Bố Y Quan Đạo

Chương 977: Cát hung đoán chữ




Hòa thượng Ngộ Minh đã đi, lưu Minh không dám cùng nói chuyện với Niên Tuấn Quốc, thực tế không dám nhìn vào mắt lãnh đạo, dù thế nào cũng cảm thấy bữa cơm này không quá tiến triển. Trên quan trường thường chú ý đến sự hàm súc và ăn ý, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra nhưng ít ai dám nói thẳng. Khi nói trắng ra chắc chắn sẽ phạm vào kiêng kỵ, chẳng khác nào không chừa đường sống, thiếu biến hóa, người như vậy nếu tiếp tục ở lại trong quan trường sẽ chẳng được hoan nghênh.

Nhưng vị đại sư Ngộ Minh kia giống như không hiểu những vấn đề này, dù là đoán chữ hay nói về phật hiệu cũng không rời khỏi tương lai của Niên Tuấn Quốc. Niên Tuấn Quốc là người thế nào? Tương lai của hắn còn cần một vị hòa thượng chỉ trỏ sao?

Tuy Niên Tuấn Quốc tin phật, nhưng trong lúc cấp bách vẫn bỏ ra chút thời gian dùng cơm với Ngộ Minh, đó chính là muốn tìm ra chút điềm lành. Ngộ Minh là đại sư, dù sao cũng có thủ đoạn, lời nói không thấu triệt, đáng lý phải có chút mơ hồ để chừa ra không gian cho người ta mặc sức tung hoành.

Nhưng lời nó của Ngộ Minh quá sáng, mơ hồ còn để lộ ra phong thái của một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, nào còn phong thái của một cao tăng đắc đạo?

Đây rõ ràng đều là mua danh chuộc tiếng, lúc này Lưu Minh hối hận còn không kịp, trước đó hắn không tiếp xúc với Ngộ Minh, không biết rõ bản chất sự việc mà đã giới thiệu cho chủ tịch Niên, bây giờ tình cảnh xảy ra làm người ta phải xấu hổ.

- Thư ký Lưu, anh xem thế đạo bây giờ cũng chưa có nơi thật sự thanh tĩnh, ngay cả cao tăng phật môn cũng nhớ đến địa vị ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, thế giới xuề xòa này là như vậy sao?

Niên Tuấn Quốc thản nhiên nói.

Lưu Minh đỏ mặt tía tai, hắn nói:

- Tôi thấy thế giới này quá mua danh chuộc tiếng, Ngộ Minh rõ ràng là hữu danh vô thực, hôm nay xem ra lãng phí thời gian của chủ tịch rồi.

Niên Tuấn Quốc cười cười, hắn đứng dậy tỏ ý rời đi. Lưu Minh cung kính cùng lãnh đạo xuống lầu, tiễn lãnh đạo lên xe, mãi đến khi xe hơi khởi động thì nụ cười trên mặt Niên Tuấn Quốc mới giảm xuống.

Niên Tuấn Quốc cũng không phải cảm thấy vị hòa thượng kia quá thế tục, thực tế hắn biết rất rõ, dù là người thiếu công tác xã giao cũng phải biết đạo đối nhân xử thế. Niên Tuấn Quốc là người tương đối mê tín, hắn mở miệng là nói không tin vào quẻ bói, thực chất lại rất để ý.

Niên Tuấn Quốc ghi ra một chữ cũng giống như những năm trước đó, khi ấy tiên sinh đoán chữ đã nói rằng điều kiện tiến lên rất rõ, chỉ cần động tay thì thời cơ sẽ đến.

Niên Tuấn Quốc dựa vào ý nghĩ lời tiên đoán mà tâm tư chợt động, sau đó nhanh chóng quật khởi ở Giang Nam, cuối cùng bước chân lên mây, bây giờ làm đến địa vị thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hoa Đông.

Hôm nay Niên Tuấn Quốc viết ra một chữ với ý nghĩ muốn tìm điềm lành, không ngờ vị đại sư Ngộ Minh kia lạ có cách nghĩ khác biệt, lại chia chữ thành hai phần. Dù đối phương đã nói là đại cát, nhưng rõ ràng có chút gượng ép. Chữ đi không đầu, đây chẳng phải cùng đường sao? Mà cùng đường thì còn gì?

Niên Tuấn Quốc nghĩ đến đây mà trong lòng không thoải mái, vẻ mặt có chút âm trầm. Không thể không nói vị trí chủ tịch tỉnh Hoa Đông có lực hấp dẫn quá lớn với hắn, hắn khó chống đỡ được sự dụ hoặc từ vị trí này. Tuy bây giờ hắn rất ẩn nhẫn, nhưng từ sâu trong đáy lòng là cực kỳ mẫn cảm.

Bây giờ trong ban ngành Hoa Đông, nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh cũng không nhiều, chỉ là một Trương Thanh Vân cũng là ngọn núi lớn cho Niên Tuấn Quốc phải kính ngưỡng và dừng lại. Dù xét về lực ảnh hưởng hay quyền lợi, Niên Tuấn Quốc không cùng một cấp với Trương Thanh Vân, Niên Tuấn Quốc cũng cho rằng Trương Thanh Vân có ưu thế hơn so với mình.

Ý nghĩ này đối với Niên Tuấn Quốc là một cảm giác tra tấn, trong lòng hắn luôn nghĩ về vị trí kia, nhưng nếu so sánh với người thì lại sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, điều này lại càng làm hắn trở nên mẫn cảm. Bây giờ niềm an ủi lớn nhất với hắn chính là đã tìm được lời nói của bí thư Ngô Ngôn Pháp, ý nghĩ của bí thư đã rõ, đó chính là xem trọng hắn.

Điều này cũng dể hiểu, bí thư Ngô và bí thư Triệu có quan hệ không tầm thường, bây giờ khi xem xét về người tuyến dưới thì Ngô Ngôn Pháp tất nhiên sẽ có khuynh hướng về phía người Triệu gia. Còn Trương Thanh Vân, uy vọng của hắn vốn đã đủ cao vời, nếu tiếp tục tiến thêm một bước lên đến chức vụ chủ tịch tỉnh, như vậy là công cao lấn chủ. Ngô Ngôn Pháp sẽ phải suy xét vấn đề này, dù sao cũng là một bí thư tỉnh ủy, lão có biện pháp thi hành lý niệm chính trị của mình, mà lý niệm này có nhận được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân hay không?

Nếu hai người có chút khác biệt, như vậy chẳng phải Ngô Ngôn Pháp sẽ không thể quán triệt lý niệm chính trị của mình sao?

Niên Tuấn Quốc suy nghĩ miên man, tâm tình cũng dần sáng lên. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ đến lời dặn dò của bí thư Triệu, vì vậy mà trong lòng dần trầm xuống. Bí thư Triệu chỉ thị hắn phải tiếp xúc nhiều với Trương Thanh Vân, nếu có được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân thì cơ hội của hắn sẽ càng lớn.

Niên Tuấn Quốc cảm thấy chỉ thị này rất đáng chê cười, lúc này hắn và Trương Thanh Vân hầu như là đối thủ, nếu là đối thủ thì sao có thể tiếp xúc? Dù hai bên có tiếp xúc thì Niên Tuấn Quốc cũng chỉ tự rước lấy nhục, muốn có được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân thì không thể nghi ngờ là nói mơ.

Bây giờ nhân vật quan trọng với Niên Tuấn Quốc chính là Ngô Ngôn Pháp, tất cả phải được sự thừa nhận của bí thư. Có thể nói bí thư Ngô rất có độ nặng ở trung ương, chỉ cần được lão ủng hộ, Niên Tuấn Quốc cảm thấy hy vọng của mình sẽ là rất lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Cha...Cha...

Một âm thanh Trung văn không lưu loát vang lên, tiểu tử vừa nói vừa liên tục vung tay vung chân, cả phòng đồ chơi bị quấy cho rối tung rối mù. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân nhìn thấy tiểu tử này thì trong lòng chợt rung động khó hiểu, đứa bé này quá giống hắn, đặc biệt là lông mày và cặp mắt, Trương Thanh Vân chỉ càn nhìn qua là biết đây là dòng giống của mình.

Tiểu tử kia tên là Nghê Giang Nam, tên rất tục nhưng cũng không quá kém, Trương Thanh Vân tương đối hài lòng. Nghê Thu Nguyệt đặc biệt mời đến hai bảo mẫu, vì vậy tiểu tử kia rất kháu khỉnh, rất tốt.

Điều duy nhất làm Trương Thanh Vân tiếc nuối chính là đứa bé bây giờ là người Mỹ, trước mắt thì cũng chỉ là như thế mà thôi. Dù sao quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt quá mẫn cảm, không thể nào tiết lộ ra trong nước được.

Máu mủ tình thâm, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân và tiểu tử này gặp mặt nhưng cả hai hai đều có một mối liên lạc đặc biệt, mà cậu bé cũng rất thân hắn. Nghê Thu Nguyệt chỉ cần dạy một lần là nó liên tục gọi Trương Thanh Vân là ba ba, điều này làm người ta nhịn không được phải đau lòng.

Nghê Thu Nguyệt mua một căn nhà rất bí mật ở Lăng Thủy, đây là khu phía bắc dân cư thưa thớt nhưng hoàn cảnh rất tốt, không kém biệt thự đào viên.

- Tiểu tử này sang năm sẽ đi học, em cũng đã sắp xếp xong trường học, là một trường Trung Anh ở Los Angeles.

Nghê Thu Nguyệt nói, cả gia đình ba người vui đùa rộn rã, Nghê Thu Nguyệt ôm lấy cánh tay của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Em sắp xếp là được, nhưng để tiểu tử này ở nước ngoài luôn làm lòng anh lo lắng.

Trương Thanh Vân nói như vậy làm Nghê Thu Nguyệt có chút trầm mặc, phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, nàng bắt đầu lau nước mắt. Trương Thanh Vân ôm nàng, khoảnh khắc này hai người không nói lời nào.

Vào đông, dù có chút ánh nắng nhưng vẫn trong vắt và lạnh lùng, nhưng Nghê Giang Nam lại không biết lạnh, nó hào hứng lăn lộn trên bải cỏ ngoài sân, cố gắng lăn qua lại, cố gắng vui đùa. Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt lại ôm nhau ngồi trên ghế giữa bãi cỏ.

Đây là một tình cảnh rất ấm áp, nhưng cũng đã chú định sẽ rất ngắn ngủi, Nghê Thu Nguyệt thầm nghĩ thời gian dừng lại, muốn vứt bỏ tất cả tranh đấu danh lợi, trong mắt nàng thì mọi thứ khó thể bù cho không gian ấm áp vào lúc này.

- Bí thư Ngô thật sự quyết đoán kinh người, chưa đến bao lâu đã phải thay đổi người hợp tác, cũng không biết trung ương có thừa nhận ý kiến của ông ấy hay không. Trung ương sở dĩ điều ông ấy sang Hoa Đông chính là không muốn để lại ở tây bắc...

Nghê Thu Nguyệt nói, nàng nói được một nửa thì không tiếp tục, nàng dùng sức dụi đầu vào ngực Trương Thanh Vân như một cô gái nhỏ.

Trương Thanh Vân ôm Nghê Thu Nguyệt, hắn nói:

- Em không cần lo lắng cho anh, anh đã làm tốt tất cả chuẩn bị để rời khỏi Hoa Đông, những năm này anh xem như có thành tích ở đây, lúc này rời đi là cơ hội tốt nhất.

- Sao?

Nghê Thu Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, nàng sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới khôi phục lại bình thường nói:

- Như vậy cũng tốt, thật ra nếu xét theo hướng lâu dài thì lúc này anh rời khỏi Hoa Đông là rất có lợi, nhưng anh đi quá nhanh, em cảm thấy khó theo kịp bước tiến của anh...

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn vỗ lên lưng Nghê Thu Nguyệt vài cái rồi nói:

- Em cũng hiểu anh rời khỏi Hoa Đông là có lợi sao?

Nghê Thu Nguyệt gật đầu, trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên một loại tình cảm khó hiểu. Ngày hôm qua hắn đã nói với Triệu Giai Ngọc, nàng cũng nói bây giờ là thời điểm có lợi khi rời khỏi Hoa Đông. Hắn tự mình suy xét lại cẩn thận, tỉnh táo phân tích thì cũng đưa ra kết luận như vậy.

Bây giờ Trương Thanh Vân có uy vọng rất cao ở Hoa Đông, lý lịch quá nặng, nếu xem xét thì thời cơ đã chín muồi. Nếu hắn tiếp tục ở lại Hoa Đông thì sẽ ảnh hưởng đến Ngô Ngôn Pháp, vì sao không điều động sang đất khách?

Dù đạo lý là như vậy nhưng Trương Thanh Vân vẫn có tâm tư khó bỏ đối với Hoa Đông. Những năm gần đây hắn có được rất nhiều kinh nghiệm ở Hoa Đông, khi hắn đến đây thì đơn thương độc mã, bây giờ đã là một thế lực kinh người, có thể nói là người hầu trải khắp Hoa Đông.

Trương Thanh Vân có thể đi đến bước hôm nay, cả quá trình làm người ta quý trọng, bây giờ đột nhiên phải rời đi, sao có thể cam lòng?

- Thiên hạ không có bữa tiệc chẳng tàn.

Trương Thanh Vân thì thào nói, hắn buông tay khỏi người Nghê Thu Nguyệt rồi đứng lên. Nghê Thu Nguyệt dùng ánh mắt đưa tình nhìn hắn, nàng nói:

- Nếu không thì đi Trung Nguyên, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh ở Trung Nguyên cũng dễ tạo ra thành tích.

Trương Thanh Vân liếc xéo Nghê Thu Nguyệt, khi thấy vẻ mặt thành thật của nàng thì cũng nở nụ cười:

- Em đúng là, em coi mình là lãnh đạo trung ương sao? Anh muốn đi đâu cũng được sao? Bây giờ ý nghĩ của chúng ta là vô ích, phải xem xét sự quyết định của trung ương.