Bố Y Thiên Kim

Chương 4: Quần áo




Đông Sinh biết là chính mình đã gặp phải vấn đề phiền toái.

Khi hắn mang Lão Hứa đến nhà để kiểm tra lại vết thương của vị cô nương kia, xem xét một hồi liền kết luận cô nương ấy không có vấn đề gì, chỉ là bị mất trí nhớ mà thôi, hắn cùng vị cô nương mất trí nhớ này ngồi ở bàn mặt đối mặt, mắt to nhìn mắt nhỏ hai người không nói lời nào nhìn nhau thở dài hết nửa canh giờ.

Tất nhiên, trong thời điểm ấy, Lão Hứa đã mỉm cười vuốt râu, vui sướng rời đi khi nhìn người khác gặp họa.

Đông Sinh chưa hề tự nhận là người hiền đức, bậc thánh nhân, nhưng chung quy hắn vẫn là một người tốt, nên cũng không thể tự mình mở miệng đuổi vị cô nương bị mất trí nhớ kia ra khỏi nhà. Hơn nữa hiện tại, vị cô nương kia cũng chẳng hề có chút ý thức tự giác nào muốn rời đi. Tuy Đông Sinh chỉ là một thầy dạy học nghèo nhưng cuộc sống của hắn rất đơn giản, muốn nuôi thêm một miệng ăn cũng không có vấn đề gì.

Chẳng qua, hắn dù sao cũng là một nam nhân chưa vợ nếu như cùng vị cô nương chưa rõ gia cảnh như thế nào ở cùng một chổ thì thật không hợp lễ nghĩa. Người không biết sẽ tưởng rằng hắn là kẻ khốn kiếp lợi dụng cơ hội, nếu như thế thì hắn làm sao có thể trở thành thầy dạy học nữa đây.

Phiền toái nhất là khi người nhà cô nương ấy tìm đến, nếu cô ấy đã có gia đình, chắc chắn là tướng công của người ta sẽ cầm đao đến tính sổ với hắn.Còn nếu cô nương ây vẫn chưa có chồng thì cha me, người thân của nàng ấy cũng không tha cho hắn, họ sẽ lấy gậy đến để trị tội hắn vì đã huỷ đi trong sạch của cô nương nhà họ.

”Ách... Này... Cô nương... Cô có dự tính gì...” Qua nửa ngày, Đông Sinh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.

Câu còn chưa nói xong, đã bị người ngồi đối diện không khách khí chặn lời: “Tôi cái gì đều không nhớ rõ, không biết có thể đi nơi nào.” Nói xong, lại tựa hồ sợ hắn nói cái gì nữa, liền nhanh bỏ thêm một câu, “Tôi mặc kệ, dù sao anh là người đã cứu tôi, cứu người phải cứu đến cùng. Hiện tại tôi không có nơi nào để đi, phiền anh cho tôi ở tạm đây vậy. Chờ có người đến tìm tôi thì hãy nói sau. Hơn nữa tôi khẳng định mình không phải là người ngu ngốc nên chắc chắn sẽ không gây ra phiền toái gì cho anh đâu. “

Quả nhiên là không hề khách khí mà.

Đông Sinh không nói nên lời nhìn chằm chằm người đối diện, Đại cô nương à!. Cô có thể có chút ý thức tự giác mình là người được người khác cứu lên hay không a. Tôi cứu mạng cô chứ không phải thiếu nợ cô. Hắn thầm nghĩ, mình không phải là cứu được người mà là cứu về một cái tiểu tổ tông để hầu hạ.

Đông Sinh oán thầm nhưng khi nhìn về phía người đối diện đang dùng thái độ hung hăn để che dấu tâm trang bất an thì hắn bỗng mềm lòng. Bỏ đi, không cần so đo với nàng ấy. chắc hiện giờ nàng ấy cũng đang sợ hãi, không yên.

Nam nhân tốt thì không đấu với nữ nhân. Đông Sinh thầm nghĩ.

Hai người cứ như vậy dây dưa cả nửa ngày, cũng đã đến giờ học đường mở cửa. Hắn nhìn người đối diện lắc đầu, thở dài nói: “Tôi phải đi dạy học, chờ khi trở lại tôi sẽ làm cơm cho cô ăn.”

”Được.” Người nào đó hé ra ánh mắt ngạo nghễ, không tình nguyện đáp.

Đông Sinh lần nữa xác định mình đúng là đã cứu cái tổ tông mang về mà.

Sau khi Đông Sinh nói xong liền rời đi, Căn phòng đơn sơ của hắn bây giờ chỉ còn lại một cô nương đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Cô nương ấy chính là thiếu niên cỡi ngựa đi tìm Cố tướng quân - thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc.

Lúc này tại kinh thành, sau khi nhận được tin dữ do bồ câu mang đến từ Cố tướng quân. Khắp phủ Hầu gia mang màu sắc tang thương. Nào ai biết được tiểu thư Tần Châu Ngọc đại nạn không chết mà chỉ bị mất trí nhớ mà thôi. Nàng ấy đã quên mình là thiên kim của Hầu phủ.

Tuy rằng tính cách kêu ngạo, không sợ điều gì đã ăn sâu vào trong máu Tần Châu Ngọc, nhưng lúc này đầu nàng trống rỗng không có chút kí ức gì, nên trong lòng dĩ nhiên có chút sợ hãi.

Không có trí nhớ liền dẫn đến những suy nghĩ lung tung, chẳng hạn như thư sinh kia nói hắn là ở bờ sông gần ngoại ô phát hiện ra nàng, nói cách khác là nàng nếu không phải bị người khác hãm hại quăng xác xuống sông thì cũng chính là nhảy sông tự sát. Nếu là trường hợp đầu, nói không chừng còn có thể có người nhà tới tìm nàng, nhưng nếu chẳng may là trường hợp sau đó, nói vậy chính nàng là một nha đầu số khổ, cùng đường mới coi thường mạng sống bản thân mình, nên đương nhiên cũng chẳng trông mong sẽ có người đến tìm nàng.

Dù sao vô luận là ở trong trường hợp nào, trước mắt nàng chỉ có thể trông cậy vào ân nhân cứu mạng của mình mà thôi.

Giống như chú chim non khi lần đầu mở mắt, từ trong nhận thức Tần Châu Ngọc đã xem Đông Sinh – người mà nàng nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt trở thành người duy nhất có thể che chở nàng —— tuy nhiên nàng vẫn rất chướng mắt với cái loại thư sinh tay trói gà không chặt có chút hèn nhát ấy.

Sau khi hết giờ học Đông Sinh nhìn một đám tiểu quỷ nối đuôi nhau chạy ra khỏi trường, hắn lắc đầu mỉm cười rồi cũng đi ra về. Vốn muốn trực tiếp trở về nhà, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến vị cô nương đang ở trong nhà trên người đang mặc một bộ y phục của nam nhân, không tự chủ được liền đỏ mặc, ngẫm nghĩ một hồi, dù sao vẫn không thể để cho nàng ấy mặc quần áo như thế mãi được. Thuận tiện là cách đây không xa có một tiệm may y phục.

Đông Sinh tuy rằng mới tới nơi này làm thầy dạy học có ba bốn ngày, song ngay từ ngày đầu tiên, hàng xóm láng giềng đã đến vây quanh hỏi thăm rất nhiều điều về hắn, tiểu thương trên phố ở gần đây đối người đọc sách đều hơi có chút hứng thú, huống chi Đông Sinh tuy rằng là người ở nông thôn, nhưng lại có bộ dáng tuấn tú lịch sự, mặc dù vẫn còn dáng vẻ thành thật chấc phát, nhưng cũng không hề thua kém bất kỳ công tử tuấn tú nào ở trong thành.

Cho nên chỉ vỏn vẹn vài ngày, tất cả láng giềng xung quanh đều biết Đông Sinh là thầy giáo dạy học vừa mới đến.

Vì thế khi hắn vừa mới bước vào tiệm may quần áo, Mã đại tỷ trong tiệm liền nhiệt tình bước ra chào đón hắn: “Ôi,thì ra là Tống tiên sinh, thầy muốn đến may quần áo à? Ta đã nói rồi mà, tiên sinh ngài dáng vẻ đường đường thế kia, mà trên người lại chỉ mặc mấy bộ quần áo thô sơ này thì làm sao thể hiện hết khí chất tao nhã của tiên sinh được? Đến đây nào, để ta chọn cho ngài một bộ quần áo tốt nhất, Mã đại tỷ ta bảo đảm sẽ làm ra bộ quần áo khiến cho ngài vừa lòng. Ngài là muốn vải gấm hay vải lụa?”

”Tôi...”

Vừa mới mở miệng, Mã đại tỷ kia lại chen vào nói tiếp: “Đúng rồi, Tống tiên sinh ta nghe nói ngài còn chưa có lấy vợ phải không, ta có một cô cháu gái còn chưa lấy chồng, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, bộ dạng khả ái, tính cách cũng rất tốt...”

Đông Sinh đứng nhìn nàng ấy một bên chọn lựa vải vóc, một bên nói thao thao bất tuyệt, cảm thấy chính mình cần phải nói điều gì đó để cho nàng ấy ngừng lại: “Mã đại tỷ, tôi không cần may quần áo, ở đây không phải là có bán quần áo may sẵn sao? Chọn cho tôi một bộ là được rồi.”

Mã đại tỷ dừng một chút, cười nói: “Thì ra là Tống tiên sinh muốn một bộ quần áo a, yên tâm, ở nơi này của ta có khá nhiều. Ta nói với thầy việc này, cháu gái của ta là người rất giỏi việc nhà, gia đình của nàng làm đậu hủ, nên mọi người đều kêu nàng Tây Thi đậu hủ. Hai năm nay có bao nhiều bà mối đến nhà đều bị nàng ấy đuổi đi hết, nàng ấy nói mình chỉ ưng người thích đọc sách mà thôi.”

”Tôi muốn mua một bộ quần áo nữ nhân, loại mà các cô nương trẻ tuổi thường mặc ấy.” Đông Sinh lại đánh gãy lời Mã đại tỷ.

”A? y phục của nữ nhân.” Mã đại tỷ vừa nghe nói liền cảm thấy rất bất ngờ nên đã hỏi tiếp, “Tống tiên sinh không phải là chưa có vợ sao? Chẳng lẽ tiên sinh đã có người trong lòng. Y phục này là mua cho cô nương ấy?”

Đông Sinh bất đắc dĩ nói: “Mã đại tỷ, tôi van cầu tỷ, nhanh giúp tôi chọn nhất bộ quần áo đi.”

Mã đại tỷ a một tiếng, vừa mới rồi còn chọn lựa nhiệt tình nay lại tùy tay lấy phía dưới đưa cho hắn một bộ quần áo.

Đông Sinh tiếp nhận quần áo, trả tiền cho nàng ấy xong, liền vội vàng rời khỏi tiệm may.

Chờ hắn đi được vài bước ra đến cửa, Mã đại tỷ mới phản ứng trở lại, chạy tới cửa lớn tiếng hỏi: “Tống tiên sinh, thầy thật sự có người trong lòng sao? Cháu gái của ta thật sự tốt lắm? Nếu thầy suy nghĩ lại thì hãy nói cho ta biết nhé, ta sẽ đi nói giúp cho thầy.”

Giọng nói của nàng ấy đã thành công thu hút sự chú ý một vài ánh mắt của người chung quanh, Đông Sinh thẹn đỏ mặt, khoát tay, vội ôm lấy quần áo, chạy đi một khoảng xa, thở dài một tiếng và ngẫm nghĩ. “Hàng xóm láng giềng nơi này còn nhiệt tình hơn so với người dân tại thôn Kim Viên. Nhiệt tình đến nỗi làm hắn phát hoảng.”