Website cục tổ chức trung ương có thông báo bổ nhiệm mới, phó bí thư Âu Đan trước đó bị miễn chức ở Hoa Đông đã được điều động làm bí thư đảng ủy khối đại học Hoàng Hải, cấp bậc chính bộ, tin tức này đưa đến rất nhiều chú ý.
Chỉ cần nhìn vào bổ nhiệm lần này cũng thấy trung ương rất bực bội với vụ án ở phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông, tuy Âu Đan không biết rõ tình hình, không liên quan nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Từ chức vụ phó bí thư tỉnh ủy phải tiến vào làm bí thư đảng ủy khối đại học, cấp bậc hành chính tuy tăng mạnh nhưng thực quyền lại khó thể so sánh. Trung ương sử dụng người lần này đã cảnh cáo thế lực, không cần chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, không biết cách tranh đấu.
Hải phái náo loạn đến cục diện lúc này cũng đều dựa vào bối cảnh thâm sâu, nếu là những phe phái khác thì kết quả còn bết bát hơn nhiều...
Mà lúc này ở Hoa Đông cũng có một hội nghị thường ủy do chủ tịch tỉnh Kiều Quốc Thịnh chủ trì, hội nghị thông qua nhiều sắp xếp của phòng tổ chức tỉnh ủy. Trương Thanh Vân lại một lần nữa thành công trong quá trình quán triệt ý đồ của mình, bốn ban ngành phòng tổ chức tuyến thành phố bên dưới được hắn điều chỉnh thành công.
Ngay sau đó mọi người phát hiện hội nghị thường ủy lần này thật ra được mở vì Trương Thanh Vân, vì đề tài kinh tế mà hội nghị chủ yếu thảo luận đều được khối chính quyền thông qua, hơn nữa đây hỉ là những đề tài thảo luận thông thường, bình thường sẽ không sinh ra nhiều dị nghị.
Nhưng vấn đề nhân sự thì rất khác biệt, dù chỉ là một cán bộ cấp phó phòng cũng thường sinh ra tranh luận gay gắt ở hội nghị thường ủy, nhưng lần này Trương Thanh Vân điều chỉnh bốn cán bộ trưởng phòng và sáu cán bộ phó phòng tuyến dưới, tất cả đều được quán triệt. Tất cả vấn đề của hội nghị đều thuộc về hắn, đây không phải hội nghị thường ủy của hắn thì của ai?
Dù người chủ trì hội nghị thường ủy lần này chính là Kiều Quốc Thịnh, dù Trương Thanh Vân vẫn chỉ là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng danh tiếng của hắn đã hoàn toàn áp đảo Kiều Quốc Thịnh. Sự thật chứng minh hắn hoàn toàn có năng lực khống chế cục diện Hoa Đông vào lúc này...
Khu nhà khối chính quyền tỉnh Hoa Đông, lúc này Liên Nhược Hàm đang vội vàng cầm văn kiện đến phòng làm việc của chủ tịch. Khi nàng đi đến phòng thư ký thì thấy vẻ mặt thư ký trưởng văn phòng chính quyền Lưu Phàm Hoa rất cổ quái, nàng vội hỏi:
- Thư ký Lưu, có chuyện gì?
Lưu Phàm Hoa nhìn khắp xung quanh sau đó hạ giọng:
- Chủ tịch vừa nói lịch sắp xếp chương trình của cô quá dày, vừa rồi đã nổi giận với tôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Hai hàng chân mày của Liên Nhược Hàm chợt cau lại, nàng nói:
- Đây đều là chương trình được sắp xếp theo thói quen trước kia, sao lại dày? Hơn nữa khi gặp phải tình huống đặc biệt lại có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Lưu Phàm Hoa có chút lúng túng, hắn nói;
- Chính cô nên báo cáo với chủ tịch.
Lưu Phàm Hoa là thư ký, tất nhiên hắn biết Kiều Quốc Thịnh tức giận không phải là chương trình, rõ ràng trong lòng không thoải mái, vì vậy mới nổi nóng.
Liên Nhược Hàm khẽ gõ cửa, khi nghe thấy Kiều Quốc Thịnh lên tiếng thì nàng chậm rãi đẩy cửa vào nói:
- Chủ tịch...
Kiều Quốc Thịnh đang ngồi trên ghế làm việc, hắn thấy Liên Nhược Hàm thì có vẻ không nghiêm trọng như Lưu Phàm Hoa nói, hắn chỉ gật đầu nói:
- Ngồi xuống đi, chương trình cô sắp xếp hơi căng, lần sau những chương trình không tất yếu thì không nên bỏ vào.
- Vâng.
Liên Nhược Hàm kiên trì nói, nàng mở vở cẩn thận xem qua chương trình sắp xếp, nhưng nàng cảm thấy chẳng có chương trình nào không tất yếu, vì vậy mà trong lòng có chút nôn nóng.
- Hủy bỏ thị sát Hoài Dương, tôi từ Lâm Hải đến Cảng Thành là được, không cần phải mất thời gian như vậy.
Kiều Quốc Thịnh nói, Liên Nhược Hàm có chút sững sốt, nàng há miệng muốn nói nhưng sau đó lại nuốt lời xuống bụng.
Bây giờ Hoài Dương là khu phát triển kinh tế thứ hai trong Hoa Đông, lần này Kiều Quốc Thịnh xuống tuyến dưới với mục đích khảo sát kinh tế, mà kinh tế Hoài Dương đặc sắc rất nổi tiếng, hắn hủy bỏ chương trình ở Hoài Dương, như vậy có ý đồ gì?
- Có nhiều chỗ tôi cảm thấy không hài lòng, tôi cũng đã xem kỹ, bây giờ kinh tế Hoa Đông gặp phải nguy cơ lớn, có mấy người quan tâm đến vấn đề này? Vì sao người ta luôn nói kinh tế Hoa Đông có sức phát triển mạnh, nhưng nhiều năm qua luôn bị Lĩnh Nam áp chế?
Kiều Quốc Thịnh đập ầm văn kiện xuống bàn, hắn nói:
- Cũng vì chúng ta không đặt tâm tình lên vấn đề xây dựng kinh tế, đoàn kết, đoàn kết, ngày nào chúng ta cũng nói ra khỏi miệng khẩu hiệu này, nhưng chúng ta đoàn kết sao?
Kiều Quốc Thịnh càng nói càng tức, nói xong còn đứng thẳng người lên. Trong mắt Liên Nhược Hàm lóe lên cái nhìn mê man, Kiều Quốc Thịnh nói nẳng rất lộn xộn, không biết Hoài Dương có điểm nào chọc giận hắn, nhưng cũng có thể là nổi giận không vì vấn đề này.
- Được rồi, chủ tịch, tôi sẽ lập tức điều chỉnh chương trình.
Liên Nhược Hàm nói, trong lòng nàng mơ hồ hiểu được lý do mà Kiều Quốc Thịnh tức giận, đó chính là hắn không thể khống chế được cục diện Hoa Đông. Ngược lại Trương Thanh Vân là một trưởng phòng tổ chức mà cực kỳ có uy vọng, đây chính là một đả kích rất lớn với chủ tịch tỉnh như Kiều Quốc Thịnh.
Kiều Quốc Thịnh nghe thấy Liên Nhược Hàm nói như vậy thì giương mắt lên nhìn vài lần, môi mấp máy nhưng cổ họng không phát ra âm thanh. Cuối cùng hắn dứt khoát vung tay nói:
- Cô đi ra trước đi.
Kiều Quốc Thịnh nhìn bóng lưng của Liên Nhược Hàm mà trong lòng ngày càng bực bội.
Hôm nay hắn cực kỳ tức giận, thầm nghĩ sẽ mắng người, nhưng vừa rồi hắn mắng thư ký xối xả còn cảm thấy chưa đủ, bây giờ lại chỉ trích sắp xếp chương trình có vấn đề. Nhưng khi Liên Nhược Hàm xuất hiện trong mắt thì hắn khó thể mở miệng mắng.
Liên Nhược Hàm dù sao cũng là cán bộ nữ, quan trọng là Kiều Quốc Thịnh biết rõ bối cảnh của nàng, hắn không thể không chú ý hình tượng của mình. Vì vậy hắn mắng người không quá lên giọng, điều này càng làm hắn bức bối, muốn tìm một chỗ phát tiết.
Khi Kiều Quốc Thịnh biết rõ Tần Vệ Quốc muốn nghỉ hưu sớm thì thiếu chút nữa đã tan vỡ. Lão già kia cố ý giả vờ, náo loạn rung trời, bày ra bộ dạng anh sống tôi chết với Hải phái, thì ra lão đang giấu đầu hở đuôi, ngoài mạnh trong yếu.
Đáng thương là Kiều Quốc Thịnh lại lợi dụng để ồn ào, còn tưởng rằng sẽ đốn hạ được đại thụ, không ngờ may áo cưới cho người khác.
Trưởng phòng Chiêm tự mình điện thoại cho Kiều Quốc Thịnh, lão nói rõ ràng sự việc, thực tế nói cho Kiều Quốc Thịnh biết không cần phải nghĩ đến chức vụ bí thư tỉnh ủy Hoa Đông. Trong lúc bí thư mới đến nhận chức thì hắn cũng không được thay thế quyền lợi của bí thư, rõ ràng quá mơ hồ, mà lực cản của vấn đề này tất nhiên đều đến từ Hải phái.
Tin tức này làm cho Kiều Quốc Thịnh cảm thấy khó thể nhịn được, đặc biệt là Chiêm Giang Huy đã nói, nói rằng nếu trung ương cho Trương Thanh Vân chủ trì công tác Hoa Đông, như vậy Kiều Quốc Thịnh phải cố gắng phối hợp làm tốt công tác.
Kiều Quốc Thịnh cảm thấy cực kỳ khó khăn, hắn là phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh Hoa Đông, Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, sao trung ương lại coi trọng đối phương?
Vì vậy mà Kiều Quốc Thịnh đã nhẫn nhị đầy một bụng tức, lần này hắn thay thế Tần Vệ Quốc làm người chủ trì hội nghị thường ủy, hắn cũng chuẩn bị rất tốt. Nhưng điều làm hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ chính là tất cả chuẩn bị không phát huy tá dụng.
Những lời đề nghị của Trương Thanh Vân về nhân sự ở hội nghị thường ủy là khó thể ngăn cản, mười ba thường ủy kia đều nghiêng về phía Trương Thanh Vân. Mãi đến lúc này Kiều Quốc Thịnh mới biết Tv có căn cơ rất sâu ở Hoa Đông.
Càng làm cho Kiều Quốc Thịnh giật mình là Trương Thanh Vân đã kinh doanh ở Hoa Đông và tạo ra mạng lưới quan hệ rộng khắp, các loại ích lợi rõ ràng như lòng bàn tay, chỉ cần vung tay là lập tức có người giúp đỡ. Trước khi Trương Thanh Vân làm một hành động nào đó thường không có hành vi chuẩn bị, bây giờ nhìn lại thì thấy tâm tư của hắn là rất sâu.
Ví dụ như vấn đề trao đổi cán bộ, Trương Thanh Vân thông qua chiêu trao đổi cán bộ để giải quyết nguy co cán bộ ở Hoa Đông, quan trọng là hắn có thể tìm được điểm thăng bằng trong khối đảng ủy tỉnh ủy.
Bây giờ cán bộ ban ngành Hoa Đông đã đi đến khăp nơi trong nước, mà cán bộ trao đổi khắp nơi cũng đến Hoa Đông, Trương Thanh Vân nắm giữ thành tích của tất cả cán bộ này, điều này làm cho nhiều cán bộ lãnh đạo ban ngành tìm được cơ hội tốt nhờ vào cơ chế trao đổi cán bộ, vì vây dần dựa về phía Trương Thanh Vân.
Mà Trương Thanh Vân cũng phản kích lại câu nói "Dùng người không khách quan! ", hắn quan tâm đến lợi ích của khắp nơi, ngay sau đó đám người này nhanh chóng tạo thành một sợi xích sắt kiên cố, Kiều Quốc Thịnh căn bản không có năng lực kéo đứt sợi xích này.
Trương Thanh Vân cũng không cần trình bày lời đề nghị của mình trên hội nghị thường ủy, tất nhiên sẽ có người tự động giúp đỡ. Biểu hiện của hắn rất bình thản, Kiều Quốc Thịnh không có bất kỳ cơ hội nào để chăm chú xem xét, vì vậy Kiều Quốc Thịnh cảm thấy mình như tượng gỗ giữa hội nghị thường ủy
Vì thảo luận chuyện nhân sự giống như không liên quan đến Kiều Quốc Thịnh, dù hắn có phản đối hay giúp đỡ thì đều được biểu quyết thông qua. Kết quả như vậy là đả kích rất lớn với Kiều Quốc Thịnh, điều này cũng làm hắn ý thức được thời đại hậu Tần Vệ Quố, hắn vẫn không có quá nhiều cơ hội ở chính trường Hoa Đông.
Trương Thanh Vân thì không giống, dù thế nào hắn cũng có không gian vô hạn đẻ phát triển tài hoa, cải cách ở Hoa Đông đang được phổ biến, cải cách tổ chức được thúc đẩy ở khắp nơi. Trương Thanh Vân có năng lực, có uy vọng, là người có thể chủ trì công tác.
Kiều Quốc Thịnh lại khác, hắn thân là chủ tịch tỉnh, làm việc rất khó buông tay buông chân. Hắn có thể khống chế được khối chính quyền, nhưng nếu nói về khối đảng ủy thì hắn không làm gì được. Bết bát hơn là các cấp đảng ủy tuyến dưới cũng vì nguyên nhân Kiều Quốc Thịnh không đủ uy tín và bằng mặt không bằng lòng và làm cho nhiều chuyện phát sinh, điều này làm cho công tác của khối chính quyền tỉnh Hoa Đông luôn khó đạt đến mức độ thỏa mãn.
Sau hai kỳ họp đại biểu quốc hội thì chính quyền tỉnh Hoa Đông luôn bị thủ tướng điểm danh phê bình, nói rõ sự bất lực trong vấn đề chấp hành chính sách của trung ương.
Kiều Quốc Thịnh đáng thương đang xoay sở tối tăm mặt mũi nhưng lực chấp hành lại giảm liên tục, như vậy chẳng phải bày tỏ năng lực yếu kém sao? Không phải hắn không làm, vấn đề là làm mà ít người nghe, khó thể quán triệt, nhưng hắn cũng khó thể nói ra điều này.
Nếu Kiều Quốc Thịnh nói ra vấn đề, chẳng những không có người đồng tình, hơn nữa lại bị người ta xem nhẹ, nếu lãnh đạo biết được tình huống này cũng chính thức cảm thấy năng lực của hắn có vấn đề. Một cán bộ bị lãnh đạo cho rằng năng lực có vấn đề thì sau này muốn được sử dụng sẽ được suy xét rất cẩn thận, dù được sử dụng cũng khó đạt đến độ cao tuyệt đối, sẽ không có cơ hội ngó đầu lên cao. Dù sao lãnh đạo có rất nhiều, nếu muốn tiến vào tầng lớp lãnh đạo quốc gia, không phải là tinh anh thì đừng hòng vào được.
Trương Thanh Vân không hiểu rõ ràng tâm tư của Kiều Quốc Thịnh, nhưng hắn biết công tác ở khối chính quyền tỉnh gặp phải vấn đề rất lớn, mà vấn đề chủ yếu chính là Kiều Quốc Thịnh không chịu báo cáo vấn đề của chính mình.
Kiều Quốc Thịnh giống như một gà mẹ bảo vệ gà con, hắn luôn bảo vệ chắc chắn khối chính quyền, không trao đổi với ai, cũng không đưa lên hội nghị thường ủy để giải quyết.
Những quận huyện thành phố tuyến dưới không chịu chấp hành nhưng chưa từng thấy Kiều Quốc Thịnh tìm kiếm sự hỗ trợ từ người khác, vài lần Trương Thanh Vân xuống thị sát và thấy rõ vấn đề, đồng thời còn phê bình đồng chí tuyến dưới, nhưng kết quả chẳng nhận được báo cáo gì.
Hành vi của Trương Thanh Vân bị Kiều Quốc Thịnh cho rằng muốn vươn tay vào công tác của khối chính quyền, vì vậy hắn đã nhiều lần bày tỏ thái độ bất mãn trong hội nghị thường ủy, điều này làm Trương Thanh Vân hận không thể vỗ bàn đứng lên náo loạn với đối phương.
Không thể nghi ngờ lòng dạ của Kiều Quốc Thịnh quá hẹp, không có cái nhìn đại cục. Tuy hắn có năng lực, nhưng chỉ có năng lực thì dùng được gì? Nếu không liên hệ tốt với người, không tìm sự trợ giúp, không lợi dụng lực lượng toàn thể để giải quyết vấn đề, như vậy hắn có thể ngồi trên ghế chủ tịch Hoa Đông được bao lâu?
Thứ Kiều Quốc Thịnh quan tâm duy nhất chính là quyền lợi, dù là bất kỳ chuyện gì cũng phải ủy quyền cho hắn, như vậy hắn mới cảm thấy thích hợp. Nhưng vấn đề ủy quyền vĩnh viễn chỉ là tương đối, trong đảng có kỷ luật, có một số thứ không thể ủy quyền, nếu ủy quyền một lần hai lần thì không sao, nếu ủy quyền quá lâu sẽ làm tình cảnh trở nên đuôi to khó vẫy, hậu hoạn vô cùng.
Kỷ luật đảng là kết quả của quá trình đấu tranh và tổng kết kinh nghiệm nhiều năm, không thể chỉ vì một người đặc thù mà thay đổi. Nếu để cho Kiều Quốc Thịnh không cho mặc cả, có lẽ cũng tạo ra thành tích trong thời gian ngắn.
Nhưng nếu không cho ai mặc cả trong thời gian dài, đây rõ ràng là một người bành trướng, như vậy sẽ sinh ra chuyện xấu. Những ví dụ này có rất nhiều trong lịch sử, nhiều không kể xiết, tuyệt đối không cho phép.
Vì vậy Trương Thanh Vân cho rằng vấn đề của Kiều Quốc Thịnh nằm ở chính bản thân đối phương, người này phải tra xét lại, phải tìm được vấn đề trên chính bản thân mình mới thay đổi được. Là một người đứng đầu khối chính quyền tỉnh, nếu không có khí phách thì sao có thể đứng vững được? Vấn đề của Kiều Quốc Thịnh nằm ở đây, nếu không, với năng lực của hắn thì công tác khối chính quyền tỉnh Hoa Đông sao lại bị thủ tướng phê bình?
Tâm tình của Trương Thanh Vân cũng trở nên trầm trọng với những lời phê bình thế này, kinh tế Hoa Đông không thể so sánh với các tỉnh thông thường khác, vấn đề ổn định là mục tiêu chính của kinh tế Hoa Đông. Vì Hoa Đông có đặc điểm khác biệt, khá giống như Lĩnh Nam, dân cư rất đông.
Một địa phương dân cư đông đúc, nếu kinh tế có phát sinh vấn đề thì thất nghiệp gia tăng trên diện rộng, vấn đề xã hội sẽ lập tức phát sinh, ngay sau đó sẽ ngã như những quân bài Domino. Đến lúc đó sẽ xuất hiện vấn đề trên công tác toàn diện ở Hoa Đông, kết quả sẽ là nguy cơ lớn.
Với tình cảnh của Hoa Đông bây giờ thì khó thể chống đỡ được một nguy cơ như vậy, bây giờ Hoa Đông sở dĩ phổ biến cải cách hệ thống và các phương diện khác chính là vì tạo cơ sở cho sự phát triển liên tục, mục đích là duy trì phát triển kinh tế.
Nhưng đồng thời, kinh tế phát triển và ổn định có tác dụng lớn đến vấn đề cải cách hệ thống và cải cách trên nhiều phương diện khác. Nếu kinh tế Hoa Đông có vấn đề, rốt cuộc là công tác của khối chính quyền gặp vấn đề bất lực hay bố trí cải cách ở Hoa Đông không thích hợp?
Vấn đề xã hội luôn rất phức tạp, dù là nhà kinh tế học hay xã hội học tài giỏi cũng thường khó thể tìm ra nguyên nhân tuyệt đối cho các vấn đề của xã hội, nếu như vậy thì mọi người phần lớn sẽ suy đoán, là những suy đoán không hoàn toàn. Vì vậy trương thanh vân cho rằng quan trọng nhất không phải là tìm nguyên nhân, phải phòng ngừa chu đáo khi chưa xảy ra vấn đề, cố gắng tránh vấn đề.
Bây giờ Trương Thanh Vân cho rằng cao thấp Hoa Đông phải đoàn kết một lòng, phải cố gắng duy trì sự ổn định và phát triển kinh tế Hoa Đông, tạo ra điều kiện có lợi nhất cho cải cách. Tất cả phải cố gắng tranh thủ thời gian ngắn để làm cho cải cách có thành tích, cuối cùng ảnh hưởng đến sự phát triển của kinh tế và xã hội Hoa Đông, tạo thành một vòng tuần hoàn phát triển tốt, cuối cùng thực hiện mục tiêu Hoa Đông có thể phát triển hài hòa và liên tục...
Đáng tiếc Trương Thanh Vân không phải lãnh đạo trung ương, hắn không có quyền lợi điều chỉnh ban ngành Hoa Đông theo ý đồ của mình, điều duy nhất hắn có thể làm chính là hy vọng trung ương có thể suy xét tình hình thực tế ở Hoa Đông, có thể đưa ra quyết sách điều chỉnh ban ngành một cách chính xác, tạo ra một ban ngành đoàn kết và khỏe mạnh.
Trong biệt thự văn phòng của Trương Thanh Vân, trong phòng làm việc mùi hương trà bùng lên khắp bốn phía, hương trà thấm đẫm ruột gan làm người ta sảng khoái tinh thần.
Hai bàn tay tinh xảo của Trương Thanh Vân đang dùng dụng cụ pha trà, đối diện với hắn là Giang Hán Thanh đang trợn mắt há mồm nhìn từng động tác. Đến khi Trương Thanh Vân pha trà xong, phân trà xong, Giang Hán Thanh mới tán thưởng:
- Tôi cũng đã uống trà hơn nửa đời người, bình thường cũng tự nhận là biết thưởng trà, không ngờ hôm nay mới chính thức gặp cao thủ.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn nói:
- Cao thủ thì không dám nhận, tôi chỉ là một người thích trà như bao người mà thôi. Công tác những ngày qua thế nào?
Giang Hán Thanh gật đầu nói:
- Có thể tiến hành, tôi vốn là cán bộ Hoa Đông, hơn nữa cũng không xa lạ gì công tác tổ chức, vì vậy tranh thủ rất nhanh, cũng chẳng có vài vấn đề không thích ứng.
Trương Thanh Vân vuốt cằm tỏ vẻ đã hiểu, hắn chọn Giang Hán Thanh là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, rõ ràng không nhìn lầm người. Giang Hán Thanh không hổ là nhân vật chấp chính một phương, thủ đoạn và khí phách đều cao hơn người một bậc, chỉ đến phòng tổ chức một tuần mà cơ bản khống chế được cục diện, công tác cũng làm rất tốt, rất hoàn thiện.
Điều này làm cho Trương Thanh Vân sinh ra cảm ngộ với vấn đề sử dụng cán bộ, bồi dưỡng cán bộ chính thức phải cho đảm đương trách nhiệm, hễ là những cán bộ đã từng chấp chính một phương, hơn nữa là cán bộ đã tạo ra thành tích thì cũng không phải người bình thường.
Mà cán bộ quý giá nhất là phải có bản lĩnh lý luận thâm sâu, đồng thời phải có kinh nghiệm chấp chính. Loại cán bộ này rất khó tìm, trước nay Trương Thanh Vân cảm thấy sử dụng tốt nhất là Mã Vị Nhiên. Khi nhắc đến Mã Vị Nhiên thì Trương Thanh Vân đều cảm thấy xấu hổ, chỉ cần nhìn sự phát triển kinh tế Hoài Dương, tốc độ quá nhanh, Mã Vị Nhiên giống như một nghệ nhân bày tỏ tất cả tài hoa ở Hoài Dương, sau một khoảng thời gian nữa Hoài Dương sẽ tiến lên một địa vị rất cao.
Nếu so sánh với Mã Vị Nhiên thì Giang Hán Thanh có khuyết điểm là trình độ lý luận, mà cán bộ như Kiều Quốc Thịnh lại không có kinh nghiệm chấp chính. Trương Thanh Vân phán đoán bí thư Chiêm sắp xếp cho Kiều Quốc Thịnh xuống làm chủ tịch tỉnh cũng có ý muốn gõ đầu, đáng tiếc xem xét tình hình trước mắt thì Kiều Quốc Thịnh còn chưa đạt đến yêu cầu của bí thư Chiêm