Thế gian nhiều chuyện có hai mặt, giống như đả kích hủ bại trong quan trường, đây vốn là sự việc làm nhân tâm phấn chấn. Nhưng nếu ở vào một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, sự việc đả kích hủ bại bị người lợi dụng, bị người dùng nó ngụy trang cho mục đích khác.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Trương Thanh Vân mỗi lần gặp phải tình huống này thì tâm tình thường không xong. Bây giờ với thế cục Hoa Đông thì người nào cũng biết đại cục áp đảo tất cả, nhưng vẫn còn những con sâu làm ảnh hưởng, thậm chí có những cán bộ cao cấp có liên quan, đây là sự việc khó thể tha thứ.
Sau khi Trương Thanh Vân nhận được tin ủy ban kỷ luật tiến vào Hoa Đông thì trước tiên hắn điện thoại cho Tần Vệ Quốc báo cáo tất cả chương trình ở thủ đô, hắn đặc biệt nhấn mạnh mình không liên quan đến chuyện ủy ban kỷ luật xuống Hoa Đông. Đồng thời dưới tình thế trước mắt thì những vấn đề ở Hoa Đông không nên vạch ra cho bên ngoài xem, tất cả đều phải chờ ủy ban kỷ luật ở Hoa Đông đưa ra kết luận.
Vì tâm tình không tốt nên Trương Thanh Vân báo cáo với Tần Vệ Quốc khó tránh khỏi có hơi kích động. Tần Vệ Quốc giống như không quan tâm đến nội dung báo cáo, ngược lại rất bất mãn với thái độ của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Cũng không nên võ đoán kết luận cuối cùng, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng vấn đề ủy ban kỷ luật xuống Hoa Đông sẽ ảnh hưởng đến công tác xuống tuyến dưới rèn luyện vào lúc này? Những gì cậu nó rõ ràng chỉ là chủ quan và ước đoán.
- Làm một cán bộ cao cấp thì dù có bất kể chuyện gì xảy ra cũng không nên ảnh hưởng đến tâm tình, cậu đang ở thủ đô, chỉ cần nghe người Hoa Đông tùy tiện báo cáo thì thấy rõ vấn đề như vậy sao? Tôi thấy cậu đã có quá nhiều vấn đề rồi...
Giọng điệu của Tần Vệ Quốc không được tốt cho lắm, Trương Thanh Vân nghe vậy mà cảm thấy hỗ thẹn nhưng cũng có an ủi. Hắn hiểu rất rõ Tần Vệ Quốc, khi Tần Vệ Quốc phê bình thì đã cơ bản biết rõ ý đồ của đối phương. Có lẽ lão cũng đồng ý với phán đoán của Trương Thanh Vân, nhưng lão là một bí thư tỉnh ủy, lão là người nắm tất cả chuyện lớn trong tỉnh, xuất phát từ vấn đề đoàn kết ban ngành mà lão sẽ không bao giờ đưa ra lập trường của mình.
Dựa vào những kinh nghiệm liên hệ với Tần Vệ Quốc, Trương Thanh Vân hiểu bí thư thích những cán bộ trầm ổn bình tỉnh, khi gặp chuyện lớn phải tĩnh tâm, mà những người gặp chuyện lập tức ảnh hưởng đến tâm tình sẽ làm bí thư rất phản cảm. Vì vậy lần này Trương Thanh Vân rõ ràng đã chọc vào đúng người đúng chuyện.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không biết Tần Vệ Quốc rất ôn hòa, bình thường nói chuyện với bất kỳ người nào cũng giữ gương mặt tươi cười, rất ít khi phê bình người khác. Cũng chỉ khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì lão mới bày ra bộ mặt nghiêm khắc, mà lão nghiêm khắc như vậy đã chứng tỏ sự kỳ vọng rất cao với Trương Thanh Vân.
Sự thật chứng minh suy đoán của Trương Thanh Vân không phải không đúng, bây giờ hắn còn ở thủ đô nhưng tin đồn đã bùng lên khắp bốn phía. Lời đồn đại khái cũng có chung phiên bản, mọi người nói Trương Thanh Vân về thủ đô thì lập tức phản ánh những vấn đề trong ban ngành để kéo ủy ban kỷ luật trung ương xuống Hoa Đông.
Mặt khác ngoài những tin đồn này thì còn có những tin đồn khác rất bậy bạ, tất nhiên mọi người mổ xẻ mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan, ân oán giữa Trương Thanh Vân và Hải phái.
Còn có những người nói Trương Thanh Vân luôn bất mãn đối với những vấn đề về nhân sự của trung ương, hắn muốn lợi dụng hành động lần này để thẩm thấu lực ảnh hưởng lên quyết sách của trung ương với Hoa Đông. Dù sao thì các loại tin đồn cũng đưa Trương Thanh Vân lên đầu sóng ngọn gió.
Trong một ngày Trương Thanh Vân nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, tất cả đều khuyên hắn làm việc không nên quá ác liệt. Có lẽ cũng vì nguyên nhân Trương Thanh Vân nổi danh ra tay hung ác, vì vậy mà mọi người hoàn toàn tin vào những tin đồn nho nhỏ ở bên ngoài, mà Trương Thanh Vân cũng không còn gì để nói đối với kết quả như vậy.
- Trưởng phòng, có điện thoại!
Phương Hàn khẽ đẩy cửa tiến vào nói.
Trương Thanh Vân vung tay lên, hắn định hỏi là của ai nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, hắn nhận điện thoại nói ngay:
- Alo!
- Thanh Vân à? Anh đây, anh nghe nói lần này cậu về thủ đô mà không ở nhà, chắc áp lực không nhỏ.
Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Triệu Truyền.
- Áp lực sao?
Trương Thanh Vân cười khổ nói:
- Áp lực là có, quan trọng là có rất nhiều người biết rõ địa chỉ nhà em. Đại ca, anh không biết đấy thôi, bây giờ em rất khó lường, mỗi ngày đều có người đến thăm hỏi, em thì không sao, em chỉ không đành lòng để cho Giai Ngọc và Mạn Mạn phải vất vả vì công tác của mình, vì vậy dứt khoát ở bên ngoài.
Triệu Truyền ở bên kia có chút trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Như vậy cũng tốt, anh thấy cậu cũng quá căng thẳng, chúng ta tính toán thời gian hợp lý đi làm vài hoạt động giải trí. À, anh em ta đến câu lạc bộ Lam Thiên, tôi gọi cả Uông Phong, mọi người cùng họp mặt, cậu xem... Nguồn tại http://Truyện FULL
- Hay là thôi đi, bên ngoài bây giờ có quá nhiều tin đồn, em thấy nên ít xuất hiện thì tốt hơn. Được rồi, anh cũng đừng nên lo lắng, em chỉ ở lại thủ đô thêm hai ngày, sau đó sẽ quay về...
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân ngừng lại, sau đó hắn nói thêm:
- Đại ca, cũng có vài lời không biết em nên nói hay không, có đôi khi em ở tuyến dưới làm việc thường khó thể chu toàn, em là như vậy và những đồng chí khác cũng là như vậy. Gần đây còn có chuyện ủy ban kỷ luật xuống Hoa Đông, phó chủ tịch Niên có liên quan đến vấn đề này hay không? Em thấy cũng rất khó nói.
Trương Thanh Vân nói rất uyển chuyển nhưng cũng làm cho người khác phán đoán đại khái, nếu xem xét nguyên nhân mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và hai người Yến Thành và Miêu Thiên Phương thì chính là vì Lăng Tuyết Phi. Mà người biết được vấn đề này chỉ có Triệu Hồng Thần và Niên Tuấn Quốc, Hải phái sẽ chẳng ăn no không có việc gì làm mà tự gây khó khăn cho mình, như vậy cũng chỉ có Niên Tuấn Quốc dùng phương pháp này để một đá trúng hai chim.
Triệu Truyền thấy Trương Thanh Vân nói như vậy, tuy hắn không hiểu rõ chi tiết nhưng cũng ngộ ra được, hắn nói:
- Thanh Vân, cậu làm việc thì anh yên tâm. Anh tin cậu có thể giải quyết tất cả khó khăn, còn trong lúc khó khăn mà cậu gặp vấn đề khó, cậu cứ xử lỷ, không cần lo lắng quá nhiều...
Trương Thanh Vân nhận được lời nói thuyết phục của Triệu Truyền thì tâm tình thoải mái hơn một chút, hắn nói:
- Vậy thì cám ơn anh, bây giờ tất cả đều rất khó khăn, toàn bộ Hoa Đông đều rơi vào tình cảnh xấu, mà em ở bên trong cũng cần có sự biến đổi, những lo lắng của em cũng không nhất định là đúng...
Sau đó Triệu Truyền tắt điện thoại, hai hàng chân mà của hắn vo lại thành một khối. Hắn điện thoại đến cho Trương Thanh Vân vốn cũng muốn nói vài lời khuyên, nhưng khi điện thoại xong thì hắn cảm thấy mình chưa khuyên được gì, ngược lại còn phải nói lời cổ vũ cho đối phương, để hắn làm việc thoải mái hơn.
Triệu Truyền càng ngày càng không thể nhìn thấu Trương Thanh Vân. Có lẽ với độ tuổi của Trương Thanh Vân mà đã là thường ủy tỉnh ủy thì chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của người khác, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã hoàn toàn là trung tâm vòng nước xoáy ở Hoa Đông, đã trở thành một nhân vật nổi bật ở Hoa Đông.
Triệu Truyền tự đặt mình vào hoàn cảnh của Trương Thanh Vân mà đôi khi cảm thấy đáng sợ. Hoa Đông là một tỉnh với dân số trăm triệu, chỉ cần có chút sơ hở thì sao có thể gánh vác trách nhiệm? Chỉ xét về phương diện này cũng thấy áp lực của Trương Thanh Vân là quá lớn, nhưng khi điện thoại cho Trương Thanh Vân, Triệu Truyền thấy đối phương vẫn rất bình tâm, tinh thần tỉnh táo, không có chút khiếp đảm và sợ hãi, điều này Triệu Truyền thấy mình khó thể làm được.
Triệu Truyền xem ngược lại lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân, hắn không thể không thừa nhận đối phương là người có thể chịu được những áp lực nặng nề. Triệu Truyền biết rõ đối phương đã trải qua rất nhiều tình cảnh rơi vào đường cùng, nhưng hắn cũng luôn có được sứng sống và niềm tin mãnh liệt.
Bản chất của Trương Thanh Vân là quật cường không chịu thua, trong người là bản tính cố chấp và kiên trì, tinh thần vĩnh viễn không lùi bước, điều này làm người ta phải kính trọng. Dù Triệu Truyền cũng thường dùng Trương Thanh Vân làm mục tiêu để thúc đẩy chính mình.
Trương Thanh Vân đã trải qua rất nhiều chuyện oanh liệt, hắn ở Ung Bình đối mặt với nhiều mặt tấn công và mở ra một đường máu, sau này còn lên cao ở Thành Đô. Khi Triệu gia và Cao gia liên hợp loại trừ thì hắn còn dám ngang nhiên bắt cóc con gái của Triệu gia. Những sự việc này có thể làm cho bất kỳ kẻ nào cũng phải mở miệng kể lể say sưa.
Trước kia Triệu Truyền cũng đã từng một lần căm hận Trương Thanh Vân, hắn hận đối phương không biết lượng sức, hận đối phương vì nhỏ mất lớn. Nhưng sau này Triệu Truyền mới biết, Trương Thanh Vân cho đến nay chưa từng không biết lượng sức, cũng không cho rằng mình được nhỏ mất lớn.
Trương Thanh Vân tuy chỉ có xuất thân gia đình bình thường nhưng ý chí và mục đích lại rất cao, niềm tin lại kiên định, hắn có niềm tin mà những người là con nhà quan ngay từ nhỏ không thể có được. Dù hắn đối mặt với một phái con nhà quan như Triệu gia ở thủ đô cũng không sinh ra cảm giác tự ti, hắn không quan tâm đến người khác nhìn thế nào, hắn liên tục cầu tiến, truy cầu hạnh phúc, truy cầu giấc mộng.
Mười năm qua, Trương Thanh Vân từ một nhân vật không ai biết đã trở thành một cây đại thụ che trời. Bây giờ còn cai nói Trương Thanh Vân chỉ là hạng tôm tép? Nếu quay đầu nhìn lại thì rõ ràng xuất thân hèn mọn lại là điểm sáng.
Một lúc lâu sau Triệu Truyền mới thở phào một hơi, hắn cố gắng ép những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu. Hắn là người ở địa vị cao nhiều năm, hắn biết rõ không thể dùng sự thành công của quá khứ để bàn đến thành bại tương lai. Bây giờ có một vấn đề mười phần xác định, đó là Trương Thanh Vân lại rơi vào vòng xoáy, chỉ cần có chút sai lầm thì sẽ cực kỳ không xong.
Triệu Truyền nghĩ đến đây thì không khỏi lắc đầu, hắn có quá nhiều sự thừa nhận với Trương Thanh Vân, nhưng là vậy cũng không nhịn được phải lo lắng. Trương Thanh Vân dù sao cũng quá tàn nhẫn, điều này không phải quá phù hợp với quan trường, nếu đắc tội với người quá ác liệt như vậy sẽ khó trách khỏi sự đố kỵ và tức hận...
Triệu Truyền đi qua đi lại, hắn vẫn còn chưa nghĩ mình sẽ giúp được điều gì cho Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
- Vẫn là Tứ thúc nói đúng, chuyện của Thanh Vân chúng ta khó thể xen vào, chúng ta chỉ nên bày tỏ chút tâm ý, xem như là ý tốt của Triệu gia với hắn...
Triệu gia kinh doanh trong quân đội nhiều năm nên có được một lực lượng đặc biệt trong khối cảnh vệ. Với tình hình của Trương Thanh Vân bây giờ thì Triệu Truyền khó thể giúp được gì, hắn cũng chỉ biết động não trên một phương diện, xem như cho Trương Thanh Vân một sách lược vẹn toàn