Bố Y Quan Đạo

Chương 946: Khó khăn của Chiêm Giang Huy (1+2)




Trên website phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông đăng tin tức đề bạt Liên Nhược Hàm, bổ nhiệm Liên Nhược Hàm làm phó thư ký trưởng văn phòng chính quyền tỉnh Hoa Đông, trưởng ban tổng hợp số một. Đây cũng không tính là nhân sự thay đổi lớn, nhưng xe xét vào vấn đề bổ nhiệm lần này mà rất nhiều người hiểu thêm về vụ án Lâm Ninh.

Âu Đan rời khỏi Hoa Đông nhưng nhân viên bên cạnh đều được đề bạt, nếu nói Âu Đan thật sự vi phạm kỷ luật thì tình huống này sẽ không phát sinh.

Thông qua vấn đề tổ chức sử dụng Liên Nhược Hàm và Lăng Tiểu Tô thì ít nhất cũng có thể chứng minh Âu Đan không vi phạm kỷ luật, tất cả tin đồn đều không thể đứng vững. Âu Đan rời khỏi Hoa Đông chẳng qua chỉ là sự chủ động của Hải phái, là một thái độ của Hải phái với vấn đề của Yến Thành và Miêu Thiên Phương.

Từ góc độ trước mắt thì vụ án Lâm Ninh căn bản đều đã rõ, tuy tin tức không bộc lộ ra bên ngoài nhưng trong phòng tổ chức có rất nhiều cán bộ bị xử lý. Trương Thanh Vân đã thay đổi bốn trưởng phòng tổ chức ở bốn thành phố, mặt khác Trương Thanh Vân còn cho bí thư thành phố Lâm Hải Giang Hán Thanh tiến lên đảm nhiệm chức vụ phó phòng thường vụ phòng tổ chức.

Tình hình trước mắt bí thư Tần đang bị bệnh, không có hội nghị thường ủy hay hội ý thường ủy để thông qua vấn đề nhân sự, nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện Trương Thanh Vân đề cử Giang Hán Thanh đã chắc chắn mười phần.

Phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy rõ ràng cao hơn rất nhiều so với bí thư thị ủy tuyến dưới, trưởng phòng là thường ủy tỉnh ủy, là người xem xét những chuyện đại sự, vì vậy những công tác hằng ngày đều do phó phòng thường vụ xử lý, vì vậy quyền lực của phó phòng thường vụ là rất nặng.

Có rất nhiều người từ vị trí phó phòng thường vụ phòng tổ chức tiến lên thường ủy tỉnh ủy, vì vậy Giang Hán Thanh có thể tiến lên vị trí này tuyệt đối là đột phá cửa ải làm quan trong đời, chẳng khác nào hắn từ một góc Lâm Hải phóng xạ ra toàn tỉnh Hoa Đông, coi như tiến một chân vào trong ban ngành lãnh đạo tỉnh ủy.

Thủ đô, khu hành chính của cục tổ chức trung ương, ánh nắng mùa thu rơi vãi lên những hoa viên bên ngoài, hoa cúc nở rộ, khung cảnh rất tươi đẹp.

Trong hoa viên có rất nhiều loại cúc, hồng, vàng, trắng, tím, loại nào cũng có, có cả cúc tứ quân tử, đây là loại hoa có hương thơm đặc biệt, tuy rất nhạt nhưng thấm đẫm ruột gan, làm lòng người cảm thấy cự kỳ thoải mái.

Một chiếc dù che nắng, dưới chiếc dù là một bàn trà thủy tinh, một chiếc ghế nằm, tình cảnh rất đơn sơ. Chiêm Giang Huy đang dạo bước trong sân, hoa viên nhỏ này chính là của riêng, phòng làm việc của lão nằm ở đằng sau hoa viên.

Dưới thời tiết nắng ấm thế này, thêm vào đó là khí trời sảng khoái cuối thu, Chiêm Giang Huy thường rất thích đi dạo trong hoa viên suy xét vấn đề, xem văn kiện. Hoàn cảnh nơi đây rất tốt, lại có cảm giác thả lỏng gần với thiên nhiên.

Thư ký Kha Kiến tiến đến đưa cho Chiêm Giang Huy một ly trà nóng hổi, hắn nói:

- Trưởng phòng, trà đây.

- À!

Chiêm Giang Huy gật gật đầu, lão lập tức thanh tỉnh rồi nói:

- Nhanh, nhanh lên.

Chiêm Giang Huy cầm trên tay một đóa hoa trắng, trong hoa viên có vòi nước, lão vặn vòi rửa sạch đóa hoa.

Ngay sau đó Chiêm Giang Huy kéo một cánh hoa bỏ xuống ly trà, thậm chí bỏ cả nhụy hoa vào bên trong, cuối cùng lấy nắp đậy lên:

- Hai phút sau hãy mở ra, sẽ có hương vị khác biệt.

Ánh mắt Kha Kiến có chút mê man, hắn không hiểu trà đạo, Chiêm Giang Huy nói rõ ràng là đàn khảy tai trâu. Nhưng Kha Kiến lại nói:

- Muốn dùng hoa cúc làm trà, hình như trước tiên phải chưng cho chín, sau đó phơi khô, khi uống trà mới bỏ vào...

Chiêm Giang Huy cau mày, lão không đợi Kha Kiến nói xong, lão khoát tay nói:

- Những thứ kia anh không nên tin, tất cả đều là tin tức trên mạng, có rất nhiều thứ khó thể tin.

Vẻ mặt Kha Kiến trở nên cổ quái:

- Trưởng phòng, cũng không phải tôi xem từ trên mạng, đây là những gì tôi đặc biệt điện thoại đến để hỏi trưởng phòng Thanh Vân ở Hoa Đông, anh ấy nghe nói anh thích uống trà hoa cúc, vì vậy nói cho tôi biết cách thu thập hoa cúc...

- Cậu ta...Cậu ta nói như vậy thật sao?

Chiêm Giang Huy giương mắt nói, Kha Kiến gật đầu, Chiêm Giang Huy cau mày giống như có chút mất hứng. Lão đứng lên tiếp tục dạo bước, ngay sau đó lại nói:

- Đổ ly trà này đi, đưa đến ly mới.

Kha Kiến lên tiếng, hắn vội vàng chấp hành, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lầu bầu của Chiêm Giang Huy:

- Thì ra mỗi lần uống đều thấy hương vị không đúng, thì ra pha một ly trà hoa cúc cũng có bí quyết.

Kha Kiến nhịn không được phải buồn cười, nhưng hắn không dám cười thành tiếng. Hắn đã công tác bên cạnh Chiêm Giang Huy một thời gian không ngắn, biết trưởng phòng tính cách cố chấp, bình thường rất ít khi Kha Kiến mở lời khuyên lãnh đạo trên phương diện cuộc sống. Ngay cả chuyện dùng cơm thì đầu bếp liên tục bị mắng, trên thế giới này có rất ít người ảnh hưởng đến lão.

Kha Kiến nghĩ đến đây mà không khỏi ái mộ Trương Thanh Vân, đây là người mà Chiêm Giang Huy đã nâng đỡ và đưa ra ngoài, nhưng đối phương lại có thể ảnh hưởng đến Chiêm Giang Huy, điều này rõ ràng rất tốt. Kha Kiến thường xuyên nghe Chiêm Giang Huy nhắc về Trương Thanh Vân, mà ở phương diện uống trà thì Chiêm Giang Huy thậm chí còn coi Trương Thanh Vân là cao thủ.

Chiêm Giang Huy thích uống trà, mỗi lần Kha Kiến mua trà dùm thì lão luôn bất mãn, nhưng chỉ cần là trà đến từ Hoa Đông thì lão sẽ đặc biệt quý trọng, khách bình thường khó thể được uống. Kha Kiến biết Trương Thanh Vân là cao thủ uống trà, nhưng Chiêm Giang Huy có biểu hiện như vậy cũng nói rõ Trương Thanh Vân không tầm thường.

Một người có thể làm cho lãnh đạo quốc gia tín nhiệm, thậm chí sùng bái, cho dù chỉ ở phương diện uống trà, như vậy cũng đã quá đủ.

Sau khi thay trà thì Chiêm Giang Huy không còn tiếp tục đặt hoa cúc vào bên trong, lão nằm trên ghế không nhúc nhích, rõ ràng đang suy xét vấn đề.

Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông đột nhiên bệnh nặng, Tần Vệ Quốc thông qua Lăng Tổ Hồng để báo cáo tình huống của mình cho trung ương, nói rằng sức khỏe đã không tốt, Hoa Đông cần một bí thư mới. Tin tức này quá đột ngột, mà khoảng thời gian này đúng lúc Hoa Đông bộc phát án Lâm Ninh, trung ương đang chuẩn bị có hành vi điều chỉnh ban ngành Hoa Đông, bây giờ bí thư đột nhiên phải bổ nhiệm mới, đây là tình huống cực kỳ bất ngờ.

Trung ương yêu cầu cục tổ chức trung ương lập tức xem xét nhân tuyển cho chức vụ bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, Chiêm Giang Huy không kịp trở tay với nhiệm vụ đột ngột này. Bí thư tỉnh ủy Hoa Đông không phải chức vụ bình thường, đây là tỉnh phát đạt nhất nước, cũng là nơi được thế giới khá quan tâm, thay đổi bí thư tỉnh ủy Hoa Đông chẳng khác nào thay đổi nhân sự trung ương.

Mà căn bản chính là khi vừa có tin tức thì tất cả thế lực trong nước đều ngửi được hương vị, ai cũng bắt đầu hoạt động, ai cũng muốn giành lấy vị trí này. Tất nhiên đây cũng chính là vấn đề gây khó khăn cho cục tổ chức trung ương.

Nếu thay đổi bí thư thì ban ngành không nên điều chỉnh, nhưng cục diện bây giờ...

- Trưởng phòng, phó phòng Hàn đến.

Kha Kiến nói, Chiêm Giang Huy ngồi thẳng lên rồi gật đầu, một lúc sau Hàn Sơn Dân đi theo sau lưng Kha Kiến tiến đến.

- Anh Hàn, nếu không có gì thì để Kha Kiến đưa thêm một chiếc ghế đến đây, tôi và anh cùng ngồi bàn bạc ở chỗ này, nơi đây hoàn cảnh rất tốt.

Chiêm Giang Huy nói.

Vẻ mặt Hàn Sơn Dân vẫn rất nghiêm túc, lão gật đầu nói:

- Thế nào cũng được.

Kha Kiến nhanh chóng đưa đến một chiếc ghế nằm, sau đó dâng trà cho Hàn Sơn Dân rồi mới lui ra.

- Hôm nay tôi tìm anh để trao đổi ý kiến về vấn đề Hoa Đông.

Chiêm Giang Huy nói, lão ngưng lại một lúc rồi tiếp tục:

- Trước mắt điều chỉnh ban ngành Hoa Đông rất khó khăn, chúng ta cũng gặp phải áp lực.

- Tần Vệ Quốc kia đúng là cáo già, anh ta che giấu bệnh tình, bây giờ đột nhiên nói sức khỏe không tốt, chẳng phải muốn làm khó chúng ta sao?

Chiêm Giang Huy đứng thẳng người, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết rất căm tức, mà lão cũng thật sự rất tức tối. Tần Vệ Quốc giấu đầu hở đuôi, níu chặt lấy án Lâm Ninh, tạo thanh thế rất lớn, làm mọi người di chuyển lực chú ý.

Kết quả chính là sức khỏe của Tần Vệ Quốc không tốt, vào thời điểm ban ngành Hoa Đông sắp được điều chỉnh lại bắn tiếng sẽ rút lui, thời điểm quá mức mẫn cảm, ý nghĩa không nói cũng hiểu.

Vào thời điểm vội vàng này trung ương tuyệt đối rất khó khi đưa ra nhân tuyển bí thư cho Hoa Đông, nhưng công tác ở Hoa Đông lại khó thể buông, đặc biệt là công tác đảng ủy, nếu không có bí thư thì Hoa Đông sẽ như rắn mất đầu.

Bây giờ cách làm sáng suốt nhất chính là điều chỉnh ban ngành Hoa Đông, sau đó mới xác định nhân tuyển cho chức vụ bí thư. Nhưng trước khi có bí thư xuống nhận chức thì ai sẽ chủ trì công tác Hoa Đông, Kiều Quốc Thịnh sao?

- Trưởng phòng, với tình huống của Hoa Đông lúc này thì trước tiên chúng ta phải quyết định hướng đi của các thành viên ban ngành, chúng ta có thể đề nghị trung ương ra quyết sách. Bây giờ ban ngành Hoa Đông đã không tầm thường, nghe nói có rất nhiều vấn đề về nhân sự được thảo luận nặng nề, Tần Vệ Quốc bệnh cũng làm cho thường ủy trở nên lộn xộn.

- Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng xác định, phải chọn một người xuống chủ trì công tác Hoa Đông.

Hàn Sơn Dân nói

Chiêm Giang Huy chỉ ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, lão nghĩ đến Kiều Quốc Thịnh mà cảm thấy thất vọng. Người này là lãnh đạo thứ hai sau bí thư tỉnh ủy, bây giờ không có Tần Vệ Quốc, Kiều Quốc Thịnh sẽ là nhân tuyển đầu tiên cho vấn đề chủ trì công tác.

Nhưng lực ảnh hưởng của Kiều Quốc Thịnh trong ban ngành đảng ủy lại rất yếu, quan trọng là những biểu hiện của hắn trong vụ án Lâm Ninh làm người ta thất vọng. Nếu để hắn chủ trì công tác ở Hoa Đông thì sao có thể phối hợp tốt với các thành phố xung quanh, đặc biệt là Hoàng Hải?

Mà ngoài Kiều Quốc Thịnh thì còn ai? Nhân tuyển tiếp theo đã không cần phải nghĩ, chỉ còn lại một mình Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân hiểu về Hoa Đông nhiều hơn Kiều Quốc Thịnh, uy vọng rất cao, quan trọng là ấn tượng của Hải phái với hắn rất tốt. Người lãnh đạo chủ trì công tác ở Hoa Đông có thể phát triển và mở rộng hay không, đây là vấn đề mà trung ương suy xét, mà phương diện này thì Trương Thanh Vân mạnh hơn Kiều Quốc Thịnh rất nhiều lần.

Chiêm Giang Huy có lý do tuyệt đối để tin tưởng, nếu cục tổ chức trung ương dựa theo ý kiến của Hàn Sơn Dân mà báo lên cho trung ương, như vậy khả năng Trương Thanh Vân nhận chức bí thư tỉnh ủy Hoa Đông sẽ chắc chắn tám phần. Gần đây không biết vì nguyên nhân gì mà cảm tình của Hải phái với Trương Thanh Vân tăng mạnh, đơn giản có xúc động muốn thúc hắn lên cao.

Trương Thanh Vân có thể tiến thêm một bước, tất nhiên Chiêm Giang Huy sẽ rất vui sướng, nhưng Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân đều là người phái Kinh Tân, hai tay đều là thịt, nếu cho Trương Thanh Vân chiếm tiên cơ ở Hoa Đông, như vậy Kiều Quốc Thịnh sẽ gặp bao nhiêu đả kích.

Kiều Quốc Thịnh đảm nhận chức phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh Hoa Đông cũng đã khá lâu, vào thời điểm quan trọng hắn lại không được tiến lên, sau này khi cục tổ chức trung ương khảo sát cán bộ còn quan tâm đến hắn sao? Đây là vấn đề mà Chiêm Giang Huy cần phải xem xét.

Mà Chiêm Giang Huy lại càng phải xem xét hướng phát triển của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân tạo ra thành tích ở Hoa Đông, tạo ra uy vọng lớn, nhưng cuối cùng nơi đó chỉ là Hoa Đông, chỉ là một góc trời.

Khi trung ương sử dụng cán bộ thì thường suy xét rất nhiều nhân tố, mà quan trọng nhất là sự bảo trì tính nhất trí với trung ương. Trương Thanh Vân nếu thật sự phát triển mạnh ở Hoa Đông, hắn sẽ là vua Hoa Đông thứ hai, khi lông cánh đầy đủ thì khó ai hạn chế được sự phát triển của hắn.

Bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông đã đạt đến một độ cao mới, lúc này rời khỏi Hoa Đông là thời cơ tốt nhất, nhưng có thể rời đi được sao? Không cần nghĩ cũng biết điều này là không được, bây giờ cải cách ở Hoa Đông còn chưa xong, hắn không thể nghỉ ngơi.

Chiêm Giang Huy nghĩ đến những vấn đề này mà không khỏi sinh ra xúc động vỗ bàn chửi thẳng mặt Tần Vệ Quốc, lão già này quá lợi hại, lại quá xảo quyệt, tâm tư quá sâu, bản lĩnh cướp người quá mạnh, bản lĩnh dùng người cũng cực mạnh, lão đã đơn giản sử dụng Trương Thanh Vân đến cực hạn.

Tài hoa của Trương Thanh Vân được phát huy hết mức ở Hoa Đông, chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, hắn từ chức vụ phó chủ tịch thành phố trở thành nhân vật chính trị chạm tay có thể bỏng. Bây giờ Tần Vệ Quốc sắp rời khỏi chính trường thì hắn được người người cho rằng sẽ tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, đây đúng là một vị trí đáng cuồng nhiệt.

Tần Vệ Quốc dùng người quá bá đạo, quá ngang ngược, dùng đến mức làm Chiêm Giang Huy cảm thấy đau lòng. Nhưng lão già kia sức khỏe không được tốt mà trí tuệ lại cực cao, Chiêm Giang Huy thấy rất rõ mà không thể đưa ra biện pháp gì để giải quyết và quấy nhiễu.

Tất nhiên trong sự việc lần này cũng có quan hệ tối sáng, trên vấn đề sử dụng Trương Thanh Vân thì Chiêm Giang Huy ở ngoài sáng, Tần Vệ Quốc ở trong tối. Khi Chiêm Giang Huy sử dụng Trương Thanh Vân thì sẽ bị tất cả mọi người chú ý, lão khó thể dùng hết khả năng, nếu không sẽ có nghi vấn, dù sao kẻ nào cũng biết Trương Thanh Vân là cán bộ lão nâng đỡ.

Nhưng Tần Vệ Quốc lại khác, lão là cùi không sợ lở, lão là vua Hoa Đông, người nào cũng biết Hoa Đông bài ngoại nhưng khi bắt đầu sử dụng Trương Thanh Vân, không những làm biểu tượng cho Hoa Đông, ngược lại còn làm người khác cho rằng chính Tần Vệ Quốc đang thay đổi. Rõ ràng Tần Vệ Quốc là người giỏi lợi dụng, dưới điều kiện ngang nhau, lão và Chiêm Giang Huy chơi cao tay với nhau và luôn chiếm được ưu thế tuyệt đối.

- Anh Hàn, tôi đồng ý với ý kiến của anh, cũng không cần mở hội ý, anh đi thông báo cho vài đồng chí khác, nếu không có ý kiến gì khác thì trình lên cho bộ chính trị trung ương. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chiêm Giang Huy cất cao giọng nói.

Dù Chiêm Giang Huy không hài lòng với ý kiến này, nhưng đã đến lúc quyết định, lão vẫn phải nghiêm túc. Dù là thế nào thì cục diện Hoa Đông ở bây giờ không còn tầm thường, bây giờ nếu cứ kéo dài thêm thì sẽ sinh ra những ảnh hưởng khó lường, nếu quyết định sớm hơn một ngày sẽ có lợi lớn cho đại cục Hoa Đông...

- Trưởng phòng Chiêm, thật ra ý kiến này của tôi vẫn chưa nhất định sẽ tốt.

Hàn Sơn Dân mở miệng nói.

- Sao?

Hai hàng chân mày của Chiêm Giang Huy chợt nháy lên, lão nhìn Hàn Sơn Dân:

- Anh nói đi, có ý kiến gì, cứ thoải mái, cứ thoải mái.

Trong công tác bình thường Chiêm Giang Huy rất nể trọng Hàn Sơn Dân, chủ yếu vì người này ngay thẳng, có uy tín. Mặt khác Hàn Sơn Dân luôn có thể chọc đúng điểm mù của người khác, nghĩ ra những biện pháp khó ngờ.

Hàn Sơn Dân hơi khựng lại, lão dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Thật ra cũng chẳng phải không có nhân tuyển cho chức vụ bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, bí thư Ngô Ngôn Pháp tỉnh Tấn Đông rất thích hợp, dù là kinh nghiệm, lý lịch hay tình trạng sức khỏe đều phù hợp, tôi cho rằng có thể tiến cử anh ấy với trung ương.

Hàn Sơn Dân nói không nhiều nhưng rất trực tiếp, Chiêm Giang Huy nghe mà sững sờ, ngay sau đó lão thốt lên:

- Nêu bí thư Ngô đi thì phải làm sao với Tấn Đông?

- Trưởng phòng, bây giờ chúng ta phải giải quyết vấn đề trong tỉnh Hoa Đông, tất cả vấn đề phải xét từ góc độ của Hoa Đông, bây giờ giải quyết cục diện ở Hoa Đông trước tiên, ngay sau đó quay lại sắp xếp Tấn Đông cũng không muộn, anh nói xem có đúng không?

Hàn Sơn Dân nói.

Vẻ mặt Chiêm Giang Huy biến đổi vài lượt, trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Không thể nghi ngờ những lời vừa rồi của Hàn Sơn Dân cực kỳ có thâm ý, Ngô Ngôn Pháp là bí thư có thâm niên ở tây bắc, có uy vọng rất cao ở tây bắc. Những năm gần đây vấn đề bí thư đến nhận chức nơi đất khách được yêu cầu rất cao, trong vấn đề này chủ yếu là trung ương suy xét chủ nghĩa đỉnh núi sẽ ngóc đầu dậy ở địa phương.

Ngô Ngôn Pháp thì có chút đặc biệt, lão có uy vọng rất cao ở tây bắc, vì vậy cũng không tìm ra vị trí sắp xếp thích hợp. Những thành phố trực thuộc trung ương đã không còn chỗ cho Ngô Ngôn Pháp, bí thư thành phố Lĩnh Nam đã được thay mới, vì vậy lúc này cho Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông là rất hợp lý. Bản thân Ngô Ngôn Pháp chính là ủy viên dự khuyết bộ chính trị trung ương, lúc này tiến vào làm ủy viên chính thức cũng không có vấn đề. Rõ ràng ý kiến của Hàn Sơn Dân đã chú ý đến ích lợi của khắp nơi, có khả năng được hội nghị bộ chính trị thông qua.

Quan trọng là biến hóa như vậy sẽ liên tiếp đưa đến những thay đổi nhân sự từ Hoa Đông đến tây bắc, từ tây bắc đến Trung Nguyên. Thay đổi như vậy sẽ rất có lợi cho vấn đề di chuyển lực chú ý của các thế lực. Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm vào Hoa Đông, công tác của trung ương khó triển khai mở rộng, nhưng nếu di chuyển lực chú ý, sẽ có đường sống rộng rãi để di chuyển mâu thuẫn, cục diện rách nát sẽ dễ vá hơn.

- Đề nghị quá hay, anh Hàn không hỗ danh là cán bộ lão thành của cục tổ chức trung ương, kinh nghiệm phong phú, sao tôi lại không nghĩ ra điều này nhỉ?

Chiêm Giang Huy cất cao giọng nói, lão cho Hàn Sơn Dân một lời khẳng định toàn vẹn.

Mà tâm tình của Chiêm Giang Huy lúc này cũng tốt lên rất nhiều, cuối cùng lão cũng không gác Trương Thanh Vân lên lửa nóng. Đạo dùng người, chưa nói đến vấn đề coi trọng, trong đó phải không nóng vội, chưa đến mức thì không nên nuông chiều, trong mắt Chiêm Giang Huy thì Tần Vệ Quốc đang nuông chiều để Trương Thanh Vân sinh hư.

Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân giống như không thua kém, mỗi lần Tần Vệ Quốc ủy thác trách nhiệm đều được hắn xử lý cực kỳ thỏa đáng. Ngay từ khi làm bí thư thị ủy Hoài Dương đến lúc làm trưởng phòng tổ chức, mỗi lần Tần Vệ Quốc đều nướng Trương Thanh Vân trên ngọn lửa nóng, nhưng mỗi khi đến thời điểm quan trọng thì Trương Thanh Vân luôn hóa giải tất cả mối nguy, cuối cùng còn tranh thủ cho mình kết cục tốt nhất.

Chiêm Giang Huy nghĩ đến những vấn đề này mà cảm thấy tâm tình phức tạp, lão không muốn thừa nhận Tần Vệ Quốc gan dạ và sáng suốt trong cách dùng người, lão chỉ thừa nhận Trương Thanh Vân là nhân tài hiếm gặp, đối với một nhân tài như vậy thì đi đến đâu cũng tạo ra bầu trời của mình