Khu biệt thự dưới chân núi Chung Sơn, bên trong có một căn biệt thự với kiến trúc không ngờ, bên ngoài biệt thự là một bức tường cao, người ngoài khó thể nào thấy được tình hình bên trong. Nhưng chỉ cần nhìn qua cửa và thấy những chiếc xe xa hoa thì có thể phán đoán đây là nhà của một người phú quý. Trên lầu hai trong biệt thự có một gian độc lập, bên trong bố trí rất tùy ý, gọn gàng nhưng rất đẹp.
Có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt hắn rất âm trầm, cặp mắt sói đang nhếch lên, điều này làm cho người đối diện phải sợ hãi.
- Này, Lâm Ninh có chuyện gì vậy? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn chưa đến?
Người đàn ông nôn nóng vỗ lên tay cầm của ghế sa lông:
- Tôi đã cảm thấy gần đây anh ta không đúng, không phải có chuyện xấu phát sinh đấy chứ.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Yến Thành, hắn nói xong những lời này thì khó thể ngồi yên trên ghế sa lông mà đứng lên dạo bước quanh phòng. Trên ghế sa long còn có Miêu Thiên Phương, mà bên cạnh còn có một người phụ nữ bốn mươi tuổi.
- À, tôi nhớ ra rồi, có thể tối nay Lâm Ninh mới đến được.
Miêu Thiên Phương vỗ đùi nói, giọng điệu của hắn lập tức biến đổi, hắn khẽ hạ giọng:
- Hôm nay Trương Thanh Vân từ thủ đô quay về, chắc chắn Lâm Ninh khó thể phân thân...
Yến Thành nhướng mày, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Đây rõ ràng là Trương Thanh Vân giở trò quỷ, lúc này đây nếu chúng ta khong kịp chuẩn bị thì sợ rằng đã cùng đường. Tiểu tử Trương Thanh Vân không lớn tuổi nhưng ra tay quá ác độc, nếu tiếp tục để hắn ở lại Hoa Đông rõ ràng là tai họa.
Không ai tiếp lời Yến Thành, Miêu Thiên Phương thì dùng tay sờ mũi rồi lắc đầu cười khổ. Yến Thành thấy không ai tiếp lời thì lại nói:
- Tôi không tin lần này Trương Thanh Vân vượt qua cải cách ở Hoa Đông, tôi thấy chúng ta nên nhân cơ hội này mà cố gắng hoạt động, nên đá tiểu tử kia ra khỏi Hoa Đông...
Yến Thành nói đến chữ "đá" thì vẻ mặt đã trở nên cực kỳ dữ tợn, hắn vừa nói vừa sờ má, rõ ràng nhớ đến cái tát của Âu Đan. Text được lấy tại Truyện FULL
Yến Thành bất lực với Âu Đan, vì đối phương bối cảnh quá mạnh, hơn nữa còn là người Hải phái, vì thế hắn chỉ có thể quy kết cái tát của Âu Đan lên người Trương Thanh Vân. Trước nay Hải phải và phái Kinh Tân luôn cạnh tranh sống còn, Yến Thành thấy mình đối phó Trương Thanh Vân là chuyện đương nhiên. Bây giờ hắn tự mình nói chuyện nhưng hai người Miêu Thiên Phương không đáp lời, điều này càng làm hắn nôn nóng bất an, khi đang định mắng Miêu Thiên Phương vài câu thì chuông cửa vang lên.
Miêu Thiên Phương tiến lên mở cửa, khi cửa mở thì Lâm Ninh đứng đờ đẫn bên ngoài. Yến Thành thấy Lâm Ninh thì vẻ hung ác trong mắt biến mất vài phần, đổi lại là bộ dạng tươi cười:
- Này, trưởng phòng Lâm, anh để chúng tôi chờ hơi lâu đấy, hẹn ba giờ mà bây giờ đã là bốn giờ rồi.
Lâm Ninh không quan tâm đến Yến Thành, hắn đi theo Miêu Thiên Phương đến ngồi xuống ghế sa lông, lúc này mới nói:
- Thế nào? Anh có ý kiến gì sao? Chuyện tôi đến muộn là thường xuyên, nếu anh không muốn đợi thì cứ đi trước, tôi không bắt buộc anh.
Trên mặt Yến Thành lóe lên sự tức tối, nhưng ngay sau đó hắn không giận mà chỉ cười khan vài tiếng rồi nói:
- Ha ha, cứ nói đùa, tôi biết trưởng phòng Trương của các anh hôm nay từ thủ đô quay về, anh không phân thân được cũng là chuyện bình thường, tôi và anh Miêu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Vẻ mặt Lâm Ninh vẫn không chút biến đổi, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Được rồi, nói đến chuyện chính, đáng lý ra hôm nay tôi cũng không muốn đến, nhưng mọi người dù sao cũng là cộng sự, giám đốc Yến muốn gặp tôi, tôi cũng phá lệ đi đến một lần. Anh nói đi, óc gì cứ nói, đừng ngại.
Yến Thành cau mày, hắn liếc mắt nhìn Miêu Thiên Phương, sau đó lại gật đầu. Miêu Thiên Phương cười ha hả nói:
- Là thế này, trưởng phòng Lâm.
Miêu Thiên Phương vừa nói vừa móc từ trong cặp ra một phong thư, sau đó đặt lên bàn trước mặt lâm ninh:
- Đây là chút lòng thành, cảm tạ trưởng phòng Lâm nhiều năm qua quan tâm đến chúng tôi, mọi người cũng là có duyên...
Vẻ mặt Lâm Ninh chợt biến đổi, hắn nói:
- Giám đốc Miêu, anh có ý gì? Không công không nhận lộc, phần lễ này coi như không có, tôi không nhận.
Lâm Ninh vừa nói dứt lời thì cũng dùng dư quang ánh mắt liếc qua phong thư, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm thì biết trong đó là một tâm thẻ ngân hàng, một cái thẻ tuy nhỏ nhưng lực hấp dẫn lại rất lớn. Lâm Ninh tiến đến địa vị bây giờ đã thấy qua nhiều chuyện như vậy, nhưng mỗi lân hắn lại sinh ra rung động, có thể thấy tham lam là bản năng của con người.
Yến Thành híp mắt nhìn Lâm Ninh, hắn dùng giọng như cười như không nói:
- Trưởng phòng Lâm, anh không cần dùng phương pháp người khổng lồ giậm chân ngoài ngàn dặm, sao anh không muốn xem thứ gì ở bên trong? Nói không chừng còn có đường sống qua về.
Vẻ mặt Lâm Ninh chợt trở nên trì trệ, hắn vô thức nhìn phong thư, sau đó ánh mắt lại dịch chuyển. Khóe miệng Yến Thành chợt co rút, hắn nháy mắt với Miêu Thiên Phương, vì vậy Miêu Thiên Phương lấy thứ bên trong đặt ra bàn.
- Ngân hàng Thụy Sĩ!
Lâm Ninh chấn động, vẻ mặt biến đổi. Yến Thành cười ha hả:
- Đúng vậy, ngân hàng Thụy Sĩ, đây là tài khoản tuyệt đối an toàn, hơn nữa tài khoản này đủ để đảm bảo cả nhà anh không cần lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền.
- Những năm qua hai con trai của anh đi du học nước ngoài, hơn nữa anh lại thanh liêm, có lẽ tài nguyên trên tay cũng không sinh động. Anh Lâm, tôi nói cho anh biết, ở nước ngoài không giống như đại lục, thiếu tiền căn bản là không được, anh nghĩ xem, mười triệu đồng đổi thành Euro thì còn lại bao nhiêu, anh nói xem chút tiền như vậy có đủ xài không?
Vẻ mặt Lâm Ninh biến đổi vài lượt, đột nhiên trong ánh mắt bùng lên hào quang kinh người, hắn nói:
- Yến Thành, anh phái người giám thị tôi, anh...
Lâm Ninh vươn người đứng lên, tâm tình chợt kích động. Yến Thành cười ha hả nói:
- Anh Lâm, thần kinh của anh có chút dị ứng, tôi sao có thể giám thị anh? Tôi và anh là người trên cùng một sợi dây, tôi giám thị anh có tác dụng gì?
- Anh yên tâm, tôi không phải là người tốt đẹp gì nhưng mục đích rất rõ ràng, tôi muốn làm nên nghiệp lớn, tôi và anh giúp đỡ lẫn nhau, hai bên cùng lấy của nhau những thứ cần thiết mà thôi...
- Hừ, anh nói yêu cầu ra đi.
Lâm Ninh lạn lùng nói.
Yến Thành cười ha hả, có thể thấy tâm tình rất thoải mái, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Ý nghĩ của tôi rất đơn giản, nghe nói gần đây thành phố Lâm Hải bổ sung một nhóm lớn cán bộ, đây đều là những vị trí khó thấy, tôi có vài người bạn có ý với Lâm Hải, vì vậy cần trưởng phòng Lâm nể mặt.
Lâm Ninh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Yến Thành, lúc này Yến Thành cười nói:
- Trưởng phòng Lâm, anh không nên nhìn tôi như vậy, tôi tuyệt đối không làm anh khó xử. Đây chỉ là một chuyện đơn giản, tôi tin với quyền lực trên tay anh có thể xử lý gọn gàng.
Nhà hát Lăng Thủy, hôm nay sở lao động thương binh xã hội, khối nhân sự tỉnh, trung tâm dạy nghề tỉnh, đài truyền hình tỉnh Hoa Đông cùng nhau liên hợp tổ chức sự kiện, Trương Thanh Vân dùng thân phận thường ủy tỉnh ủy để tham gia sự kiện này.
Những thành viên hôm nay phần lớn là các đồng chí vĩ đại của khối nhân sự tỉnh, sở lao động, mặt khác còn mời một phần sĩ quan bộ đội đóng ở Hoa Đông, vì vậy mà một nhà hát có hai ngàn chỗ trống đều được lấp đầy.
Văn nghệ bắt đầu lúc tám giờ tối, những thành viên tham gia hội diễn hôm nay phần lớn đến từ chiến tuyến lao động thương binh xã hội, chiến tuyến tổ chức nhân sự, tất nhiên còn có một số lượng lớn diễn viên chuyên nghiệp. Chương trình này được đài truyền hình Hoa Đông truyền hình trực tiếp, quy mô và chất lượng đều rất cao.
Sau khi kết thúc hội diễn thì Trương Thanh Vân tiếp kiến các lãnh đạo ban ngành tương quan, chụp ảnh lưu niệm với các diễn viên ca sĩ. Đồng thời vào lúc kết thúc chương trình còn trao giải cho các đồng chí vĩ đại trong chiến tuyến tổ chức nhân sự và lao động.
Sau khi kết thúc trao giải thì Trương Thanh Vân phát biểu ý kiến, hắn nhấn mạnh ba điểm, điểm thứ nhất là vấn đề việc làm và tổ chức nhân sự đang ở vào tình cảnh khảo nghiệm và khiêu chiến, nhất định phải có sự thay đổi.
Thứ hai, Trương Thanh Vân nhấn mạnh điều căn bản ở Hoa Đông là ổn định và phát triển, bất kể một sự thay đổi nào ở Hoa Đông đều phải lấy điều kiện tiên quyết là ổn định Hoa Đông. Tất cả các đơn vị, các bộ phận tổ chức nhân sự phải hiểu rõ vấn đề này, phải có áp dụng vào cải cách.
Thứ ba, Trương Thanh Vân vạch ra vài con đường lâu dài của hệ thống tổ chức và nhân sự, đây tuyệt đối không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Trong đó hắn còn đưa ra vấn đề điều động cán bộ trong phạm vi lớn, lần đầu tiên hắn đưa ra vấn đề kết hợp và trao đổi cán bộ, cố gắng đảm bảo sự ổn định tâm tính cán bộ, đảm bảo lợi ích lâu dài của cán bộ.
Trương Thanh Vân nói chuyện lần này đã chính thức bày tỏ thái độ rõ ràng với cán bộ bản thổ ở Hoa Đông, hắn dùng từ "cổ vũ", "bảo đảm", thực tế chính là thể hiện quyết tâm bảo vệ lợi ích của cán bộ Hoa Đông.
Trương Thanh Vân lựa chọn phát biểu vào lúc này là cực kỳ hợp lý và có sự chú ý, trước hết hôm nay chỉ là một hoạt động văn nghệ, trường hợp không chính thức. Nhưng diễn viên và khán giả hôm nay đều là người trong biên chế, hơn nữa còn có rất nhiều cán bộ trung tầng.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này muốn truyền đi ý kiến của mình ở Hoa Đông, đồng thời còn đảm bảo cho lợi ích của bọn họ trung tầng trong Hoa Đông. Dù có điều động vượt qua khu vực thì cũng không thể ném các vị chủ tịch thị trấn và trưởng ban ra ngoài tỉnh, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân phát biểu trong trường hợp này sẽ tránh khỏi sự mẫn cảm của phe phái.
Cuối cùng Trương Thanh Vân thông qua đợt phát biểu lần này để bắt đầu quán triệt tư tưởng của mình ở Hoa Đông, đây là chủ trương cơ bản trong cải cách hệ thống tổ chức của hắn, hoặc nói cách khác thì đây là nguyên tắc.
Bây giờ khi trung ương chưa có quyết sách, Trương Thanh Vân quyết định nói ra chủ trương chính trị của mình. Một mặt là hắn muốn phòng ngừa chu đáo, phương diện khác chính là muốn dùng phương pháp này để chứng minh mình thật sự cầu thị, phù hợp thực tế. Hắn tin chủ trương này có thể nhận được sự giúp đỡ của trung tầng Hoa Đông, nếu trung ương có quyết sách thì cải cách hệ thống tổ chức ở Hoa Đông sẽ thuận lợi hơn.