Tần Châu Ngọc và Thẩm Xuân Hoa đều không thích đối phương.
Từ sau lần gặp đó hai nữ nhân đã bắt đầu ngầm chiến tranh với nhau, sau
khi Thẩm Xuân Hoa về nhà, Tần Châu Ngọc đã biết con gái của tam thẩm tên là Thẩm Xuân Hoa.
Trở lại với buổi sáng hôm nay, Đông Sinh thì đi đến học đường, Tần Châu
Ngọc sau khi ăn uống no đủ, không có việc làm nên ra khỏi nhà đi tản bộ.
Vừa đi ra được vài bước, lại gặp một vài người láng giềng đang ngồi tụ tập với nhau buôn chuyện.
Tuy rằng hoàn toàn không có trí nhớ, nhưng cảm giác sống trong an nhàn
sung sướng vẫn còn tồn tại trong tâm tưởng của Tần Châu Ngọc. Nên hiện
tại, đối với loại tám chuyện ở giữa nơi đường phố đông đúc của các bà cô này làm cho nàng cảm thấy thật chướng mắt, khó chịu.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy một vài người trong nhóm nói đến hai từ “Xuân Hoa” làm cho Tần Châu Ngọc dừng bước đi. Nàng có chút nghi hoặc nhìn về phía đó thì thấy có một người đang đứng ở giữa đám đông, nhìn kỹ thì
nhận ra người đó là con gái của tam thẩm. Không biết là đám người kia
đang nói đến gì mà nàng ấy cười đến run cả người.
Điều mà làm cho Tần Châu Ngọc cảm thấy như sấm nổ bên tai là: Hôm qua
nghe thư sinh mặt trắng gọi nàng ấy là Thẩm cô nương, vậy thì con gái
của tam thẩm có tên là Thẩm Xuân Hoa rồi. Thẩm Xuân Hoa, đó không phải
là cái tên mà Đông Sinh đã nói với nàng là cô nương xinh đẹp nhất ở đây
sao!
Tần Châu Ngọc cảm thấy phát hiện này làm cho trong lòng nàng thật khó
chịu. Sau khi đi đến kết luận ấy, chưa kịp nghĩ gì thì đã theo bản năng đi nhanh đến chổ đang tám chuyện kia.
Đám người tam cô lục bà kia quay lại nhìn thấy Tần Châu Ngọc thì có chút kinh ngạc, tiếp theo là bày ra bộ dạng chán ghét, xem nàng là người vô hình, sau đó thì lại tiếp tục nói chuyện say sưa với Thẩm Xuân Hoa.
”Xuân Hoa à, Cô nhìn lại mình đi, mới đi tỉnh thành có một tháng mà mắt
mũi đã trở nên xinh đẹp như thế này, tỉnh thành đúng nơi dùng để cho
người ta dưỡng nhan mà.”
”Xuân Hoa à, Quần áo cháu mặc trên người thực là quý phái, cháu xem này
nhìn cháu còn đẹp hơn nhiều so với mấy vị tiểu thư ở kinh thành kia.”
”Đúng vậy đúng vậy! Tóc cũng đẹp nữa này, là kiểu tóc mới cháu học được ở tỉnh thành phải không?.”
” Cái trâm cài trên đầu kia là bạc thật phải không?”
...
Thẩm Xuân Hoa nghe được nhiều lời khen ngợi, làm cho nụ cười trên mặt
càng thêm sáng lạn. Đứng ở bên ngoài Tần Châu Ngọc vẫn đang nhìn chằm
chằm vào nàng ta, sắc mặt còn đen hơn so với than. Qua một lúc lâu rốt
cục bất thình lình quát lên một: “Có gì mà đặc biệt hơn người chứ!”
Nói xong hừ mũi một tiếng, rồi quay đầu xoay người tránh ra.
Mọi người bao gồm cả Thẩm Xuân Hoa đều bị phản ứng ấy của Tần Châu Ngọc
làm cho sửng sốt, nhìn xem bóng dáng nàng rời đi, im lặng hồi lâu rồi
mới mới có người vẫy tay một cái xem như không có chuyện gì mà tiếp tục
tán gẫu.
Tần Châu Ngọc hầm hừ chạy về nhà, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước thư sinh mặt trắng vừa mới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng ra xem, hình như
là sau đó đã tiện tay đặt ở bên dưới ngăn kéo của cái bàn kia.
Chân chừ một lúc rồi lại ba bước đi một bước dừng, Tần Châu Ngọc tiến
đến nơi để tiền, mở ra ngăn kéo liền thấy được quả nhiên là có hơn năm
lượng bạc đặt ở bên trong.
Tần Châu Ngọc cầm lấy số bạc này, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ chạy ra ngoài.
Không phải chỉ là quần áo đẹp, trâm cài đầu đẹp mắt thôi sao? Đều là do
thư sinh mặt trắng kia hết, hắn tự mình chọn mua cho nàng quần áo vừa
thô lại vừa xấu, nàng muốn được mặc quần áo do chính mình tuyển chọn,
khẳng định là so với Thẩm Xuân Hoa gì đấy đẹp hơn gấp mười lần, không,
phải là một trăm lần mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tần Châu Ngọc liền bắt đầu tiêu xài số tiền mồ hôi nước
mắt mà Đông Sinh đã vất vã kiếm được trong một tháng. Khi đi trên phố
thấy cửa hàng quần áo, tiệm bán trang sức, tiệm bán son phấn nào thấy
vừa mắt nàng ấy cũng đều ghé vào mua. Năm lượng bạc trong tay cũng vì
thế mà bị tiêu hết trong vòng một canh giờ.
Thật ra ở tại đia phương xa xôi hẻo lánh này, làm sao mà có nhiều loại
hàng hoá tốt cho Tần Châu Ngọc chọn lựa. Quần áo, trâm cài tóc nơi đây
cũng chỉ có những loại bình thường, nên lí ra sẽ không thể nào mà dùng
đến nhiều bạc như thế. Chỉ trách là do nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở
tại nơi này hơn một tháng qua thật sự quá kém, mấy chủ cửa hàng khi biết người mua là nàng thì cố tình nói giá đắc hơn vài lần. Tuy rằng Tần
Châu Ngọc bị mất trí nhớ, nhưng bản tính đại tiểu thư và thói quen mua
sắm phung phí đã muốn ăn sâu vào trong xương tuỷ của nàng ta. Hiện tại
lại không hề lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền nên không hề biết gì về
giá cả của mọi thứ định mua. Người ta nói với nàng giá bao nhiêu, nàng
cũng đều gật đầu đồng ý rồi lấy tiền ra trả sau đó thì hiên ngang tiêu
sái đi nhanh ra ngoài.
Ôm một đống đồ này nọ về nhà, Đông Sinh vẫn còn chưa dạy học xong. Tần
Châu Ngọc liền chạy nhanh thay quần áo, búi lại tóc, rồi còn nhìn vào
gương vẽ chút son. Tuỳ hứng đùa nghịch một phen, nàng cảm thấy cực kỳ
vừa lòng.
Đợi đến giữa trưa khi Đông Sinh mang theo đồ ăn trở về, từ xa đã nhìn
thấy Tần Châu Ngọc đang đứng tựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn hắn không
rõ là có ý tứ gì. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, không biết là vì sao,
hắn có một chút dự cảm không lành, ngay cả da đầu cũng có chút run lên,
Nghĩ một lúc cũng không tìm ra nguyên nhân, nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục thẳng bước mà đi.
Tần Châu Ngọc nhìn thấy Đông Sinh đi qua cửa vào nhà mà không có ý định
dừng lại, nàng liền lập tức chạy nhanh vào trong, vội vàng đuổi kịp để
giữ hắn đứng lại: “Này, thư ngốc, tôi có lời muốn hỏi anh.”
Đông Sinh dừng lại cước bộ, ngước mắt nhìn nàng: “Nói đi!”
Tần Châu Ngọc hé miệng, có chút ngượng ngùng, ấp úng hỏi: “Anh đã nói,
cô nương xinh đẹp nhất ở đây là... Thẩm Xuân Hoa đúng không?”
Đông Sinh không biết tại sao nàng ấy lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này,
nhưng hắn vẫn thành thật gật đầu trả lời: “Láng giềng ở đây đều là nói
như vậy hết, nên đương nhiên đúng là như thế.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, sau một lát lại hỏi: “Vậy còn anh? Anh cảm thấy như thế nào?”
Đông Sinh ngẫm nghĩ nói: “Khắp thôn nơi này đúng thật là có vài cô
nương trẻ tuổi, Con gái của bác đồ tể hình như là nặng khoảng hai trăm
cân ( 1 cân = ½ kg), Trương cô nương bán son thì mắt có chút bị lệch,
tỷ muội Lý gia ở đầu đường kia thì một người mặt tàn nhang, người kia
thì mặt rỗ, ngoài ra còn một vài cô nương khác nữa nhưng tất cả họ đều
còn nhỏ tuổi nên tôi cũng không thể hình dung được các cô nương ấy sẽ
như thế nào khi lớn lên. Chiếu theo như vậy thì đúng là con gái của Tam thẩm là cô nương dễ nhìn nhất ở nơi này rồi.”
Tần Châu Ngọc nghe hắn nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy làm cho
nàng có chút cao hứng nhưng lại có vài phần ấm ức, cao hứng là vì Thẩm
Xuân Hoa kia trong mắt của Đông Sinh cũng chỉ là một người bình thường
như bao người khác,có cái gì mà nàng ấy lên mặt với nàng chứ.Còn ấm ức
là vì, hiện tại nàng đang đứng sờ sờ ở trước mặt hắn như thế này, vậy mà hắn lại còn nói Thẩm Xuân Hoa là cô nương đẹp nhất. Chẳng lẽ mắt của
hắn đã bị mù rồi sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng thật thực khó chịu khẽ cắn môi, ở Đông Sinh đối
diện mặt đứng định, lại tả hữu hoảng đầu nói: “Anh thật sự nghĩ rằng
Thẩm Xuân Hoa là cô gái đẹp nhất ở đây?”
Đông Sinh không rõ nàng vì sao muốn thu cái như vậy nhàm chán vấn đề hỏi hắn, bất quá vẫn là phối hợp suy nghĩ nghĩ, sau đó dường như là nhớ
điều gì, hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tựa hồ là có chút rối rắm, sau đó thì gương mặt hắn bỗng dưng thay đổi nhanh chống
trở nên đỏ bừng.
Tần Châu Ngọc nghĩ đến hắn xem ra bản thân biến hóa, muốn nói ra tiếng
lòng bản thân, trong lòng đắc ý thản nhiên dâng lên. Không ngờ Đông Sinh lại bỗng nhiên đỏ mặt ấp úng mở miệng: “Kỳ thật tôi cảm thấy con dâu
nhà Lý thúc của tiệm quan tài nhìn rất là rất là tốt, khi vừa tới nơi
đây tôi còn tưởng rằng nàng là tiểu cô nương chưa lấy chồng, sau này mới biết được, cô nương ấy đã là mẹ của hai đứa con nhỏ.”
Đông Sinh không có nói dối, khi vừa tới nơi này, khi lần đầu tiên gặp mẹ của đứa nhỏ kia, hắn thật sự có chút cảm giác xuất thuỷ phù sung * (hoa sen mới nở), nhưng cũng chưa đến mức không biết xấu hổ mà nhìn chằm
chằm cô nương nhà người ta, sợ rằng mọi người sẽ nghĩa người thầy dạy
học như hắn là kẻ vô lại. Sau khi biết được nàng ấy đã là mẹ của hai đứa nhỏ, hắn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tần Châu Ngọc không có nghe được câu trả lời mà nàng muốn nghe, lại thấy hắn chuyển đề tài nói đến chuyện nhà của tiệm bán quan tài, tức giận
đến mức giậm chân bứt tóc. Nàng nhe răng trợn mắt đem mặt mình đến gần
trước mặt Đông Sinh, nghiến răng nghiến lợi, nói chậm rãi từng chữ một: “ Thư sinh mặt trắng, anh hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ đi, xem hôm nay
nhìn tôi có cái gì khác so với thường ngày hay không?”
Đông Sinh nghe thế mới đem sự chú ý đặt ở trên người nàng, hắn đưa mắt
đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi bỗng nhiên mở to hai mắt, trực giác nói cho hắn biết có chuyện không tốt đã xảy ra, sau đó liền
ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến trước bàn, mở ra ngăn kéo.
Quả nhiên, bên trong trống rỗng, bạc của hắn để đã không cánh mà bay.
Trong đầu Đông Sinh oanh lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất xỉu. Thật
vất vả mới áp chế lửa giận trong lòng, thở ra hít vào một hơi, chậm rãi
đi đến trước mặt Tần Châu Ngọc, đưa tay ra nói: “Số bạc còn lại đâu?”
Tần Châu Ngọc không rõ cho nên hỏi lại: “Cái gì?”
Đông Sinh hít thở hỏi lại một lần nữa: “Sau khi mua xong mớ quần áo, trang sức này nọ lung tung,vậy số bạc còn lại đâu?”
Tần Châu Ngọc chỉ nghe được nửa câu đầu, liền cả giận nói: “Cái gì mà
quần áo, trang sức này nọ lung tung? Tôi đây là dụng tâm chọn lựa mà
mua đấy.”
Đông Sinh không muốn nói nhiều cùng nàng, chỉ tiếp tục hỏi: “Đem số bạc
còn lại đưa cho tôi, cô muốn dùng tiền, tôi cho cô một chút tiêu vặt là
được chứ gì.”
Tần Châu Ngọc ngẩn người, nói: “Không còn dư, đều xài hết rồi.”
Đông Sinh trầm mặc nhìn xem biểu tình của nàng, xác định nàng không có
nói sai, hắn tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không thở được. Hắn đưa tay chỉ vào mặt nàng, vừa thở gấp vừa nói: “Cô đó nha, một tháng tiền tiêu
vặt của cái nhà này đều bị cô xài hết rồi, tháng này cô cứ chờ mỗi ngày
đều phải ở nhà ăn cháo đi.”
Đông Sinh vốn dự định mắng Tân Châu Ngọc thêm một chút nữa, nhưng khi
nghĩ đến nàng bị láng giềng lừa như thế mà cũng không biết, nên những
lời định nói đều không thể thốt ra. Nếu nói cho nàng ấy biết, nàng bị
người ta lừa, sợ là nàng sẽ làm náo động khắp phố làm cho gà chó đều
không yên.
Láng giềng ở nơi thôn quê vẫn là nên sống hòa thuận với nhau thì mới tốt.
May mắn... là số tiền mà mẹ hắn cho vẫn còn, bằng không chỉ sợ là không phải ăn cháo, mà là uống gió Tây Bắc mà sống.
Tần Châu Ngọc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đông Sinh, lại thấy được
bộ dáng tức giận doạ người kia của hắn, rốt cục thì nàng ta cũng biết là chính mình đã gây ra tai họa. Lúc này, cũng bất chấp ý muốn được nghe
lời khen tặng rằng “nàng rất xinh đẹp” từ miệng của Đông Sinh, Tần Châu
Ngọc rất thức thời, mặt mày xám xịt, lui trở về phòng.