Là trưởng phòng tổ chức trung ương, nếu nói Chiêm Giang Huy một ngày chạy ngàn dặm cũng không đủ.
Nếu không có quan hệ cá nhân đặc biệt sâu sắc thì muốn đến nhà thăm hỏi là hầu như không thể, mà Trương Thanh Vân rõ ràng là một ngoại lệ, hắn có thể nhàn hạ đến nhà Chiêm Giang Huy dùng cơm, hơn nữa còn mang theo ba người trong nhà đến dùng cơm.
Khi ba người nhà Trương Thanh Vân đến thì Chiêm Giang Huy còn chưa về nhà, phu nhân Chiêm Giang Huy là Quách Thải Chi nhiệt tình nghênh đón cả nhà Trương Thanh Vân, bà ôm lấy Mạn Mạn đùa giỡn nhiệt tình giống như đối với cháu nội của mình.
Trong phòng khách, Quách Thải Chi và Triệu Giai Ngọc trò chuyện rất thoải mái, Trương Thanh Vân không có gì để chen vào, vì vậy chỉ biết đọc vài tờ báo đảng để giết thời gian.
Mãi đến bảy giờ tối thì Quách Thải Chi mới nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, bà đứng lên nói:
- Anh Chiêm đã về.
Khi ba người đi ra cửa thì Chiêm Giang Huy và thư ký đã đi vào trong sân, lão mặc một bộ áo dài, khi vào cửa thì cởi bỏ cho thư ký ôm vào lòng.
Nhưng ngay sau đó Chiêm Giang Huy lại dùng gậy khuấy động cái gì đó trong bụi cỏ, khoảnh khắc sau lão lấy ra một chiếc rỗ nhỏ trong bụi cỏ giống như ảo thuật, trong giỏ có mười cây nấm hương cả to lẫn nhỏ.
Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên nói:
- Chào bí thư Chiêm!
Chiêm Giang Huy nhếch miệng cười:
- Cậu xem đi, thứ này trồng cũng không nỡ ăn, hôm nay cậu đến, tôi sẽ dùng để đãi khách.
Chiêm Giang Huy vừa nói vừa gọi thư ký, sau khi đưa rổ nấm cho thư ký thì lại nói:
- Cậu tự mình vào phòng bếp, nấu món canh thật ngon cho mọi người uống vài ly.
Chiêm Giang Huy lại chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân:
- Vị này chính là bí thư thị ủy thành phố Hoài Dương ở Hoa Đông, các anh đều là cán bộ trẻ, cần phải tiếp xúc thân mật một chút.
Thư ký của Chiêm Giang Huy họ Kha, gọi là Kha Kiến, bình thường hắn và Trương Thanh Vân liên lạc với nhau khá nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Lần trước Chiêm Giang Huy đến thị sát Hoa Đông thì Kha Kiến không đi theo.
- Chào bí thư Trương!
Kha Kiến dùng giọng khách khí nói, Trương Thanh Vân đã vươn tay bắt chặt tay đối phương. Chiêm Giang Huy nói:
- Được rồi, được rồi, không cần phải bày vẽ, anh đi làm việc trước đi.
Kha Kiến thối lui, Triệu Giai Ngọc cùng Quách Thải Chi mang theo Mạn Mạn đi tới. Triệu Giai Ngọc chào một tiếng dượng rồi sau đó bắt tiểu nha đầu Mạn Mạn gọi Chiêm Giang Huy là ông, Chiêm Giang Huy cực kỳ vui sướng, lão ôm lấy Mạn Mạn chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Quách Thải Chi hạ giọng nói với Triệu Giai Ngọc:
- Ông nhà hy vọng có cháu nội đã sắp phát điên, tiểu tử trong nhà lại không hiểu chuyện, còn chưa có đối tượng, ôi, đứa nhỏ này...
Triệu Giai Ngọc vội vàng an ủi Quách Thải Chi, đều dùng những lời nói dỗ dành, Trương Thanh Vân thấy tình cảnh này cũng thầm buồn cười.
Gia đình Chiêm Giang Huy là cao vời khó thể chạm vào, thật ra nếu tiếp xúc gần thì cũng chỉ là một gia đình bình thường, bọn họ cũng có những buồn vui của các gia đình khác. Chỉ cần nhìn tình cảnh Chiêm Giang Huy hái nấm ngoài sân cũng biết đó là một phương pháp buông lỏng khi công tác bận rộn.
Tất nhiên tất cả những cảm giác của Trương Thanh Vân đều căn cứ vào quan hệ đặc biệt với Chiêm Giang Huy, nếu là người thường thì sợ rằng khó thể có cơ hội tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, tất nhiên cũng không thể có được cảm giác gia đình ấm áp thế này.
Chiêm Giang Huy đi vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sa lông cùng bàn luận với Trương Thanh Vân về cách trồng nấm, nói rằng phải dùng cây dẻ để trồng nấm, phải bảo đảm môi trường ẩm ướt, nói rất đúng đắn. Trương Thanh Vân chỉ mỉm cười lắng nghe, sau đó Chiêm Giang Huy đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, lần này cậu về thủ đô đã đến thăm anh Hoàng chưa?
- Đã đến rồi, còn cùng nhau dùng một bữa cơm, bí thư Hoàng tự mình xuống bếp, cháu cùng Giai Ngọc và Hoàng Diêu làm trợ thủ, bận rộn hơn một giờ.
Trương Thanh Vân cười nói.
Chiêm Giang Huy lắc đầu, lão cảm thán vài tiếng rồi nói:
- Tính ra thì anh Hoàng cũng không hơn tôi bao nhiêu tuổi nhưng bây giờ lại tiêu dao tự tại, tôi nghe nói trong vườn nhà anh ấy có đầy đủ mọi thứ, trong cuộc sống cũng căn bản không cần mua rau xanh, tôi cũng rất muốn đến xem, đáng tiếc...
Chiêm Giang Huy nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không xen vào, hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Chiêm Giang Huy vào lúc này.
Chiêm Giang Huy, Hoàng Tân Quyền, Triệu Mai Nam. v. v. Bọn họ đều là những cán bộ cùng thời với nhau.
Lúc đó Chiêm Giang Huy là người không có bối cảnh như hai người kia, sau đó lão làm con rể Quách gia thì coi như có được chút chỗ dựa. Nhưng sự thật chứng minh Chiêm Giang Huy cũng không quá dựa vào Quách gia, lão có thể đi đến địa vị bây giờ phải trả giá và qua bao nhiêu gian khổ?
Trương Thanh Vân không biết được những điều này, nhưng trong lòng hắn thì một lãnh đạo như Hoàng Tân Quyền cũng đủ làm núi cao cần phải kính ngưỡng. Nhưng cả đời Hoàng Tân Quyền cũng chỉ đến cấp phó bộ mà thôi, vì vậy có thể thấy ở lớp tượng tầng là nhân tài tụ tập, muốn đột phá vòng vây trong một đám cán bộ tinh anh thì cực kỳ khó khăn.
Mà trong vấn đề này có một điểm quan trọng đó chính là sự kiên định về tín ngưỡng, người có ý chí kiên định thường là kẻ tài hoa tuyệt luân, giống như Chiêm Giang Huy.
Trên con đường làm quan của Trương Thanh Vân cũng chỉ khắc sâu hình tượng của vài vị lãnh đạo mà thôi, bây giờ Chiêm Giang Huy là người thành tựu cao nhất. Nhưng thật ra dù là Chiêm Giang Huy hay Hoàng Tân Quyền thì Trương Thanh Vân cũng không liên hệ nhiều trong công tác, nguyên nhân cũng vì cấp bậc thua kém quá xa vĩ Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Mà người Trương Thanh Vân liên hệ nhiều nhất chính là Tần Vệ Quốc, có thể nói hắn học được rất nhiêu từ Tần Vệ Quốc, cũng có được nhiều kiến thức mới. Thông qua sự so sánh giữa Tần Vệ Quốc và Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân có thể thấy được khoảng cách giữa mình và bí thư Chiêm.
Giang Nam có một câu nói: "Thùng lưng nước thì cuộn sóng, thùng đầy nước thì không lay động!"
Ý nghĩ của câu nói chính là những người cấp bậc cao thường rất bình thường, chỉ có những người tự cho mình là cao siêu mới cảm thấy mình rất giỏi, thường xuyên khoe khoang.
Trước nay Trương Thanh Vân là người cao ngạo, nhưng khi vị trí càng lên cao thì hắn dần phát hiện ra những điểm thiếu hụt của chính mình, nếu so sánh với trước kia thì hắn đã ẩn giấu hơn khá nhiều, mà những thứ này cũng vì nguyên nhân tầm mắt của hắn đã thoáng hơn.
Sau đó, trước khi dùng cơm thì Trương Thanh Vân tận dụng chút thời gian báo cáo tình huống Hoa Đông cho Chiêm Giang Huy, trọng điểm báo cáo tất nhiên sẽ là tình huống Hoài Dương.
Trước mặt Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân không có quá nhiều băn khoăn, hắn đưa ra lo lắng của mình, đồng thời cũng tiến hành phân tích tình huống xấu của cục diện Hoa Đông vào lúc này. Trước đó Trương Thanh Vân cũng không chuẩn bị sẵn, lúc này nghĩ gì nói nấy, nhưng cơ bản cũng có thể coi là biểu đạt đầu đủ.
Chiêm Giang Huy cẩn thận nghe Trương Thanh Vân báo cáo, hai mắt khép hờ, vẻ mặt yên tĩnh như giếng nước, điều này làm cho người ta không biết lão đang nghĩ gì.
Chiêm Giang Huy tuyệt đối tín nhiệm Trương Thanh Vân, lão tin Trương Thanh Vân dùng lời lẽ chân thật để phản ánh tình huống thực tế ở Hoa Đông. Thực tế khi nói đến khu kinh tế Hoàng Hải thì Trương Thanh Vân cũng đưa ra vấn đề, điều này có liên quan đến bố cục cua Hải phái, những thứ này là không thể bịa đặt.
Mà Trương Thanh Vân lại nhắc đến Tần Vệ Quốc, có cái phân tích khách quan về bí thư Tần, điều này càng thể hiện sự rèn luyện cao độ. Chiêm Giang Huy biết rõ, nếu nói về vấn đề thấy rõ thế cục ở Hoa Đông thì Trương Thanh Vân thậm chí còn vượt xa vài lãnh đạo trung ương.
Tất nhiên những hiểu biết của Trương Thanh Vân về Hoa Đông cũng vượt xa Kiều Quốc Thịnh, nhưng nếu xét về phương diện khác thì Chiêm Giang Huy cũng tin lời của Kiều Quốc Thịnh, đó chính là bây giờ Trương Thanh Vân trở thành một tồn tại đặc thù ở Hoa Đông. Sự hiện hữu của Trương Thanh Vân làm cho tất cả các thế lực tập trung lên người, thậm chí ai cũng mong muốn tìm bước đột phá trên người hắn, điều này làm hắn gánh chịu áp lực quá lớn, hơn nữa cũng mơ hồ có mối nguy hiểm.
Dưới tình huống này thì Chiêm Giang Huy thật sự có tâm tư muốn dời Trương Thanh Vân khỏi Hoa Đông, một thời gian sau Hoa Đông sẽ không thể ổn định được. Trương Thanh Vân là một cán bộ có tương lai, không cần phải ném vào nơi có quá nhiều áp lực, nếu có chuyện gì xảy ra thì được không bù mất.
Tất nhiên Chiêm Giang Huy cũng có tín nhiệm với Kiều Quốc Thịnh, trong lòng lão cho rằng Trương Thanh Vân đề cao Tần Vệ Quốc là không quá đúng đắn. Chiêm Giang Huy không quen thuộc Tần Vệ Quốc, nhưng lão cho rằng ánh mắt Tần Vệ Quốc quá hẹp, nếu lão là lãnh đạo phái Hoa Đông thì nên cải biến từ vài năm trước, nào có buộc chặt Hoa Đông tiến vào tuyệt cảnh như bây giờ?
Bây giờ chiều hướng phát triển của phái Hoa Đông đã bị lật ngược, lúc đó Tần Vệ Quốc chưa kịp làm gì, bây giờ dù làm cũng đã chậm, nếu trước kia Tần Vệ Quốc không có cơ hội cứu vãn phái Hoa Đông thì bây giờ còn làm được gì?
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Chiêm Giang Huy vẫn từ trong lời nói của Trương Thanh Vân mà phát hiện đối phương không muốn rời khỏi Hoa Đông. Đây là chuyện thường tình, người nào phải là cỏ cây vô tình? Con người đã ở một địa phương trong thời gian khá lâu, có ai muốn chuyển ổ?
Nhưng tục ngữ có câu: "Cây chuyển chỗ thì chết, người chuyển chỗ thì sống! ", cứ ở mãi một chỗ không di chuyển được sao?
Vào lúc này Trương Thanh Vân thấy sự việc không rõ ràng, nếu như vậy thì Chiêm Giang Huy sẽ giúp đối phương chuyển chỗ.
- Thanh Vân, cơ hội học tập ở trường đảng là khó thể có được, cậu cần phải nắm cho chắc. Mặt khác trong khoảng thời gian này cậu cần phải quan tâm nhiều hơn đến sự việc ở thủ đô, muốn nhìn khắp nước, không nên đặt tư duy ở Hoa Đông, nếu xét về lâu dài thì không có lợi.
Chiêm Giang Huy chậm rãi mở miệng nói.
Trương Thanh Vân nghe vậy mà trong lòng chợt kinh hoàng, vẻ mặt biến đổi vài lượt. Lời nói của Chiêm Giang Huy đã quá rõ ràng, sau khi hắn kết thúc học tập thì sợ rằng sẽ rời khỏi Hoa Đông, cứ như vậy mà rời khỏi Hoa Đông sao?
- Bí thư Chiêm, bây giờ cháu vẫn còn rất nhiều công tác chưa làm tốt ở Hoa Đông, cháu còn muốn ở lại Hoa Đông thêm vài năm.
Trương Thanh Vân nói.
Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão hừ một tiếng nói:
- Cậu cho rằng mình là ai? Đấng cứu thế sao? Hoa Đông không có cậu thì không thành sao?
Ba câu hỏi liên tiếp làm Trương Thanh Vân đỏ mặt tía tai, lúc này Chiêm Giang Huy nở nụ cười rồi chỉ vào Triệu Giai Ngọc cách đó không xa:
- Cậu trưng cầu ý kiến của Giai Ngọc, cậu xem Giai Ngọc có tình nguyện để cậu ở lại Hoa Đông hay thủ đô. Cậu đấy, làm việc thiếu cái nhìn suy xét toàn diện.
Trương Thanh Vân còn định nói thêm vài lời nhưng Chiêm Giang Huy đã đứng lên mời hắn dùng cơm, không cho Trương Thanh Vân cơ hội mở miệng, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu.