi, cảm thấy xấu hổ mấy lần muốn rút tay về, nhưng người kia lại ngang bướng mà kéo tiếp, phát hiện thấy hắn rục rịch một cái liền nắm chặt hơn, còn nghiêng đầu cười khoe hàm răng trắng tinh với hắn, Mạc Bắc chỉ cảm thấy choáng váng, dọc đường đều ngây ngốc để Hạng Ý lôi đi.

“Mạc tiên sinh.”

Mạc Bắc ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của đám Âu Dạng đang nhìn hắn. Hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại, mỉm cười với Âu Dạng, “Âu Dạng, đây là Hạng Ý, có lẽ anh vẫn còn nhớ, là con trai trưởng của Hạng đại ca.”

Âu Dạng bất ngờ, quan sát từ trên xuống dưới vài lần mới nhận ra, hắn đã đến Tam Giác Bạc nhiều năm, chỉ vài năm không gặp mà nhóc con này đã lớn đến như vậy. Nhưng trong trí nhớ, đứa nhỏ này chảnh không chịu được, không quan tâm tới ai, bây giờ thì sao? Đổi tính rồi à? Âu Dạng bình tâm trở lại, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, đành phải theo lễ tiết mà cúi người hướng về phía Hạng Ý, “Đại thiếu gia.”

Hạng Ý cười cười, nụ cười này có vài phần rất giống với Hạng Khôn, thấy vậy Âu Dạng càng ngây người, “Âu Dạng ca ca đúng không, mấy năm nay vất vả cho anh rồi, cảm ơn anh một năm qua đã chăm sóc anh ấy.” Nói xong, Hạng Ý lại vươn tay ôm lấy bả vai của Mạc Bắc. Đứng ở trước mặt nhiều người như vậy Mạc Bắc vô thức có chút cứng đờ, theo bản năng nghiêng người sang bên cạnh tránh né, Hạng Ý sững sờ, nhíu mày, đôi mắt trở nên trầm xuống.

Mạc Bắc rủ mắt xuống, mím môi, lúc ngẩng đầu trở lại liền trở về vẻ mặt như thường, mỉm cười nói, “Về đi, tôi cảm thấy hơi mệt.”

Âu Dạng lập tức phát hiện thấy bầu không khí có chút không bình thường, dẫn hai người đi về bãi đỗ xe, không dám nói gì thêm. Hạng Ý không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo, dọc đường đi Mạc Bắc có nhìn qua cậu vài lần, cho đến khi ngồi vào trong xe, mới do dự mà cẩn thận nhích lại gần cậu một chút.

Hạng Ý nghiêng mắt trông thấy bộ dáng lo lắng không yên của Mạc Bắc, rốt cuộc thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy bả vai của hắn, “Anh thật…”

“Em đừng buồn, vừa rồi anh… Vừa rồi anh chỉ là có chút không quen.” Mạc bắc cúi thấp đầu, bộ dáng có hơi quẫn bách.

Hạng Ý mỉm cười, vuốt ve mái tóc của hắn, không nói gì thêm, chỉ càng dùng sức đem người này ấn vào trong lòng, càng ôm càng chặt.

***

Mạc Bắc sống ở khu trung tâm thương mại, trong một căn hộ cao cấp. Vừa bước vào nhà Hạng Ý liền cảm thấy ấm áp, khắp cả căn hộ đều ngập tràn hơi thở của Mạc Bắc, rất quen thuộc, là cảm giác mà cậu đã lưu luyến một năm nay.

“Đi tắm đi, rồi ngủ một giấc thật ngon.” Mạc Bắc cởi áo khoác ngoài treo lên, quay đầu mỉm cười với Hạng Ý, “Đêm nay em ngủ ở chỗ của anh trước đi, ngày mai Âu Dạng mới có thể chuẩn bị một căn hộ khác cho em được.”

Hạng Ý quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nói gì, nghe lời gật đầu, “Phòng tắm ở đâu nhỉ?”

Mạc Bắc nhìn cậu vẫy tay, Hạng Ý đi phía sau hắn, nhìn ngắm thân hình mảnh khảnh nhưng cân đối như trước giờ của Mạc Bắc, không hiểu sao trong ngực cảm thấy ngưa ngứa.

“Ấn vào đây là nước ấm, còn bên này là nước lạnh,” Mạc Bắc giải thích sơ lược một chút, đẩy Hạng Ý một cái, “Em tắm trước đi, anh đi lấy áo ngủ cho em.”

Nói xong vừa định rời đi, đột ngột bị người kia ôm lấy từ phía sau, Mạc Bắc run lên một cái, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng sức lực của người đằng sau quá lớn, khiến cho hắn cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, có hơi đứng không vững.

“Đừng đi.”

Hạng Ý chỉ vô thức mà ôm lấy hắn. Mong nhớ quá lâu, người này thật sự đã trở về trong lòng, cậu cảm thấy như một giấc mộng, không nỡ buông tay ra. Mạc Bắc dường như cảm nhận được, có chút đau lòng mà đưa tay lên vỗ nhẹ cánh tay của cậu, mỉm cười, “Yên tâm, anh sẽ không chạy trốn.”

Hạng Ý ở đằng sau cọ cọ cổ của hắn, rồi mới miễn cưỡng buông tay ra. Mạc Bắc xoay người lại xoa xoa đầu của cậu, cong mắt, trên khuôn mặt nở nụ cười thật tươi, “Ngoan ngoãn tắm rửa, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Hạng Ý cúi mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Mạc Bắc, nhìn lâu thật lâu sau đó mới gật đầu.

***

Mạc Bắc lấy ra vài bộ áo ngủ từ trong tủ quần áo, kiểu dáng gần như tương tự nhau, hắn còn tỉ mỉ chọn một bộ nhìn sạch sẽ nhất, lấy ra rồi ôm vào trong ngực, đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa, “Tiểu Ý, quần áo của em để trước…”

Còn chưa nói hết câu, đột nhiên cánh cửa ở trước mặt hắn bị kéo mạnh ra, cơ thể đàn ông cường tráng trần trụi lộ ra trước mắt, Mạc Bắc đờ đẫn cả người, ngây ngốc cả buổi, nhưng Hạng Ý ngược lại lại không hề gì mà đứng đấy, nhìn quần áo rớt trên mặt đất, rất tự nhiên mà cúi người nhặt lên, “A, vừa định nói với anh là em tắm xong rồi.”

Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim đập bất thường, cổ họng cũng trở nên khô khốc. Hạng Ý tiện tay mặc áo vào, đai lưng cũng cột lỏng lẻo, phơi bày một mảng cảnh xuân trước ngực. Mạc Bắc luống cuống cúi đầu xuống, vội vã bước vào trong phòng tắm, giọng điệu cũng trở nên không ổn, “Tắm, tắm xong thì ra ngoài đi, anh dọn dẹp một chút, cũng, cũng tắm một chút…”

Nói xong liền nhanh chóng đi vào trong, không đợi Hạng Ý đáp lời mà đóng chặt cánh cửa lại. Hạng Ý nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đóng chặt kia, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên khẽ cười cười, dường như rất buồn cười mà lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn băng lãnh cũng trở nên ấm áp hơn.

Hạng Ý lau mái tóc, cũng không chờ nó khô mà tùy ý ngồi dựa lên ghế salon, ngẩng đầu nhìn bài trí ở trong phòng.

Một năm, một năm qua, Mạc Bắc đã sống trong căn phòng này sao?

Hạng Ý nghĩ ngợi, hai tay vòng ra sau đầu thả lỏng người nằm xuống, tâm tình vô cùng thoải mái. Tựa như có thể nhìn thấy được Mạc Bắc đã làm những gì ở mỗi góc trong căn phòng này, giữa khoảng không khí tựa như còn phảng phất hương thơm của hắn. Hạng Ý kìm lòng không được mà vui vẻ cười tươi trong chốc lát, đến khi cánh cửa phòng tắm được đẩy ra, cậu mới vội vàng nhịn cười, nhắm mắt giả vờ đang ngủ.

Bên tai vang lên tiếng bước chân của người kia, rất nhẹ nhàng, dường như sợ sẽ làm ồn đến cậu, nhưng vẫn cẩn thận đi đến bên cạnh cậu. Hạng Ý nhắm hai mắt chậm rãi hô hấp, không động đậy. Loáng thoáng cảm giác được người kia ngồi quỳ xuống, cơ thể tản ra mùi hương nhẹ nhàng thanh mát sau khi tắm, Hạng Ý nhịn không được âm thầm hít vào một hơi thật sâu. Người nọ ở bên cạnh cậu nhìn thật lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên lại thở dài một tiếng, Hạng Ý cảm thấy tâm của mình cũng đau đớn theo đó.

Người nọ nhìn một lát, giống như muốn rời đi, Hạng Ý rốt cuộc cũng nhịn không được, mở mắt vươn tay kéo hắn ôm vào trong lòng. Âm thanh thở khẽ vì bất ngờ không kịp đề phòng vang lên ngay sát tai, Hạng Ý khẽ cười, dùng sức một cái, đẩy ngã người đó nằm xuống ghế salon, chuyển người đè lên.

“Vừa mới nhìn lén em? Hả?” Hạng Ý vùi đầu xuống giữa cổ Mạc Bắc hít hà, khiến cho người kia nhè nhẹ run lên một cái, “Nghĩ cái gì thế? Lâu đến như vậy?”

Mạc Bắc cảm thấy toàn thân nóng lên, tim đập hỗn loạn, có chút sợ hãi, “Em, em chưa ngủ sao…”

“Anh thử nói xem, mới nửa giờ, sao ngủ được?” Hạng Ý ôm chặt hắn, hôn lên má hắn một cái, cưỡng không được lại hôn xuống dưới cổ một chút, “Ca, vừa nãy nghĩ gì thế?”

Mạc Bắc bị hôn nên thân thể nóng lên, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không đành lòng, lúng túng một hồi mới đỏ mặt nói nhỏ, “Em gầy quá…” Nói xong, hắn đau lòng ngẩng đầu lên vuốt ve gương mặt của Hạng Ý, “Anh không ở bên cạnh, em liền không tự chăm sóc bản thân cho tốt sao, lớn đến bao nhiêu rồi, sao còn con nít như vậy…”

Hạng Ý thuận tiện túm lấy cái tay kia, bao bọc trong lòng bàn tay, nắm chặt, đưa đến bên môi hôn lên một cái, “Vậy thì, bây giờ anh bắt đầu ở bên cạnh em không phải là tốt sao.”

Mạc Bắc lẳng lặng nhìn cậu, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên trùng khóe miệng xuống, cười rất miễn cưỡng, “Sau này… Nếu như anh không còn, em phải làm sao…”

Hạng Ý ngừng động tác, hơi bất mãn trừng mắt nhìn hắn, “Anh lại muốn bỏ em đi?”

Mạc Bắc nhìn vào đôi mắt của Hạng Ý, qua một hồi lâu mới nhướng người lên hôn lên trán của cậu, mỉm cười nói, “Sẽ không, không đi nữa.”

Hạng Ý được hôn thấy mê man, chỉ cảm giác nơi được Mạc Bắc chạm vào trong nháy mắt giống như bốc hỏa, thiêu sạch cả toàn thân khiến cậu ngay lập tức hưng phấn lên. Cậu híp mắt lại, khóe miệng cười quyến rũ, thân thể theo đó càng áp sát người bên dưới hơn, “Ca, em muốn anh, ngay bây giờ.”

Mạc Bắc bất ngờ, sau khi nghe rõ thì mặt ửng hồng, cơ thể không hiểu tại sao mềm nhũn ra. Hạng Ý cảm nhận được biến đổi của hắn, nhịn không được di chuyển cơ thể, bàn tay lần mò tới đai lưng áo ngủ của Mạc Bắc, “Im lặng tức là đồng ý?”

Mạc Bắc nuốt cổ họng, ánh mắt cúi xuống, nhìn chằm chằm vào chóp mũi của Hạng Ý, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Hạng Ý vừa thấy vậy, không nhiều lời vô nghĩa nữa, bàn tay lập tức tháo đai lưng áo xuống, lòng bàn tay chậm rãi sờ soạng eo của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy người bên dưới không ngừng run lên, cậu càng không kiềm được gia tăng sức lực trên tay.

“Tiểu Ý…” Giọng nói của Mạc Bắc cũng phát run, đôi mắt phủ lên màng nước mỏng, hít thở dồn dập, “Đừng, đừng…”

Ngón tay từ từ di chuyển lên trên, lướt từ hông đi lên, dừng ở đầu ngực của hắn, giống như muốn trêu ghẹo hắn mà ngắt một cái.

“A!”

Hạng Ý tươi cười, tiếp tục động tác trên tay, cúi thấp đầu thủ thỉ bên tai của Mạc Bắc, “Không muốn thật à? Hửm?” Vừa nói vừa gian tà mà bóp ngắt, “Ca, một năm nay, có nhớ em không?” Bàn tay cậu lướt qua xương quai xanh, chậm trãi trượt, “Nơi này, nơi này, còn nơi này nữa.” Hạng Ý nheo mắt, hôn lên vành tai của Mạc Bắc, “Có nhớ tới em không?”

Mạc Bắc nhắm chặt hai mắt, càng nghe cậu nói cả người càng run lên không ngừng, cảm nhận được bàn tay kia dần dà dừng lại ở mông, hắn khẽ thở gấp giơ tay lên ngăn lại bả vai của Hạng Ý, ánh mắt đen láy tinh tế như muốn chảy ra nước, “Vào, vào giường đi… được không…”

Hạng Ý ngẩng đầu hôn lên môi của hắn, nghiêng đầu hôn lên khóe mắt của hắn, hôn giọt nước kia vào trong miệng, sau đó mới đứng lên ôm ngang lấy hắn, giọng nói tràn đầy âu yếm, “Phần của một năm nay, ca ca, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Mạc Bắc cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, trốn tránh ánh mắt của Hạng Ý không dám nhìn vào cậu.

Không đến vài bước liền ngã xuống giường, cảm giác mềm mại ở sau lưng khiến cho lòng hắn sợ hãi, nhưng không hiểu sao có chút rung động chảy dọc khắp đáy lòng hắn, hắn bối rối mà cảm nhận từng nụ hôn và vuốt ve nóng bỏng trên khắp thân thể, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến hít thở không khí cũng trở nên nóng rát.

Những thời điểm này Mạc Bắc luôn luôn khiến cho tất cả suy nghĩ của Hạng Ý ngưng trệ, hoàn toàn bất chấp tất cả mọi thứ, Hạng Ý thích Mạc Bắc như thế này, ngượng ngùng, bối rối, bộ dáng cố hết sức nhẫn nhịn. Bên tai vang lên tiếng thở dốc cực kỳ nóng bỏng của hắn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng rên rỉ không kiềm chế nổi, Hạng Ý cảm giác cả người như sắp nổ tung, ngay tiếp đó động tác suýt nữa cũng trở nên thô bạo. Nhưng cậu không nỡ làm Mạc Bắc đau, chỉ cố gắng kiềm chế kích động, nhẹ nhàng giúp hắn thả lỏng.

“Thoải mái đến vậy sao?” Hạng Ý đưa tay nắm lấy tay của Mạc Bắc, mười ngón tay đan xen vào nhau. Mạc Bắc cứng đờ cổ, cắn cắn môi nhìn cậu, Hạng Ý cười ha ha, hôn lên làn da của hắn tựa như dỗ dành, giọng nói trầm khàn trở nên dịu dàng hiếm thấy, “Mở chân ra một chút, đúng rồi, haha, ngoan lắm.”

Hạng Ý mỉm cười, bàn tay vuốt ve cặp mông của Mạc Bắc lần lần mò lên đùi, sau đó chen vào giữa hai chân của hắn, rồi lại cúi đầu hôn lên mắt hắn một cái. “Ca, ôm em được không?” Hạng Ý ngắm nhìn mí mắt run run của Mạc Bắc dần mở ra, ngập tràn mơ màng mờ mịt, cậu nhẹ nhàng tách hai chân đối phương ra, nâng lên để trên vai, sau đó cúi đầu xuống cọ cọ đôi môi của Mạc Bắc, “Ôm em đi, ôm vai của em.”

Mạc Bắc sau khi thấy rõ cái tư thế này liền không dám mở mắt ra nữa, nhanh chóng nhắm chặt lại, cả người càng lúc càng trở nên mẫn cảm. Cánh tay run rẩy ôm lấy bả vai của Hạng Ý, nhận thấy nụ hôn của đối phương không ngừng đi sâu vào, hắn không dám lại mở mắt, chỉ rụt cơ thể lại, giữa lúc triền miên cố gắng đè nén âm thanh run rẩy.

“Có muốn em vào không?” Giọng nói Hạng Ý khàn đục, càng nghe càng khiến hắn cảm thấy mặt đỏ tim loạn, cảm nhận được có vật gì đó cứng rắn để ngay bên dưới, hơi hơi chuyển động, nhưng cố tình không tiến tới bước tiếp theo, chỉ nhẹ nhàng ma sát giống như đang chọc ghẹo hắn, “A, vào hay không vào, ca, em sẽ nghe theo anh,”. Hạng Ý ngậm cắn vành tai của Mạc Bắc, thổi nhẹ, Mạc Bắc cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể nào suy nghĩ được, “Nhanh nào, trả lời em đi, có vào hay không?”

Mạc Bắc nghẹn họng, mặt đỏ bừng, chỗ làn da bị ma sát như có điện giật, tê tái. Hạng Ý nhìn người dưới thân đang quẫn bách, tâm tình vô cùng sung sướng, cuối cùng cười hắc hắc đưa một tay ôm lấy vai của đối phương, tay kia giữ lấy cái chân thon dài đặt ở bên hông, cơ thể chậm rãi đẩy về phía trước cẩn thận từng chút một.

“A… Nhẹ,” Mạc Bắc ngưỡng mặt lên, không tự chủ được khép hai chân lại, “Nhẹ một chút…”

Hạng Ý híp mắt, vô thức chuyển động nhẹ hơn, đưa tay nắm lấy bộ phận run nhè nhẹ của đối phương mà vỗ về an ủi.

So với việc làm cho người này đau khổ, cậu không ngờ hóa ra việc làm người này ngượng ngùng vui vẻ lại càng khiến cho cậu hưng phấn và thích thú hơn. Cậu thích nhìn Mạc Bắc như vậy, hoàn toàn phô bày trước mặt của cậu, không chút che đậy giấu diếm nào, hoàn toàn thuộc về một mình cậu.

“Tiểu, Tiểu Ý…” Mạc Bắc bị va chạm đến mức không thể thở nổi, khoái cảm quá mãnh liệt, hắn cảm thấy thế giới xung quanh thoắt trắng thoắt đen, bên tai chỉ có hơi thở nóng hổi của người kia, “A, chậm một chút…”

“Chậm?” Hạng Ý dừng lại, bỗng nhiên khóe mắt cong lên, thật sự chậm lại, “Chậm thế này được chưa?”

Mạc Bắc bị ép đến mức toàn thân đều đỏ lên, Hạng Ý tuyệt đối là cố tình, nhưng hắn lại không thể nào nói lên câu nhanh một chút được, khó chịu cựa quậy cơ thể, người phía trên chợt run một cái, đột nhiên ngay lập tức dập mạnh vào, còn mãnh liệt hơn lúc nãy.

Thắt lưng gần như bị nghiền nát, Mạc Bắc không còn nhìn thấy gì khác, trong mắt chỉ còn lại vết bớt uốn lượn giữa thái dương của Hạng Ý, thoáng lớn thoáng nhỏ, một màu đỏ sậm ngập tràn khắp tầm mắt của hắn. Thế giới tựa như vô cùng yên tĩnh nhưng cũng vô cùng ồn ào, cả người giống như quay cuồng trong biển lửa, mãi đến khi chợt có một trận khoái cảm ào ạt dâng lên, cuối cùng hắn mới có thể tìm lại hô hấp, cả người yếu ớt rũ trên giường, mặc cho người phía trên tiếp tục rong ruổi.

Hắn không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt dần dần không thể nhìn thấy nữa, giây tiếp theo đôi mắt của người kia cũng ẩn nấp trong bóng tối. Chỉ là một đêm hoan ái, hắn không cảm thấy có chút đau đớn nào, trong lòng tràn ngập thoải mái và vui vẻ, khiến cho hắn cảm thấy không chân thật, giống như một giấc mộng.

***

Hạng Ý nằm sấp trên người Mạc Bắc, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người này. Trái tim vô cùng ấm áp và hạnh phúc, khi ôm người này vào lòng, tất cả mọi phiền muộn đau khổ dường như đều biến mất.

Nhưng cậu biết, đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Hạng Ý kìm không được cúi đầu hôn lên trán của hắn, cẩn thận rời khỏi cơ thể của hắn, sau đó đứng lên ôm lấy hắn, đi vào trong phòng tắm. Mạc Bắc ngủ rất sâu, Hạng Ý cũng không muốn đánh thức hắn, làm rất nhẹ nhàng. Xả một chút nước ấm vào trong bồn tắm, cẩn thận làm sạch thân thể cho Mạc Bắc, ngay cả bên trong cũng rửa sạch, cậu cầm lấy khăn mặt lau thật sạch, rồi lại bế hắn đi ra. Trong lúc mơ màng Mạc Bắc có tỉnh lại một lần, nhưng vẫn còn choáng váng trầm trọng. Hạng Ý hôn hắn, mỉm cười dỗ dành hắn ngủ, hắn ngẩn ra một chút liền mê man thiếp đi.

Hạng Ý ôm hắn đặt lên trên giường, đắp kín chăn cho hắn, kìm không được lại cúi người hôn lên môi của hắn, sau đó mới đứng thẳng người lên, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Bên tay trái cửa ra vào, căn phòng vẫn luôn đóng kín cửa kia, trực giác nói cho cậu biết, nơi đó cất thứ mà cậu cần.

Hạng Ý lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong túi quần của mình, đi tới trước căn phòng đóng chặt cửa kia, sau đó giơ chiếc đồng hồ lên để ở phía trước tay nắm cửa rồi ấn cái nút bên cạnh.

“Tích tích.”

Hai tiếng.

Quả nhiên, có tia hồng ngoại.

Hạng Ý híp mắt, cất lại đồng hồ.

Thời gian còn rất dài, cậu không cần vội, so với cái này, cậu càng muốn trở lại bên cạnh người kia hơn. Cậu biết rõ, khoảng thời gian cậu còn có thể bình yên ngủ bên cạnh người nọ, không còn nhiều.

Quay trở lại phòng ngủ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người kia, Hạng Ý lẳng lặng ngắm thật lâu, rồi mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vươn cánh tay ôm người đó vào trong lòng, hơi thở dịu nhẹ của Mạc Bắc lướt qua ngang cổ, Hạng Ý yên lặng ngắm nhìn hắn, cúi đầu hôn lên mái tóc của hắn, trán chậm rãi chạm vào trán của hắn, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ thật say.