Trên bàn làm việc khá rộng là một chậu lan, hoa lan thanh nhã thuần khiết, xưa nay đã được danh sĩ cổ kim ưu ái. Chương Lập Cường không phải danh sĩ nhưng cũng rất thích ve vuốt hoa lan.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, lúc này đã sớm tan tầm, trên không trung đã không còn mặt trời, chỉ có một ráng đỏ nơi cuối chân trời, ánh sáng trong phòng đã dần biến mất. Tấm màn trong phòng bị kéo lên, không mở đèn, cả gian phòng có vẻ trầm xuống.
- Xoẹt!
Ánh lửa lóe lên rồi chợt tắt, trong bóng tối còn lại một đốm lửa. Chương Lập Cường hít vào một hơi thật sâu, tay phải duỗi ra, một ngón tay đụng vào chậu lan, trong lúc vô tình lại sờ soạng lên lá cây lan.
Đen tối và ánh sáng luôn đối lập nhau, người thích vùi mình vào trong bóng tối thường khó thể nhìn thấy mặt người khác, hoặc đã hãm sâu vào trong sự sợ hãi. Lúc này Chương Lập Cường đang rơi vào tình cảnh sợ hãi.
Cực kỳ sợ hãi là cảm giác của Chương Lập Cường vào lúc này.
Gần đây cục công an liên tục thi triển thần uy, ra quân ở tất cả địa phương, đả kích thế lực hắc ám, đả kích buôn lậu, đả kích hệ thống cho vay nặng lãi. v. v. Tất cả đều có thu hoạch.
Điều này làm cho Chương Lập Cường cảm thấy cực kỳ bất an, vì mục đích của hắn vốn không phải là như thế, chẳng qua chỉ muốn giả vờ mà thôi. Nhưng ngay từ đầu thì hắn đã khó khống chế được tình cảnh, cục công an luôn nhận được tin báo, chỉ cần có chút kiên trì theo đuổi sẽ nhổ củ cải trắng ra khỏi mặt đất, hơn nữa còn liên quan đến rất nhiều mảng tối khác. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Làm cục trưởng cục công an, Chương Lập Cường đối với những tình huống này cũng không dám công khai bao che, vì vậy sự việc càng lúc càng khó khống chế, vài tổ chức tội phạm bị cục công an đánh cho tơi tả.
Sự việc đã đến mức này thì Chương Lập Cường cũng dần hiểu ra, hắn phát hiện vài phó cục trưởng trước kia nằm dưới sự chỉ dẫn của mình, bây giờ giống như không còn nghe lời. Vài tên đại đội trưởng lại sốt ruột lập công, lúc này từ trên xuống dưới ở cục công an giống như đang tranh thủ lập công, bầu không khí như vậy làm Chương Lập Cường cảm thấy mình đứng trong đội ngũ càng ngày càng không phù hợp.
Điều này làm Chương Lập Cường sợ hãi, cục công an mỗi lần có hành động thành công thì người làm cục trưởng phải ra mặt khen ngợi cấp dưới, phải làm ra những bản thảo với nội dung khích lệ dạt dào. Hắn cảm thấy mình giống như đang bị chơi đùa.
Chương Lập Cường vẫn là cục trưởng cục công an, đi ra ngoài vẫn uy phong lẫm liệt, đi đến đâu cũng được người ta coi trọng. Đồng thời những thuộc hạ được khen thưởng cũng nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và kích động.
Nhưng bản thân Chương Lập Cường biết rõ, cục công an đã có quá nhiều thứ không thể khống chế được. Đặc biệt là những đợt hành động liên tiếp gần đây, nhiều lần hành động đều có thu hoạch lớn, có cả bộ đội giúp đỡ. Chương Lập Cường là chính ủy phân đội ở Hoài Dương, nhưng đến thời điểm này thì chức chính ủy của hắn giống như không còn độ nặng.
Cục diện phát triển đến mức này làm Chương Lập Cường cảm thấy cực kỳ bối rối, không tốt chính là hắn đã thu tiền của người, bây giờ cục công an bắt đầu truy quét tội phạm quy mô lớn, điều này làm hắn muốn xuống đài cũng không được.
Cố Nhuận Thu bên kia thì vẫn còn khá tốt, nhưng đã có vài ông chủ bắn tiếng muốn chơi Chương Lập Cường. Vì vậy thời gian này Chương Lập Cường không dám đơn giản ra ngoài, sợ mình trở thành mục tiêu trừ khử của người khác.
Những năm này Chương Lập Cường lăn lộn từ trong cục công an đi lên, hắn hiểu rất rõ xã hội Hoài Dương, tất cả đại ca giang hồ đều được hắn biết mặt, cũng có ăn ý. Tình cảnh bây giờ đã mất khống chế, đã không còn ăn ý, tất cả mọi thứ dồn lên đầu hắn.
Mà quan trọng là Chương Lập Cường không thể tiết lộ tình cảnh này cho Cố Nhuận Thu, vì đối phương còn tưởng hắn đang "biểu hiện". Nếu để cho Cố Nhuận Thu biết Chương Lập Cường đã mất khi khả năng khống chế, như vậy Chương Lập Cường còn giá trị gì nữa?
Cố Nhuận Thu sẽ không do dự mà lập tức bỏ rơi những kẻ không có giá trị, dù nói thế nào thì Chương Lập Cường hắn đã coi như xong.
Vì sự thật nghiêm khắc như vậy nên mỗi ngày Chương Lập Cường đều sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, thật ra hắn đã sớm có phán đoán cho tương lai của mình, từ lần đầu tiên hắn nhận tiền thì đã nghĩ có ngày hôm nay.
Nhưng cục diện như hôm nay lại nằm ngoài khả năng phán đoán của Chương Lập Cường, Trương Thanh Vân làm việc quả nhiên quá sức tưởng tượng, có thể dùng Chương Lập Cường làm tấm mộc, vừa đuổi sói nuốt hổ lại vừa bảo vệ. Trương Thanh Vân ra tay chính là tạo ra biểu hiện giải dối cho Cố Nhuận Thu, đó chính là khối tư pháp đang đấu tranh nội bộ.
Tuy biểu hiện giả dối này sẽ không có tác dụng trong thời gian dài, nhưng cứ đi về phía trước từng bước, ai biết Trương Thanh Vân còn có chiêu thức lợi hại gì?
"Xong rồi, xong rồi..."
Ý nghĩ này liên tục xuất hiện trong đầu Chương Lập Cường, khi hắn mười tám tuổi đã tiến vào đội ngũ nhân viên nhà nước, từ một cán bộ cảnh sát cơ sở mà tiến lên làm phó chủ tịch, tất nhiên phải có nhiều cố gắng và trả giá.
Nhưng bây giờ tất cả cố gắng giống như trở thành bọt nước, hắn sẽ thân bại danh liệt ở độ tuổi này. Với danh tiếng ở Hoài Dương, nếu tin tức phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an Chương Lập Cường bao che tội phạm và nhận hối lộ được truyền ra thì chắc chắn sẽ lan truyền khắp nước, mà hắn sẽ trở thành đối tượng bị nhân dân phỉ nhổ. Mỗi lần nghĩ đến điều này thì hắn cảm thấy sống không bằng chết...
Điếu thúc đã cháy hết, khoảnh khắc đầu thuốc bị dụi xuống gạt tàn thì căn phòng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối. Hút xong một điếu thuốc mà ráng đỏ trên không trung đã không còn, màn đêm vô tận chợt kéo đến.
Chương Lập Cường đột nhiên đứng lên, tuy ánh sáng còn lại rất yếu nhưng hắn vẫn tìm đến vị trí cửa sổ. Hắn giơ tay kéo tấm màn, đèn đường bên ngoài chiếu vào mặt hắn, ánh sáng vàng rực.
Thật ra vẻ mặt Chương Lập Cường rất tái, hắn chậm rãi thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống đất. Đây là lầu sáu, từ vị trí này xuống đất là hai mươi mét, phía dưới là nền xi măng. Hắn biết rõ chỉ cần nhảy ra thì tất cả sẽ được giải thoát.
"Tự sát?"
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu của Chương Lập Cường, đây là thứ chưa từng xuất hiện nhưng khoảnh khắc này lại rất mãnh liệt. Hắn thậm chí còn cảm nhận được cảm giác khi rơi tự do trong không khí, hơn nữa còn nghe rõ âm thanh xương cốt vỡ vụn khi tiếp xúc mặt đất.
Chỉ là một tiếng rắc, sẽ không quá đau nhưng giải thoát rất nhanh.
"Nếu tự sát ở cục công an thì người ngoài sẽ xem tình hình như thế nào? Tổ chức sẽ làm sao để định tính hành vi này?"
Chương Lập Cường thầm nghĩ, khoảnh khắc này hắn lại tự chế giễu chính mình, rõ ràng khi đó mình đã chết, còn lo lắng những thứ này, đúng là buồn cười...
"Người chết thì hết chuyện sao?"
Chương Lập Cường không dám nghĩ thêm, trong lòng tràn đầy bi thương, trong lòng đấu tranh dữ dội, bên ngoài có một vòng cửa bảo vệ, hắn đã mở ra.
Cửa sổ có vẻ hơi nhỏ, nếu Chương Lập Cường có từ đây rơi xuống cũng không quá vướng bận. Lúc này cục công an rất yên tĩnh, chỉ có vài gian phòng còn ánh đèn, bóng đêm vừa mới buông xuống, đối với thành phố này thì đây vẫn là thời gian rãnh rỗi để dùng cơm sau khi tan tầm, nhưng đối với Chương Lập Cường thì sợ rằng đây là khoảnh khắ cuối cùng.
- Hoa nở, hoa tàn, hoa nở lại tàn...
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, âm thanh cực kỳ chói tai trong đêm tối tịch mịch.
Chương Lập Cường chấn động toàn thân, hắn lập tức phục hồi tinh thần lại trong lúc miên man suy nghĩ, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, hô hấp gấp rút. Hắn cố gắng bình tĩnh rồi đi đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại, hắn xem xét số gọi đến mà vẻ mặt khẽ biến đổi, sau đó lập tức nhấn nút nghe.
- Phó chủ tịch Chương, tôi là Cố Nhuận Thu, tôi không biết gần đây anh nghĩ như thế nào. Bây giờ tôi và anh phải hợp tác, tục ngữ nói sống chết có số, phú quý tại trời, lúc này tình cảnh của anh và tôi đều không tốt, cần phải hợp tác.
Trong điện thoại vang lên âm thanh trầm thấp của Cố Nhuận Thu.
Vẻ mặt Chương Lập Cường chợt biến đổi, hắn căn bản không tin Cố Nhuận Thu, hắn không chỉ một lần thấy đối phương kéo người khác chịu tội thay, tai vạ đến thì bỏ chạy, chưa từng thấy đối phương đứng lại nghênh đón khó khăn.
- Anh không cần lên tiếng, hãy nghe tôi nói...
Cố Nhuận Thu dùng giọng bình thản nói lên yêu cầu của mình, cuối cùng nói:
- Thế nào, đây là cơ hội cuối cùng của tôi và anh, nếu làm thì có tám phần thành công. Như vậy tôi và anh đều toàn thân trở ra trong sóng gió, chẳng lẽ lần này chúng ta sẽ bị vặn ngã sao?
Chương Lập Cường hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng tiêu hóa lời nói của Cố Nhuận Thu. Người này gian trá như hồ ly, đúng là biện pháp đối phương nói ra rất mê người, nhưng Chương Lập Cường nghĩ đến Trương Thanh Vân thì trong lòng chợt bất ổn.
"Bây giờ mình quay đầu lại liệu còn kịp không?"
Tâm thần Chương Lập Cường chợt hoảng hốt.
- Phó chủ tịch Chương, tôi hy vọng anh không cần ôm ảo tưởng, chuyện của anh không phải nhỏ, không cần khờ dại chờ mong Trương Thanh Vân đến cứu. Trên thế giới này không ai cứu được ai, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Cố Nhuận Thu tôi không phải là người trượng nghĩa, chỉ cần chúng ta vượt qua kiếp ngày, tôi sẽ mua hẳn công ty con gái anh đang công tác ở châu Âu, sau đó tặng cho anh. Cũng nói thật cho anh biết, xong việc tôi cũng đi, đến lúc đó tôi và anh cùng đi, cần gì cục trưởng cục công an, nào có thanh thản bằng một ông chủ lắm tiền?
Âm thanh của Cố Nhuận Thu rất nhu hòa, cuối cùng càng cười lớn, âm thanh trước kia đã tản.
Trong lòng Chương Lập Cường chợt xuất hiện cảm giác đau xót, bạn già của hắn đã ung thư phổi chết vài năm trước. Con gái của hắn đang làm ở một công tác rượu, nguyện vọng của con gái chính là làm bà chủ nhưng cần phải bỏ ra mười triệu đô la.
Không thể không thừa nhận Cố Nhuận Thu là kẻ lợi hại, hắn nắm rất rõ nhược điểm của người khác, vào khoảnh khắc quyết định sẽ có tác dụng rất lớn. Mà Cố Nhuận Thu tuy có tiếng xấu nhưng lại rất nổi tiếng khi tuân thủ lời hứa, nếu không vào khoảnh khắc này hắn muốn kéo Chương Lập Cường lên thuyền cũng không dễ dàng gì.
Một kẻ đầu lĩnh tội phạm thường có điểm hơn người, Cố Nhuận Thu bây giờ đều phải đem tất cả bảnh lĩnh bộc lộ ra ngoài...