Nhóm cán bộ trao đổi đến Hoa Đông đầu tiên là cấp thành phố, trong đó có hơn phân nửa là cấp phó ban, rõ ràng độ mạnh quá lớn, hầu như mỗi thành phố đều phải tiêu hóa hơn hai trăm cán bộ, nếu số lượng này muốn tiến vào trong trạng thái công tác thì không phải chuyện dễ.
Vì đảm bảo đợt trao đổi cán bộ lần này đúng mục đích nên phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông tổ chức lễ chào đón rất long trọng ở trường đảng tỉnh ủy, cũng muốn các cán bộ trao đổi phải tham gia khóa học tập hơn một tháng ở trường đảng.
Khi cán bộ từ bên ngoài lục tục kéo đến thì cán bộ bản địa Hoa Đông cũng liên tục được vãi đi khắp nước, Trương Thanh Vân cũng vì các cán bộ bản địa Hoa Đông mà tổ chức lễ tiễn đưa rất long trọng. Trương Thanh Vân đứng lên phát biểu rất biết cách nhấn mạnh đặc điểm. Bây giờ Hoa Đông là tỉnh phát triển kinh tế mạnh trong nước, bây giờ lại có phương án trao đổi cán bộ vượt qua khu vự, có rất nhiều tỉnh nội địa và tây bắc có yêu cầu bức thiết muốn đón nhận cán bộ Hoa Đông để thu lấy lý niệm phát triển kinh tế.
Có lời hiệu triệu của Trương Thanh Vân nên tất cả cán bộ bản địa Hoa Đông được đưa đi trao đổi ý thức được trách nhiệm và sứ mạng mãnh liệt, bọn họ đi ra ngoài sẽ không quên mình là người Hoa Đông, phải yêu cầu mình rất cao, phải làm ra thành tích, phải có được sự thừa nhận của các đồng chí trong các tỉnh anh em.
Khi đó bầu không khí hội trường rất nhiệt liệt, hơn một ngàn cán bộ giơ tay tuyên thệ, đều nói sẽ cố gắng công tác trong hoàn cảnh mới, sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh giá trị bản thân, vì Hoa Đông mà phát triển.
Đến lúc này thì cải cách ở Hoa Đông đã chính thức kéo ra tấm màn che, khi làm công tác trao đổi cán bộ thì Trương Thanh Vân cũng bố trí phòng tổ chức tỉnh ủy liên tục in và phát hành nhiều văn kiện, bắt đầu nắm chặt quá trình chọn lựa, phân công, khảo sát cán bộ. Lúc này những truyền thống cổ hủ ở Hoa Đông dần bị đột phá, Hoa Đông tiến một bước dài trong trật tự tổ chức.
Cổng khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy, hai chiếc xe biển số Cảng Thành bị chặn lại, một người phụ nữ có khí chất bước xuống từ chiếc xe phía trước để can thiệp với cảnh vệ. Sau khi nói chuyện được vài câu thì nàng quay lại xe, cửa sau xe được kéo ra, một người đàn ông trung niên cao gầy bước xuống, hắn nói:
- Trưởng phòng Lý, có chuyện gì, không có biện pháp sao?
Người phụ nữ buông tay lắc đầu nói:
- Bí thư Tả, xem ra phải đợi, cảnh vệ nói bây giờ số điện thoại nội tuyến của trưởng phòng Trương chưa thông.
- À.
Người đàn ông trung niên gãi đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối. Người này không phải ai khác, hắn chính là Tả Nam Sơn vừa mới tham gia học tập ở ban cán bộ cấp thành phố của trường đảng trung ương, mà người phụ nữ chính là trưởng ban Lý Mộng Khê ban tổng hợp số hai văn phòng khối chính quyền thành phố Cảng Thành, khi Trương Thanh Vân còn ở Cảng Thành thì nàng là người phục vụ đặc biệt. Hôm nay hai người được Trương Thanh Vân triệu hồi đến Lăng Thủy, đáng lý ra ngày mai mới chính thức bàn chuyện, nhưng hai người lại hẹn nhau đến trước một ngày để thăm hỏi Trương Thanh Vân.
Lý Mộng Khê can thiệp không có kết quả, Tả Nam Sơn cũng không từ bỏ ý định, chính hắn tiến lên nói với cảnh vệ đang đứng thẳng tắp như cọc:
- Đồng chí, chúng tôi đều là cán bộ Cảng Thành, là thuộc hạ cũ của trưởng phòng Trương, chúng tôi đã có hẹn trước, anh gọi điện thoại vào số nội tuyến của biệt thự số sáu sẽ rõ.
- Thật xin lỗi, đồng chí, chúng tôi không nhận được thông báo. Nhưng anh cứ yên tâm, nếu đến đúng thời gian thì chắc chắn sẽ có người ra đón. Bây giờ số điện thoại nội tuyến của trưởng phòng Trương không nối thông.
Cảnh vệ dùng giọng lạnh băng nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tả Nam Sơn đưa tay nhìn giờ, chỉ còn kém năm phút là đến năm giờ, không có lý do gì mà cảnh vệ gác cửa lại không biết được. Chẳng lẽ trưởng phòng Trương quá bận rộn mà quên mất rồi sao?
Đúng lúc này lại có một chiếc Audi biển số thị ủy Lâm Hải chạy đến trước cổng, xe chạy quá gấp làm cảnh vệ cau mày, vì vậy mà lập tức cản xe lại. Tả Nam Sơn nhìn lại thật kỹ, là xe số một của thị ủy Lâm Hải, vì vậy hắn vội vàng lui về phía sau một bước.
Cửa sổ sau xe hạ xuống, một cái đầu mập ló ra, hắn hét lên với cảnh vệ:
- Này, tôi là Giang Hán Thanh thành phố Lâm Hải, tôi muốn đến biệt thự số sáu gặp trưởng phòng Trương.
Cảnh vệ gác không thèm chớp mắt, thậm chí cũng không quan tâm đến Giang Hán Thanh. Lúc này Giang Hán Thanh rất xấu hổ, hắn lại nhìn sang Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê đang đứng ngây người ở bên kia, mà lúc này tài xế cũng xuống xe mở cửa cho Giang Hán Thanh.
- Đồng chí, xin lỗi anh, tôi có hẹn trước với trưởng phòng Trương, không tin anh có thể điện thoại.
Giang Hán Thanh xuống xe rồi tùy tiện tiến lên phía trước nói.
Cảnh vệ chợt cau mày, hắn liếc mắt nhìn đám người Tả Nam Sơn, giống như hắn thật sự không vừa mắt Giang Hán Thanh, vì vậy lạnh lùng nói:
- Đồng chí, mỗi ngày đều có vài chục người muốn gặp trưởng phòng Trương, mà người nào cũng nói như anh.
Cảnh vệ ngẩng đầu nhìn Tả Nam Sơn:
- Bọn họ cũng nói có hẹn trước, nếu anh kiên nhẫn chờ thêm một lát thì chắc chắn sẽ có thêm một nhóm người có hẹn trước.
Giang Hán Thanh đỏ mặt, rõ ràng lần này vấp phải một cây đinh lớn, vì vậy mà khó thể không xuống đài. Nhưng lú này và ở đây hắn khó thể thể hiện uy phong của bí thư thị ủy, vì vậy dành phải ngượng ngùng lui ra, thầm nói một tiếng xui xẻo.
Ánh mắt Giang Hán Thanh đảo qua mặt hai người Tả Nam Sơn, hắn nói:
- Hai người là cán bộ Cảng Thành sao? Cũng muốn gặp trưởng phòng Trương à?
Tả Nam Sơn mỉm cười gật đầu nói:
- Chào bí thư Giang, tôi là Tả Nam Sơn ở Cảng Thành, chúng tôi cũng muốn...
- Xin hỏi, các anh ai là đồng chí bí thư Tả Nam Sơn và trưởng phòng Lý của thành phố Cảng Thành?
Tả Nam Sơn vừa nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, vì vậy hắn vội lên tiếng, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong đám cảnh vệ có thêm một người thanh niên cao lớn và rất anh tuấn.
Người này tuổi không lớn nhưng hai mắt sắc bén và lợi hại như chim ưng, ánh mắt nhìn chằm chằm sẽ làm người ta sinh ra áp lực rất lớn. Lúc này ánh mắt của hắn đang đảo qua người Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê, hắn nói:
- Bí thư Tả, trưởng phòng Lý, hai người theo tôi, trưởng phòng đã đợi từ lâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê không dám chậm trễ, ngay sau đó hai người lên xe đi vào, mà Giang Hán Thanh cũng hét lên:
- Chờ chút, còn có tôi, đồng chí thư ký...
Giọng nói của Giang Hán Thanh rất lớn nhưng người thanh niên mặc tây trang không quay đầ lại, mà Giang Hán Thanh đến cửa vẫn bị cảnh vệ cản lại. Tả Nam Sơn nhịn không được phải quay đầu nhìn Giang Hán Thanh, thầm nghĩ với thân phận của đối phương muốn gặp Trương Thanh Vân mà còn khó khăn vậy sao? Giang Hán Thanh thân là ủy viên tỉnh ủy, ngoài khu vực thường ủy tỉnh ủy thì chỗ nào cũng thông suốt, sao không trực tiếp đến gặp trưởng phòng Trương? Tả Nam Sơn nghĩ đến đây mà không khỏi lắc đầu, hắn cảm thấy rất khó tưởng, hắn cho rằng vị bí thư kia không hổ danh là bí thư thị ủy, cá tính quá lớn, đồng thời cũng hiểu càng sâu sắc địa vị của Trương Thanh Vân vào lúc này.
Trương Thanh Vân đã không còn là một phó chủ tịch thành phố Cảng Thành, bây giờ hắn là lãnh đạo chạm tay có thể bỏng ở Hoa Đông, giống như lời cảnh vệ đã nói, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến tìm, nhưng cũng đâu dễ dàng được gặp?
Xe chạy rất chậm, Tả Nam Sơn có thể từ kính chiếu hậu mà nhìn thấy vẻ mặt ão não của Giang Hán Thanh, còn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi "anh Tả", có lẽ đối phương đang cần mình hòa giải. Nhưng hai người vừa mới quen, chỉ là một cái bắt tay xã giao mà thôi, Giang Hán Thanh cần gì phải làm như vậy?
Đột nhiên Tả Nam Sơn chợt sinh ra cảm giác hơn người, khoảnh khắc này hắn cảm thấy quyết định đi theo Trương Thanh Vân vào năm xưa là quá anh minh. Bây giờ dù ở Cảng Thành thì Tả Nam Sơn cũng đứng thẳng lưng hơn người khác rất nhiều.
Tả Nam Sơn thuộc về số ít cán bộ đáng tin của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, dù là bí thư thị ủy Triệu Hải Dân thành phố Cảng Thành cũng phải nể mặt hắn vài phần, dù là chủ tịch Diêm Thụ Niên lòng dạ thâm sâu cũng không dám giở trò cao tay với Trương Thanh Vân.
Trước đó Tả Nam Sơn đã từng nếm không ít khổ sở, bị người ta kéo khỏi chức vụ bí thư quận Hoàng Lăng, khi đó tâm tình hắn rơi xuống rất thấp. Bây giờ quay đầu lại thì những khổ sở trước kia là một lý lịch tốt, Trương Thanh Vân sau khi đến Hoa Đông làm trưởng phòng tổ chức lập tức đưa hắn đến học tập ở trường đảng trung ương.
Bây giờ Tả Nam Sơn học tập quay về và giá trị con người không còn giống như trước đó, lúc này hắn cực kỳ thỏa thuê mãn nguyện, hắn tin lần nà chỉ cần đi theo Trương Thanh Vân thì nhất định sẽ có hàng loạt cơ hội chào đón.
Xe dừng lại ở cửa bí thư số sáu, khoảng cách giữa cổng đến biệt thự cũng khá gần. Sau khi xe dừng lại ổn định thì Mao Khiêm cũng đã xuất hiện, hắn đưa hai người tiến vào khoảng sân nhỏ, Trương Thanh Vân đang ở trong phòng khách đợi Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê.
- À, anh Tả, tôi thấy anh học tập thành công quay về, rất tốt, rất tốt...
Trương Thanh Vân gặp Tả Nam Sơn thì lập tức cười ha hả nói.
Tả Nam Sơn liên tục khiêm tốn nhưng trong lòng lại rất vui sướng, Trương Thanh Vân mời hắn ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Lý Mộng Khê:
- Trưởng phòng Lý, tôi đã nói rồi, mọi người cũng không cần đến thăm hỏi, vậy mà mọi người không nghe. Tôi nói trước, cuộc sống của tôi ở đây rất đơn giản, bữa tối rất bình thường, tuyệt đối không thể so với khách sạn bên ngoài.
- Có thể được vào nhà trưởng phòng dùng cơm là vinh hạnh lớn nhất, chúng tôi nào dám oán hận...
Lý Mộng Khê tiếp lời, nàng cũng mở lời bằng một câu nói vui đùa. Trước kia Lý Mộng Khê là người phụ trách công tác của Trương Thanh Vân, mà khi đó lãnh đạo rất ít dùng nàng, mà Chu Hà Dương chính là người trực tiếp liên hệ với Lý Mộng Khê.
Nhưng sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi Cảng Thành thì Lý Mộng Khê trở thành một thành viên của phái Trương Thanh Vân, nghe nói khi Nhâm Gia Niên ở Cảng Thành thì Lý Mộng Khê cũng bị ép không được thăng chức, nguyên nhân cũng vì nàng trước đó là trưởng ban tổng hợp của Trương Thanh Vân.
Mà khi đó Cảng Thành cũng đang rất bất mãn với Hoài Dương, lúc đó hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương hừng hực khí thế, Cảng Thành lại chẳng làm gì. Có lẽ Nhâm Gia Niên dùng phương án này để bày tỏ bất mãn với Trương Thanh Vân.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy xấu hổ với Lý Mộng Khê, sau vài lần nàng cùng đám người Vạn Chính Trị đến thăm hỏi, hai bên qua lại nhiều lần, sau đó hắn cũng không xem nàng là người ngoài, quan hệ cũng gần hơn năm xưa ở Cảng Thành.
Sau khi khách chủ phân biệt ngồi xuống thì Mao Khiêm tiến lên nói vài lời bên tai Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói với Tả Nam Sơn:
- Anh Tả, vừa rồi ở ngoài cổng anh có gặp Giang Hán Thanh...
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Tả Nam Sơn thì Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn nói:
- Giang Hán Thanh này đúng là, tôi chưa từng thấy vị bí thư thị ủy nào xấu tính như vậy. Tiểu Mao, cậu ra ngoài cửa, nếu thấy Giang Hán Thanh còn ở đó thì đưa luôn vào.