Bố Y Quan Đạo

Chương 944: Bí thư mới (1+2)




Trương Thanh Vân đợi hơn hai giờ mới thấy phòng bên cạnh vang lên âm thanh mở cửa, vì vậy hắn vội vàng rời khỏi phòng, khi đó thấy Lăng Tổ Hồng đi ra, Chu Hướng cũng có mặt ở cửa phòng khách. Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Bí thư Lăng.

Lăng Tổ Hồng quay đầu nói:

- Chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau, bí thư Tần đã nghỉ ngơi.

Chu Hướng đưa hai người ra cửa, Trương Thanh Vân bỏ chút thời gian hỏi Chu Hướng về bệnh tình của bí thư Tần. Chu Hướng nói chuyện bây giờ còn chưa xác định, nhưng gần đây trạng thái tinh thần của bí thư rất kém, ăn uống giảm mạnh, hai ngày chỉ ăn nửa bát cơm.

Tâm tình của Trương Thanh Vân trầm xuống, hắn không biết Tần Vệ Quốc và Lăng Tổ Hồng bàn về vấn đề gì, nhưng hắn nhận biết được một manh mối, bí thư Tần khó thể tiếp tục kiên trì ở Hoa Đông, có lẽ bí thư Hoa Đông sắp thay người.

Khi đám người đi đến cổng thì Canh Liệt vẫn còn chờ trong xe, Lăng Tổ Hồng nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Hai vị trở về đi, hành trình của tôi đến Hoa Đông kết thúc ở đây, khoảng cách giữa Lăng Thủy và Hoàng Hải rất gần, tôi sẽ về ngay trong đêm.

- Bí thư Lăng...

Trương Thanh Vân có hơi giật mình, Lăng Tổ Hồng đưa tay ngừng lời Trương Thanh Vân. Lão híp mắt đánh giá hắn rồi một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

- Bí thư Tần có kỳ vọng rất cao vào cậu, cậu cũng không nên để anh ấy thất vọng.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, Lăng Tổ Hồng vẫy tay, có người sớm mở cửa xe cho lão, sau đó lão tiến vào, xe chạy đi như chớp. Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn xe tiến về phương xa, một lúc lâu sau mới quay đầu lại hỏi Canh Liệt:

- Thư ký trưởng, rốt cuộc chú có biết bí thư sinh bệnh gì không? Sao vẻ mặt lại kém như vậy?

Canh Liệt cau mày, lão nói:

- Không phải đau đầu sao? Thế nào, bệnh tình rất nghiêm trọng à?

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn vẫy tay nói lên xe rồi tiếp tục. Khi lên xe thì hắn nói rõ tình huống, vẻ mặt Canh Liệt dần trở nên ngưng trọng, lão đột nhiên nói một câu:

- Bí thư có lẽ chuẩn bị rút lui, bí thư Hoa Đông sắp thay người.

Canh Liệt nói ra những lời này thì bộ dạng có vẻ thất vọng, cũng có hơi kinh hoàng, một lúc lâu sau mới nói:

- Khó trách...Chúng ta còn chưa hiểu bí thư, anh ấy thật sự không cam lòng...

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, trong miệng không muốn nói nhưng vẫn hiểu ý nghĩ của Canh Liệt. Tần Vệ Quốc không cam lòng vì vấn đề gì? Tất nhiên không cam lòng vì cục diện ở Hoa Đông lúc này, không cam lòng vì phái Hoa Đông bị chia rẽ và vung vãi ra ngoài, không cam lòng vì Hoa Đông trên tay lão không được cải cách hoàn toàn...

Còn có rất nhiều điều cần phải cố gắng, khó thể nào dùng ngôn ngữ để nói rõ.

Tần Vệ Quốc đã sớm có dự đoán, lão muốn làm lớn chuyện chẳng qua chỉ là giấu đầu hở đuôi, giống như muốn che giấu bí mật chính mình rút lui, muốn di chuyển lực chú ý của người khác, làm như vậy ý đồ nằm ở đâu?

Đầu tiên Trương Thanh Vân nghĩ về kết cấu ban ngành mới, Tần Vệ Quốc có phải đang suy xét đến vấn đề này? Như vậy hai giờ bàn luận giữa Tần Vệ Quốc và Lăng Tổ Hồng cũng liên quan đến vấn đề này sao? Trương Thanh Vân cũng không hiểu rõ cho lắm.

Lúc này trong lòng Trương Thanh Vân rất trầm trọng, trước đó hắn đến Hoa Đông thì Tần Vệ Quốc vẫn là bí thư, hắn nhận chức phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ thành phố Cảng Thành, và bây giờ là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh Hoa Đông.

Trong quá trình này Trương Thanh Vân đã nhận được rất nhiều trợ giúp từ Tần Vệ Quốc, trong lòng hắn thì Tần Vệ Quốc không chỉ là lãnh đạo, còn là một người thầy, một trưởng bối. Hoa Đông có Tần Vệ Quốc cầm lái thì mọi người đều an tâm, đây cũng là uy vọng rất cao của Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông.

Nhưng tình huống bây giờ thì khác, Tần Vệ Quốc sắp đi, hơn nữa lại quá đột nhiên làm người ta trở tay không kịp. Bây giờ là thời điểm mấu chốt, tấm màn che cải cách ở Hoa Đông mới kéo ra chưa được bao lâu, đây rõ ràn là một tiếc nuối rất lớn.

Trương Thanh Vân rất nhạy cảm, hôm nay bí thư Tần cho hắn vào biệt thự, tuy hai người không nói lời nào, nhưng điều này rõ ràng nói rõ bí thư Tần giữ bí mật bệnh tình của mình với Trương Thanh Vân, ý nghĩ này đã làm Trương Thanh Vân nhìn thấy ban ngành Hoa Đông sắp biến đổi lớn.

Trên website của cục tổ chức trung ương đã công bố tin tức mới, trung ương quyết định miễn chức của ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Hoa Đông Âu Đan, tin tức đến quá đột ngột.

Phó bí thư tỉnh ủy Hoa Đông bị miễn chức, lúc này lại không có người mới tiến lên, mặt khác vấn đề hướng đi của Âu Đan cũng chưa chắc chắn. Bên ngoài sớm có tin đồn cho rằng bí thư Âu Đan bị liên quan đến vụ án Lâm Ninh, bây giờ bị miễn chức hay không thì có liên quan gì đâu?

Nếu như không có vấn đề gì thì trước khi thông báo miễn chắc phải có thông báo bổ nhiệm, bây giờ Âu Đan bị miễn chức như vậy, lại không có thông báo bổ nhiệm, đây chẳng phải không có liên quan sao?

Mặt khác gần đây Hoa Đông bàn luận rất nhiều về vấn đề bí thư tỉnh ủy Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đến khảo sát bị đối xử lạnh nhạt, nghe nói phải đi ba ngày nhưng kết thúc chỉ sau một ngày. Nghe nói bí thư Lăng Tổ Hồng sáng sớm đến Hoa Đông và đến tối đã đi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà có kết quả như vậy?

Người ngoài đứng xem náo nhiệt, ai cũng trắng trợn nói rằng bí thư Tần quá cứng nhắc, dưới sự kiên trì của lão thì Âu Đan cuối cùng không thể thoát thân, mà Lăng Tổ Hồng cũng thua cuộc quay về. Mà những kẻ có hiểu biết sâu sắc cũng không thể hiểu nổi, thậm chí có rất nhiều quan viên cao tầng không thể thấy được cục diện vào lúc này.

Bây giờ cục diện ở Hoa Đông chỉ có thể nói là quỷ dị, nhìn qua thấy có vẻ rất trong sáng nhưng xem kỹ lại rất phức tạp, thật sự chỉ tốt ở vẻ bề ngoài.

Những ngày gần đây Liên Nhược Hàm cực kỳ hoảng sợ, nàng là trưởng ban chuyên phục vụ cho Âu Đan, bây giờ Âu Đan bị miễn chức, vì vậy mà nàng trở thành cây không rễ. Bình thường nàng cũng không sinh động ở tỉnh ủy, cũng không tính là có quan hệ hòa hợp với những cán bộ khác ở văn phòng.

Vào thời điểm bây giờ cũng không ai đi trêu chọc Liên Nhược Hàm, ngay cả phó thư ký trưởng cũng không giao công tác cho nàng, vì vậy mà nàng chợt trở thành người rãnh rổi nhất ở văn phòng tỉnh ủy. Mỗi ngày đi làm nàng cũng chỉ biết tìm Lăng Tiểu Tô nói chuyện, cũng không còn việc gì khác để làm.

Sau khi tan tầm, Liên Nhược Hàm về nhà cũng chỉ phải đối mặt với một Cao Cát Tường có tâm tình rất thấp. Lúc này hai người đều rất buồn bực, nếu không phải có con đi học về và bầu không khí trong nhà cũng sinh động hẳn lên thì bây giờ bầu không khí trong nhà Cao Cát Tường cực kỳ trầm lắng.

Liên Nhược Hàm không thể chịu được bầu không khí này, nàng gọi điện thoại cho cha, nói là muốn quay về thủ đô. Phó thủ tướng Liên không tự mình nhận điện thoại, nhưng ông để cho thư ký chuyển cáo với Liên Nhược Hàm, đại khái bây giờ nàng là cán bộ thuộc về Hoa Đông, nàng muốn được điều động phải có sự sắp xếp của văn phòng tỉnh ủy và phòng tổ chức Hoa Đông.

Liên Nhược Hàm nhận được tin tức phản hồi này thiếu chút nữa đã ngất đi, nhưng tình huống bây giờ không rõ ràng, nàng cũng không dám mạnh miệng. Thời gian bây giờ đối với nàng còn khó chịu hơn ngồi tù, nàng đang ở vào biên giới của sự sụp đổ.

Ngày hôm nay Liên Nhược Hàm vẫn đi làm như bình thường, nàng lại đến tìm Lăng Tiểu Tô. Điều này hầu như là thói quen của nàng, may mà nàng còn có một chị em Lăng Tiểu Tô. Bí thư Âu Đan được đưa đi, Lăng Tiểu Tô cũng gặp phải cảnh ngộ như Liên Nhược Hàm, vì vậy mà hai người căn bản đều ở cùng một chỗ.

Lăng Tiểu Tô không giống với Cao Cát Tường, nàng dù sao vẫn còn trẻ, tâm tình hoạt bát. Tuy bây giờ nàng đi làm không có việc gì nhưng dù sao cũng tìm được nguồn vui, dùng thêu thùa làm trò vui giết thời gian.

Khoảng thời gian này Liên Nhược Hàm tiếp xúc với Lăng Tiểu Tô khá nhiều, vì vậy mà nàng sinh ra cảm tình với cô thư ký. Tất nhiên đây cũng coi như nàng đã từng trãi, trước kia khi còn ở thủ đô thì nàng luôn coi mình là Liên tiểu thư, đi đến đâu cũng xuất hiện tình cảnh sao vây quanh trăng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Dưới tình cảnh như vậy tất nhiên sẽ tạo nên tính cách không coi ai ra gì của Liên Nhược Hàm, hơn nữa còn cao ngạo và tự cao tự đại. Nhưng bây giờ nàng đến Hoa Đông, nàng hoàn toàn bị ném xuống phàm trần, người nào cũng biết nàng có lai lịch, nhưng có ai biết nàng là con gái của phó thủ tướng Liên?

Mà cán bộ Hoa Đông vốn rất bài ngoại, tuy bây giờ đã tốt hơn xưa, nhưng bình thường Liên Nhược Hàm rất mạnh mẽ và lớn tiếng, tất nhiên sẽ nếm phải không ít mùi vị thất bại. Đồng thời bí thư Âu rất nghiêm khắc, Liên Nhược Hàm đụng phải đinh cũng không dám kêu khổ với bí thư.

Bây giờ không còn chỗ dựa từ Âu Đan, không có người dung túng cho Liên Nhược Hàm, nàng có thể mạnh mẽ được nữa sao? Bây giờ thiệt thòi, tổn thất và gặp nhiều bất lợi, vì vậy mà nàng rất chán ghét Hoa Đông. Lúc này nàng cũng biết mình không khác gì người ta, cũng chỉ có một lỗ mũi, hai tai

Trước đó khi còn Âu Đan thì Liên Nhược Hàm cũng được coi là trung tâm, bây giờ không còn nghĩa vụ thì tình cảnh xoay chuyển, người người nghịch ý. Dưới tình huống này thì tâm tình của Liên Nhược Hàm với Lăng Tiểu Tô không giống như trước, hai người trở thành bạn bè cũng không có gì kỳ quái.

Khi Liên Nhược Hàm đến phòng thư ký của Lăng Tiểu Tô thì thấy máy tính đã được dọn đi, cặp văn kiện trên bàn trống rỗng, căn phòng giống như bị thanh lý, mà Lăng Tiểu Tô thì đang lau chùi đồ đạc.

Liên Nhược Hàm quá sợ hãi, nàng nói:

- Tiểu Tô, đây là sao? Em...

Liên Nhược Hàm chỉ vào Lăng Tiểu Tô, bây giờ Lăng Tiểu Tô dù sao cũng là thư ký phó ban, cũng không cần làm những việc vặt vãnh. Hơn nữa bây giờ trong phòng thư ký không còn thiết bị gì, điều này làm cho Liên Nhược Hàm cảm thấy kinh hoàng.

Lăng Tiểu Tô ngẩng đầu, trên gương mặt hồng hào khỏe mạnh lộ ra nụ cười chân thành, nàng nói:

- Chị Tiểu Hàm, em cũng định đi tìm chị, không ngờ chị đến rồi.

- Tiểu tô, em có chuyện gì? Có người ức hiếp em sao? Đây đúng là khinh người quá đáng, nói cho chị biết, chị giúp em lấy lại công bằng.

Liên Nhược Hàm nói, hai hàng chân mày nhíu lại, nàng rất tức giận.

Lăng Tiểu Tô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Liên Nhược Hàm, nàng lắc đầu, ngay sau đó chợt nói:

- À, chị nói lau chùi dọn dẹp sao? Bây giờ em sắp phải đi, thôi thì lau chùi dọn dẹp một lần, cũng coi như hoài niệm và làm sạch sẽ phòng làm việc.

Lăng Tiểu Tô nói xong thì trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, trong ánh mắt lộ ra ước mơ về tương lai.

Nhưng Liên Nhược Hàm nghe thấy như vậy thì trong đầu nổ ầm một tiếng, nàng nói:

- Đi sao? Em đi đâu? Em phải đi sao?

Lăng Tiểu Tô thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chiều qua em đến phòng tổ chức, em được điều chỉnh đến làm trưởng ban của ban tổng hợp số ba văn phòng khối chính quyền. Tin tức này như một giấc mơ với em, em rất bất ngờ, lúc đó còn cảm thấy choáng váng...

Lăng Tiểu Tô rõ ràng rất hưng phấn, ban tổng hợp nằm ở hạch tâm khối văn phòng, bình thường đều có tác dụng phục vụ lãnh đạo. Ví dụ như văn phòng khối chính quyền, ban số một phục vụ cho Kiều Quốc Thịnh, ban số hai phục vụ Niên Tuấn Quốc, ban số ba của Lăng Tiểu Tô, tất nhiên phục vụ cho một thường ủy tỉnh ủy khối chính quyền là Hàn Tiên Tiến.

Lăng Tiểu Tô có thể trở thành một người phụ trách trên cương vị quan trọng như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ cực kỳ kích động. Ngày hôm qua nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt, người nhà và bạn bè cũng vui sướng thay cho nàng. Hôm nay nàng đi làm tát nhiên sẽ không nhịn được phải chia xẻ niềm vui với Liên Nhược Hàm.

Đáng tiếc là Liên Nhược Hàm lại nghĩ khác, nàng nghe được tin tức như vậy mà trong lòng lạnh tanh. Bây giờ Lăng Tiểu Tô đi thì nàng sẽ trở thành người cô đơn, cuộc sống như vậy sao có thể tiếp tục?

- Chị Tiểu Hàm, chị làm sao vậy? Chị không khỏe sao?

Lăng Tiểu Tô dùng giọng kinh ngạc nói, nàng thấy vẻ mặt Liên Nhược Hàm không bình thường.

Khóe miệng Liên Nhược Hàm co rút vài lượt, nàng muốn cười nhưng lại khó coi hơn cả khóc, nàng nói:

- Không có gì, em cứ dọn dẹp, chị còn có chút chuyện...

Liên Nhược Hàm nói xong thì xoay người bỏ đi, Lăng Tiểu Tô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bóng lưng của Liên Nhược Hàm. Nàng khẽ cau mày, nàng không hiểu đối phương có chuyện gì, không phải cả ngày đều rãnh rổi sao?

- Chị Tiểu Hàm, bây giờ em đi, mà chị cũng sẽ nhanh chóng được điều động thôi.

Lăng Tiểu Tô ở phía sau chợt reo lên, lúc này Liên Nhược Hàm chợt dừng lại, bàn tay nàng run rẩy:

"Đi sao? Phải đi sao? Trước đó hiên ngang đến Hoa Đông, bây giờ lại phải xám xịt quay về à?"

Liên Nhược Hàm nghĩ đến đây thì tâm tình rơi xuống hầm băng, vẻ mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt khó coi. Lúc này mặt trời bên ngoài đã lên cao, trong sân tỉnh ủy tràn đầy hương hoa và màu sắc rực rỡ, nhưng lúc này trong lòng nàng rất ảm đạm.

Cho đến bây giờ Liên Nhược Hàm cũng không nghĩ mình sẽ gặp phải những vấn đề như vậy ở Hoa Đông, khi đến Hoa Đông thì nàng luôn chủ động đặt Trương Thanh Vân nơi khóe miệng, giống như Trương Thanh Vân cũng chỉ là một nhân vật tầm thường mà thôi.

Mãi đến lúc này thì Liên Nhược Hàm mới phát hiện trước đó mình ngây thơ cỡ nào, một trưởng ban nho nhỏ quả thật cách xa vạn dặm với một trưởng phòng tổ chức. Một trưởng ban bây giờ không có việc gì làm, cả ngày cô độc và luôn gặp trở ngại, bây giờ có ai quan tâm đến nàng?

Liên Nhược Hàm đột nhiên nhớ đến một câu: "Đừng nói người ta xem thường anh, vì người ta căn bản không thấy anh, vì ai cũng bận rộn, ai có thời gian quan tâm?" Trước đó nàng nhớ đến câu này mà cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy rất cay đắng, khổ sở và bất đắc dĩ.

Trong cuộc đời, trong thế giới xô bồ, trong muôn vạn chúng sinh thì Liên Nhược Hàm cũng chỉ là một, là một trưởng ban nho nhỏ, trong văn phòng tỉnh ủy có rất nhiều trưởng ban như vậy, nếu bỏ qua bối cảnh gia đình, như vậy nàng chỉ là một người bình thường.

Trước đó Liên Nhược Hàm mạnh mẽ và lớn lối cũng chẳng qua chỉ dựa vào sự hiển hách của gia tộc mà thôi. Bây giờ nàng ở Hoa Đông, tất cả đều không còn gì, nàng đã hoàn toàn hiện nguyên hình.

Nhưng còn Trương Thanh Vân? Người ta rõ ràng là nhân vật tiêu điểm, toàn bộ tỉnh Hoa Đông cả trăm triệu dân, chỉ cần là người có quan tâm đến chính trị, có ai không biết trưởng phòng Trương? Trương Thanh Vân làm nhiều chuyện ở Hoa Đông, sự kiện nào cũng cực kỳ oanh liệt, có chuyện nào không có ảnh hưởng sâu sắc?

Đáng thương là Liên Nhược Hàm không biết trời cao đất rộng, còn dám sinh ra tâm tư đối phó với Trương Thanh Vân. Nhưng đừng nói là đối phó, vì nàng không đủ tư cách, cũng may mà nàng không ồn ào khắp nơi, nếu không tất cả sẽ cho là nàng bị điên.

Liên Nhược Hàm suy nghĩ miên man mà quay về phòng làm việc của mình, hoàn cảnh trong phòng làm việc rất tốt, nhưng khoảnh khắc này nơi đây giống như tù ngục của nàng. Đúng là nhà tù, Lý Hoa Nam cảm thấy đi vào đây con bức bối hơn vào tù.

Hơn nữa tình cảnh ngồi tù này lại không thể phản kháng, bây giờ bí thư Âu Đan rời đi làm cục diện biến đổi, chồng của Liên Nhược Hàm gặp phải áp lực chưa từng có. Bây giờ Cao Cát Tường chỉ có thể chiến đấu một mình, không minh hữu, không quan hệ, tất cả đều dựa vào chính mình.

Liên Nhược Hàm tất nhiên hiểu rõ những khó khăn bên trong, dưới tình cảnh thế này, nàng là vợ Cao Cát Tường, tất nhiên sẽ không tiếp tục làm phiền cho chồng. Vì vậy dù nàng có một bụng bực tức, trong người toàn là nước đắng, toàn thân oan khuất thì cũng không dám phát tiết.

Liên Nhược Hàm hiểu rõ, nếu mình phát tiết thì sẽ bị đuổi khỏi Hoa Đông, sẽ quay về thủ đô. Nếu là như vậy thì nàng sẽ mất sạch mặt mũi, đồng thời cũng ảnh hưởng đến Cao Cát Tường. Lúc này Cao Cát Tường thế đơn lực bạc ở Hoa Đông, cũng không có người an ủi và tiếp sức, như vậy sẽ có cục diện gì?

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, vì căn bản là mới sinh sẽ không biết cọp lợi hại thế nào. Khi Liên Nhược Hàm mới đến Hoa Đông thì cũng là như vậy, nhưng bây giờ nàng đã biết sợ. Nàng đã bao giờ thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Trương Thanh Vân, chỉ cần phất tay là có bao nhiêu quan viên rơi rụng? Mà đám quan viên kia không có bối cảnh sao? Chức vị không cao hơn Liên Nhược Hàm sao?

Âu Đan cũng bị liên quan, cuối cùng không thể không rời khỏi Hoa Đông. Trong khoảng thời gian rãnh rổi gần đây, Liên Nhược Hàm thường suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ nàng càng sợ hãi, càng kính sợ. Tâm lý này càng phát triển thì khoảng cách với Trương Thanh Vân càng xa, bây giờ Trương Thanh Vân đã là một ngọn núi để nàng phải kính ngưỡng...

- Cốc, cốc.

Có người gõ cửa, Liên Nhược Hàm kinh ngạc, nàng đứng lên ra mở cửa.

- Trưởng ban Liên, thì ra chị ở trong phòng làm việc, vừa rồi tôi còn đến phòng làm việc của thư ký Lăng tìm chị.

Người gõ cửa chính là trưởng ban nhân sự của văn phòng tỉnh ủy.

Liên Nhược Hàm thấy trưởng ban Giang thì nghĩ rằng mình có sắp xếp mới, nàng hỏi:

- Chào trưởng ban Giang, mời anh ngồi, có công tác gì sắp xếp cho tôi sao?

Trưởng ban Giang khoát tay nói;

- Cũng không cần ngồi, bây giờ tôi cũng không thể sắp xếp công tác cho chị, tôi đến để thông báo, ngày mai chị phải đến nói chuyện với ban số một phòng tổ chức tỉnh ủy. Tôi xem có lẽ tám phần là chuyện đáng chúc mừng.

Liên Nhược Hàm cười rất tươi nhưng tâm tình trầm xuống, đến tiếp nhận liên hệ với phòng tổ chức bình thường đều là điều động công tác. Nếu thay đổi cương vị trong văn phòng tỉnh ủy thì chỉ cần nói chuyện với lãnh đạo văn phòng là được.

"Điều động công tác sao? Điều đi nơi nào?"

Liên Nhược Hàm không lạc quan với vấn đề này, dù sao bây giờ Âu Đan cũng không có mặt ở Hoa Đông, nàng trở thành cây không rễ. Tất nhiên, điều quan trọng là mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường, đối phương có thể trọng dụng mình sao?

"Không phải cho mình về thủ đô đấy chứ?"

Liên Nhược Hàm nghĩ đến đây mà vẻ mặt trắng nhợt, tâm tình càng kém. Khoảnh khắc này, nàng không muốn về thủ đô, nàng mới đến Hoa Đông một thời gian ngắn đã phải quay về, như vậy còn ai thèm nhìn nàng? Người ta sẽ cho rằng nàng không thể lăn lộ ở Hoa Đông, thất bại quay về