Tiêu Hàn chờ hội nghị bắt đầu mà tâm tình rất nôn nóng, hắn cẩn thận suy xét ý đồ của Trương Thanh Vân, tại sao phải quyết định nhân tuyển cho chức vụ phó phòng tài chính?
Thiệu Côn Ba là người thuộc dòng chính của Tiêu Hàn, đáng tiếc là người này ở quận hoa Sơn cũng không tốt đẹp gì. Bí thư quận Hoa Sơn Chu Binh cũng không phải người cùng phía với Tiêu Hàn, bí thư đề phòng Thiệu Côn Ba, vì vậy Thiệu Côn Ba không có cơ hội bộc lộ tài năng ở quận Hoa Sơn.
Tiêu Hàn vẫn luôn muốn nắm quyền lợi trong tay, mà bây giờ chức vụ phó phòng tài chính đang để không, vi thế mà tâm tư của hắn chợt trở nên sống động. Nhưng ý nghĩ này của hắn có xung đột quá lớn với Lưu Phái, hắn lại không dám phản ánh vấn đề với Trương Thanh Vân, vì vậy tình hình rất cứng nhắc.
Tiêu Hàn tuyệt đối không ngờ và đúng thời điểm này Trương Thanh Vân lại muốn nhúng ta vào nhân tuyển phó phòng tài chính mà không hề có dấu hiệu báo trước, sao lại như vậy? Cho mình một lễ vật trước khi đi sao?
Tiêu Hàn không tin vào khả năng này, có phải Trương Thanh Vân muốn "tận dụng tất cả thời gian" hay không? Tiêu Hàn cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Trương Thanh Vân, giọng điệu của bí thư Trương từ đầu đến cuối đều rất sâu sắc, thông qua giọng điệu khó thể đoán được ý đồ.
- Liên quan đến một loạt vấn đề thay đổi nhân sự...
Tiêu Hàn lẩm bẩm, hắn cảm thấy câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân khó thể cân nhắc. Một lúc lâu sau trong lòng hắn khẽ động, hắn đứng thẳng người lên, trong lòng có chút cảm ngộ...
Tiêu Hàn dù sao cũng là lão quan trường, lãnh đạo trước khi đi thường có những sắp xếp thế nào hắn rất rõ ràng. Trương Thanh Vân công tác ở Hoài Dương cũng không lâu, những chuyện cần phải giải quyết là tương đối nhiều, nhưng người có độ nặng nhất là Lưu Bằng, lúc này là thời cơ chín muồi để sắp xếp cho Lưu Bằng.
Đột nhiên Tiêu Hàn lại nghĩ đến Lưu Phái, vì vậy mà trong lòng dần sáng tỏ.
Khi Tiêu Hàn đến trước cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì Lưu Phái cũng vừa mới đến, Lưu Phái nói:
- Bí thư Tiêu, anh biết rõ hôm nay bí thư triệu kiến có vấn đề gì cần bàn không?
- Đi vào trước đi, đã đến cửa mà nói gì cũng là dư thừa, đi vào sẽ biết.
Tiêu Hàn cười nhạt nói.
Lưu Bằng đang ở trong phòng thư ký nghe thấy giọng nói của hai vị lãnh đạo thì vội vàng đứng dậy, nhưng hắn không ngờ Lưu Phái căn bản không đi qua phòng thư ký mà trực tiếp gõ lên cánh cửa khác nối trực tiếp với phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở bên ngoài.
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân nối liền với phòng thư ký, đồng thời cũng có một cánh cửa để trực tiếp đi vào từ hành lang. Lưu Phái bây giờ đang đi theo đường này.
Tiêu Hàn thầm nhíu mày, hắn cố ý đứng lệch về phía sau nhưng trong lòng mừng thầm. Lưu Phái này cũng ngu xuẩn như Chung Gia Hoa, xem ra hôm nay là cơ hội tốt để đả kích đối phương.
Hai người một trước một sau bước vào, Trương Thanh Vân đang ngồi sau bàn làm việc, hắn chỉ xuống ghế sa lông cười cười nói:
- Ngồi, ngồi trước đi, chờ tôi một lát.
Tiêu Hàn và Lưu Phái cùng ngồi xuống chỗ của mình, Lưu Bằng đến dâng trà, Trương Thanh Vân nói:
- Bằng Tử, chúng tôi họp bên trong, anh không nên vào, đồng thời cũng không cho người khác tiến vào, anh hiểu chứ?
Lưu Bằng gật đầu xưng vâng, trong lòng có chút kích động. Hắn biết hôm nay ba người gặp mặt nhau để nói về vấn đề nhân sự, rất có thể sẽ chứng thực vấn đề hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, vì vậy khi hắn rời khỏi phòng mà trái tim còn đập mạnh liên hồi.
- Hôm nay tôi tìm hai vị chính là vấn đề nhân tuyển phó phòng tài chính, đồng thời còn có sự bố trí cho ba quận huyện khác. Chúng ta quyết định sơ bộ rồi đưa ra quyết nghị, dù sao đây cũng không phải là vấn đề nhỏ, cần thông qua hội nghị thường ủy.
- Trên hội nghị thường ủy cũng đưa vấn đề nhân sự của Lưu Bằng trình lên cho mọi người xem xét, đến lúc đó cũng nhân cơ hội mà giải quyết vài chuyện xấu.
Trương Thanh Vân nói.
Lưu Phái và Tiêu Hàn đưa mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình, không biết vì sao bí thư Trương lại có hành động lớn như vậy ở mặt nhân sự. Về vị trí còn thiếu hụt ở ba quận huyện, thêm vào đó là chức vụ phó phòng tài chính, trong vấn đề này liên quan rất rộng, sao có thể quyết định trong một sớm một chiều được?
- Bí thư, về vấn đề phó phòng tài chính, lần trước tôi đã đưa danh sách lên cho anh, anh nói tất cả đều không thích hợp, bây giờ cũng khó tìm được nhân tuyển trong thời gian ngắn.
Lưu Phái nói, không biết vì sao hắn có chút hoảng hốt, hành động của Trương Thanh Vân làm hắn trở tay không kịp.
Khoảng thời gian này, vì suy xét đến vấn đề Trương Thanh Vân sắp rời khỏi Hoài Dương mà Lưu Phái rất sinh động, ưỡn ngực trước mặt mọi người, mà tất nhiên cũng có liên quan đến vấn đề điều phối những vị trí còn trống trong ba quận huyện. Bây giờ Trương Thanh Vân đột nhiên ném vấn đề lên thảo luận ở hội nghị thường ủy, Lưu Phái còn chưa làm tốt bước đệm, như thế sao có thể nắm chắc sẽ thực hiện được ý đồ của mình?
- Ha ha, vấn đề nhân tuyển thì tôi và bí thư Tiêu đã có chung nhận thức, phó bí thư quận Hoa Sơn Thiệu Côn Ba là nhân tuyển thỏa đáng. Tất nhiên có được hay không thì cần phải thông qua thảo luận ở hội nghị thường ủy, hơn nữa phòng tài chính có trọng trách rất nặng, lần trước trưởng phòng Tôn đã nói, nếu muốn phân phối ban ngành thì phải báo trước.
- Vì vậy tôi thấy vấn đề này không nên tiếp tục kéo dài.
Trương Thanh Vân nói.
Trái tim Lưu Phái đột nhiên nhảy dựng lên, hắn chỉ cảm thấy sau lưng bùng lên khí lạnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn há miệng phản đối, nhưng hai vị lãnh đạo đảng ủy đã có chung nhận thức, hắn phản đối thế nào được? Vì vậy Lưu Phái nhịn không được phải nhìn sang Tiêu Hàn, trong lòng thầm nghĩ đối phương sử dụng thủ đoạn gì lại để bí thư trước khi đi còn ra tay giúp đỡ như vậy?
- Bí thư, đối với vấn đề điều phối vị trí còn trống ở ban ngành ba quận huyện, tôi đều nghị điều vài nhân viên có năng lực xuống tuyến dưới rèn luyện. Trước đó tôi đã cùng dùng cơm với Lưu Bằng, tôi cảm thấy anh ấy xuống tuyến dưới rèn luyện rất phù hợp, cá nhân anh ấy cũng có ý này.
Lưu Phái nói, hắn cố gắng cưỡng ép những bối rối trong lòng, cố gắng dẫn hướng đến cục diện có lợi cho mình.
- Phải không? Lưu Bằng...
Trương Thanh Vân hít vào một hơi dài:
- Anh ấy còn có vẻ chưa trưởng thành sao? Nhưng ngọc không mài giũa thì sẽ không tươi đẹp, tôi cũng không có ý kiến khi đưa anh ấy xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng vị trí cụ thể thì cần phải châm chước...
- Bí thư, anh cứ khiêm tốn thay cho Lưu Bằng, bây giờ từ trên xuống dưới ở Hoài Dương này ai mà chẳng biết Lưu Bằng là cán bộ trẻ nổi bật.
Tiêu Hàn nói:
- Điều này không tốt sao? Nếu Thiệu Côn Ba rời khỏi quận Hoa Sơn, lúc đó chức phó bí thư quận Hoa Sơn sẽ bỏ trống, Lưu Bằng sang quận Hoa Sơn là tốt nhất. Trưởng phòng Lưu, anh xem có thích hợp không?
Toàn thân Lưu Phái chợt chấn động, hắn nhạy cảm phát hiện mình đang rơi tự do, lúc này tạo ra cơ hội cho Tiêu Hàn. Vị trí còn trống trong ba quận huyện kia không thể nào so sánh với chức phó bí thư ở quận Hoa Sơn, Tiêu Hàn nói ra vị trí tốt nhất, Lưu Phái có thể phản đối được sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lưu Phái đột nhiên cảm thấy cuộc chạm chán hôm nay là của hai vị lãnh đạo đảng ủy, trước khi đi Trương Thanh Vân phải sắp xếp ổn cho Lưu Bằng, lúc này lại đẩy Thiệu Côn Ba sang phòng tài chính. Lưu Phái nghĩ đến đây mà cảm thấy trong lòng bóp chặt.
Lưu Phái không biết vì sao trước khi bí thư Trương ra đi mà không giúp mình, ngược lại còn giúp Tiêu Hàn. Dưới tình hình thế này thì Lưu Phái hắn còn bao nhiêu độ nặng trong hội nghị thường ủy thỏa luận nhân sự?
- Bí thưt, tôi cho rằng mở hội nghị thường ủy để bàn về nhân sự vào ngày thứ sáu là quá vội vàng, trước tiên là vấn đề khảo sát của phòng tổ chức vẫn còn chưa hoàn thành, chưa có những tài liệu đáng tin cậy cung cấp cho hội nghị.
Lưu Phái nói, lúc này hắn bất chấp tất cả, chỉ biết cách kéo dài thời gian, nói công tác khảo sát còn chưa hoàn thành, dùng lý do này để kéo dài thời gian.
- Trưởng phòng Lưu, có chuyện gì vậy? Tôi nhớ lần trước đã hỏi anh về vấn đề này, lúc đó anh báo cáo cho tôi rất rõ ràng. Bây giờ bí thư muốn đưa vấn đề lên thảo luận ở hội nghị thường ủy, anh lại nói công tác khảo sát còn chưa xong.
- Phòng tổ chức của các anh có thái độ công tác như vậy sao? Anh là trưởng phòng tổ chức, anh đảm nhận nhiệm vụ như thế nào?
Tiêu Hàn đột nhiên tức giận, hắn đứng lên dùng giọng nghiêm khắc phê bình Lưu Phái, sau đó đỏ mặt nói với Trương Thanh Vân:
- Bí thư...Điều này...Tôi thất trách, trước đó trưởng phòng Lưu báo cáo tất cả đã sẵn sàng, tôi không cẩn thận kiểm tra công tác của bọn họ, bây giờ xin nhận kiểm điểm.
Lưu Phái hận không thể vỗ bàn mắng Tiêu Hàn, đáng tiếc là những lời phê bình của đối phương quá có lý, lúc đó rõ ràng Lưu Phái đã nói sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Trước đó hắn sợ Tiêu Hàn sẽ nhúng tay vào công tác phòng tổ chức, bây giờ Tiêu Hàn dùng những lời trước kia của hắn để cắn ngược trở lại, điều này làm hắn rơi vào tình cảnh khó khăn.
Hơn nữa tất cả lại phát sinh trước mặt bí thư thị ủy, Tiêu Hàn ngồi trước mặt bí thư trực tiếp phê bình Lưu Phái, hơn nữa còn nhận kiểm điểm về mình. Lưu Phái cảm thấy ruột gan nhào lộn, vẻ mặt tái xám.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn nhíu mày, trong lòng cảm thấy thất vọng vì nước trà do Lưu Bằng pha chế, nhưgn hắn lại phải lau mắt nhìn Tiêu Hàn. Người này không hỗ danh lão quan trường xảo quyệt, chính mình chỉ tùy tiện cho đối phương một ám hiệu, đối phương lập tức hiểu ý đồ, hơn nữa động tác phối hợp lại rất hoàn mỹ.
Hôm nay Trương Thanh Vân có hai ý đồ, trước hết là xác định chuyện Lưu Bằng xuống tuyến dưới rèn luyện, thứ hai chính là làm khó Lưu Phái, đồng thời buộc chặt vấn đề công tác nhân sự trên tay mình.
Mà bây giờ xem ra hai mục đích này hoàn thành rất khá, tất nhiên khó thể bỏ qua công lao của Tiêu Hàn, hầu như không cần Trương Thanh Vân cố sức sắp xếp thì Tiêu Hàn cũng coi như giải hạn cho lãnh đạo.
- Được rồi, được rồi, hai vị cũng đừng trách móc nhau. Thế này đi, vấn đề nhân tuyển thì trước tiên các anh phối hợp thương lượng xử lý những gì còn tồn đọng của phòng tổ chức. Mà sau này anh Tiêu cũng phải nắm chặt công tác kiểm tra đôn đốc, không được làm việc qua loa.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói:
- Chúng ta mở hội nghị thường ủy cũng không nhất quyết phải thảo luận vấn đề nhân sự, mở hội nghị thường ủy thường không dễ dàng, vì vậy chúng ta phải tập trung thảo luận vài vấn đề, điều này trưởng phòng Lưu nên biết.
- Vâng, đã hiểu!
Tiêu Hàn nói, Trương Thanh Vân quét mắt về phía Lưu Phái. Dù vẻ mặt Lưu Phái rất khó coi nhưng vẫn gật đầu, dưới cục diện hai vị lãnh đạo đảng ủy bắt tay nhau thì hắn chỉ là diễn viên phụ mà thôi, đây là sự thật.
- Thế thì hôm nay dừng lại ở đây, mọi người giải tán.
Trương Thanh Vân vung tay nói, khi thấy Tiêu Hàn có gì muốn nói lại thôi thì hỏi lại:
- Anh Tiêu, có vấn đề gì sao?
- Không, không có!
Tiêu Hàn vội nói, hắn định nói những vấn đề phản ánh phản hồi của các đại biểu hiệp thương chính trị, nhưng cuối cùng không thể hiểu rõ, vì thế không đơn giản đưa ra hành động