Quách Vũ đến Hoài Dương nhận chức cũng không bùng lên bao nhiêu con sóng, vì Chung Gia Hoa bên phía chính quyền quá bận nên phó chủ tịch Đoạn Hà phải ra mặt tiếp đón Quách Vũ. Cùng đi với Quách Vũ là một phó phòng tổ chức tỉnh ủy, người này cũng làm qua loa, ăn xong một bữa cơm thì vỗ mông bỏ đi, trở về tỉnh ủy báo cáo công tác.
Người sắp xếp cuộc sống cho Quách Vũ sau khi đến nhận chức chính là thư ký trưởng khối chính quyền Vương Ngạo, vấn đề chỗ ở bây giờ khá căng, vì vậy phải tạm thời cho Quách Vũ ở trong khách sạn Hoài Dương. Còn vấn đề về thư ký, Quách Vũ cũng không muốn đi xem xét những thứ này, tất cả đều để cho Vương Ngạo sắp xếp.
Quách Vũ đến Hoài Dương gần nửa tháng, trong thời gian này hắn ở vào trạng thái không có việc gì làm, đừng nói là gặp mặt Trương Thanh Vân, thậm chí còn không được gặp mặt phó chủ tịch thường vụ Chung Gia Hoa. Quách Vũ là một phó chủ tịch mà chỉ có hai người nghe lời, một là thư ký hai là lái xe, đối mặt với tình cảnh như vậy thì tâm tình của hắn là thế nào hoàn toàn có thể biết được.
Quách Vũ đến Hoài Dương mới phát hiện ra tất cả mọi người đều bận rộn, khối chính quyền cả ngày bận tối mắt chỉ có mình hắn rảnh rỗi, cũng vì người khác quá bận nên cũng không có thời gian quan tâm đến hắn.
Dưới trạng thái không có việc gì để làm thì tâm tình của Quách Vũ giảm xuống rất thấp, hắn không một lần nghĩ đến vấn đề muốn chủ động tìm đến Trương Thanh Vân, nhưng cuối cùng hắn cũng không dám hành động. Hắn đã đến đây được nửa tháng, hắn đã biết được địa vị của Trương Thanh Vân ở Hoài Dương là thế nào.
Bầu trời nơi này thuộc về Trương Thanh Vân, bí thư Trương chỉ cần nói ra một câu thì người tuyến dưới phải hành động theo. Là người lãnh đạo đảng ủy, Trương Thanh Vân ngày đi ngàn dặm, chỉ cần nhìn qua chương trình thời sự của Hoài Dương cũng thấy được vấn đề.
Hầu như Trương Thanh Vân mỗi ngày đều được sắp xếp mười mấy chương trình, dưới tình huống như vậy thì hắn làm gì còn cơ hội gặp mặt Quách Vũ? Mà Quách Vũ cũng cảm nhận được điều này, hắn cũng hiểu mình bây giờ chẳng đáng là gì trong mắt Trương Thanh Vân.
Quách Vũ biết rõ một điều, chuyện duy nhất bây giờ mình có thể làm là ngồi chờ, chờ đến khi Trương Thanh Vân nghĩ đến mình, sau đó sẽ có sắp xếp công tác cụ thể. Nhưng hiểu rõ đạo lý là một chuyện mà tâm tình buồn tẻ là một chuyện, vì vậy hắn luôn bị dày vò.
Quách Vũ không ngờ sẽ có một ngày mình rơi vào tình cảnh này, nhưng đây là sự thật, ở Hoài Dương hắn phải học cách cúi đầu, nếu không thì vận mệnh sẽ càng thê thảm.
...
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở khu thị ủy Hoài Dương, lúc này trong phòng đều có mặt Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa. Trương Thanh Vân rất ít khi mở hội nghị thường ủy, rất nhiều chuyện được quyết định thông qua chạm trán tay ba. Cũng giống như hôm nay, ba lãnh đạo chủ yếu gặp mặt bàn chuyện, dù là những chuyện tương đối quan trọng, chỉ cần hội ý không phát sinh chuyện gì thì coi như cơ bản đã được quyết định.
Hôm nay Trương Thanh Vân cho gọi Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa chủ yếu thương lượng hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là án buôn lậu lớn bộc phát ở Cảng Thành. Lúc này tỉnh ủy đã đưa xuống thông báo yêu cầu tất cả thành phố phải tự kiểm tra giám sát, duy trì tốt sự ổn định xã hội, cố gắng đả kích bọn tội phạm.
Mà vấn đề thứ hai chính là vòng đàm phán thứ nhất với Hoàng Hải đã kết thúc, hai bên đàm phán rất thuận lợi, đã thành công tạo ra hiệp nghị công tác. Dựat theo giao ước giữa hai bên thì sau khi có hiệp nghị sẽ lập tức bắt đầu áp dụng, Trương Thanh Vân hôm nay muốn đưa ra những bố trí sơ bộ với các công tác này.
Đối với vụ án buôn lậu ở Cảng Thành thì có người ở cục công an tỉnh nói cảnh sát tuần tra vùng biển ngoài Cảng Thành bắt được hai chiếc thuyền buôn lậu rất lớn, giá trị hàng hóa trên thuyền là vài tỷ, bắt tại chỗ hơn bảy mươi tên buôn lậu, mặt khác đã có rất nhiều nghi phạm bỏ chạy, nghe nói tất cả đều đã ra nước ngoài. Bây giờ vụ án này đã bị cục công an tỉnh định tính là cực kỳ nghiêm trọng, đã thành lập tổ chuyên án. Mà đây cũng là vụ án buôn lậu lớn nhất được triệt phá ở Cảng Thành từ trước đến nay, thậm chí có hãng truyền thông còn nói hành động lần này của công an tỉnh đã hốt gọn tất cả buôn lậu ở Cảng Thành.
Sự việc quá lớn, tin tức nhanh chóng truyền ra ở Hoa Đông, sau đó là cả nước chấn động, các diễn đàn trên truyenfull.vn thảo luận tràn lan về vấn đề buôn lậu, bầu không khí rất náo nhiệt.
- Bí thư, chuyện ở Cảng Thành lần này rõ ràng làm nhân tâm thoải mái mà phấn chấn sĩ khí, tôi tin tưởng lần này bọn buôn lâu đã bị đả kích nghiêm trọng. Bầu không khí của Hoa Đông chúng ta nhất định sẽ chấn động mạnh, vụ án lớn thế này sẽ gây ra tác dụng rất lớn.
Tiêu Hàn nói.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Đúng là phấn chấn nhân tâm, mà quan trọng là chúng ta bây giờ phải kiểm tra thế nào, như thế nào để đề phòng cẩn thận, phải làm sao để trong tương lai Hoài Dương không xảy ra những vụ án lớn như vậy?
Tiêu Hàn không lên tiếng, hắn biết rõ Trương Thanh Vân muốn hành động, nhưng bây giờ tin tức Cảng Thành bùng ra đã làm nhân tâm ở Hoài Dương chợt di động. Trước đó Tiêu Hàn mở hội nghị ở hệ thống tư pháp, rất nhiều người thể hiện quan điểm mâu thuẫn với đợt kiểm tra truy quét của Hoài Dương vào thời điểm này.
Tất nhiên biểu hiện của người nào cũng là vỗ ngực xung tên, nhưng sau đó lại vụng trộm làm nhiều phương án ngầm, khi nói đến áp dụng kế hoạch thì ai cũng ấp úng, nói không được những lời có giá trị, điều này đã nói rõ vấn đề.
Bây giờ Tiêu Hàn cảm thấy nhận được áp lực rất lớn từ vấn đề này, trước nay hắn được phân công quản lý tư pháp và hầu như mỗi ngày đều có người ghé sát tai nói nhiều chuyện ầm ĩ. Hơn nữa đám người đại biểu quốc hội, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, còn có rất nhiều cựu chiến binh, tất cả đều đứng trong bóng tối hoặc ngoài ánh sáng dùng nhiều phương pháp cản chân những phương án chỉnh đốn hệ thống tư pháp và hải quan của thị ủy.
Mà gần đây tình cảnh lại càng ầm ĩ hơn, mơ hồ còn xuất hiện dấu hiệu nhân tâm di động, điều này làm cho Tiêu Hàn cảm thấy rất áp lực. Hắn cảm thấy lực cản quá lớn khi đi về phía trước, bây giờ lại bị Trương Thanh Vân chất vấn, hắn căn bản không dám đi sâu vào vấn đề này.
- Bí thư, tôi cho rằng chủ lưu của chúng ta bây giờ là vấn đề hợp tác kinh tế với hoàng hải, còn những chuyện khác có thể hạ tay xuống. Ví dụ như những vấn đề đánh đuổi tội phạm tôi cho rằng bây giờ Cảng Thành đang có án lớn, trong thời gian tới bọn buôn lậu sẽ không dám tạo ra động tĩnh quá lớn.
- Vì vậy nếu lúc này chúng ta kiểm tra sẽ giống như gióng trống khua chiêng, tôi cho rằng không cần phải làm như vậy, bây giờ phải làm sao chuyển nhân lực vật lực lên hạng mục hợp tác kinh tế với Hoài Dương, đây mới là chuyện quan trọng nhất của chúng ta vào lúc này.
Chung Gia Hoa nói.
Chung Gia Hoa nói ra những lời này xem như giải vây cho Tiêu Hàn. Nhưng nếu nói về phương diện này thì bây giờ khối công tác liên kết với Hoàng Hải do chính Chung Gia Hoa nắm trong tay, như thế nào để phát triển hợp tác thực tế là quảng cáo công tác của mình, điều này làm cho Tiêu Hàn nghe vào tai mà tâm tình không được tự nhiên, càng trở nên hỏng bét.
Trương Thanh Vân nhìn hai người trước mặt mà cười phá lên, hắn nói:
- Các anh làm sao vậy? Thảo luận vấn đề cũng không cần phải khổ sở như vậy, tất cả nên buông lỏng, buông lỏng một chút.
Trương Thanh Vân lấy một hộp thuốc từ trong ngăn kéo, hắn đưa cho mỗi người một điếu, chính mình cũng châm một điếu. Tiêu Hàn vội vàng hỗ trợ mở cửa sổ, sau khi hắn quay lại ghế thì bầu không khí đã sống động hẳn lên.
Lúc này Trương Thanh Vân đột nhiên nói:
- Anh Chung, anh không cần phải lo lắng vấn đề đứng nói chuyện đau thắt lưng, bây giờ chuyện hợp tác kinh tế với Hoàng Hải khá quan trọng, nhưng công tác của anh vẫn phải nắm bắt cho tốt. Đặc biệt là phải duy trì sự ổn định của tư pháp, tối qua bí thư Hoàng Hải còn trực tiếp nói vài lời với tôi, trực tiếp nói đến bầu không khí xã hội ở Hoa Đông.
- Anh ấy nhấn mạnh vấn đề quan trọng nhất trong hợp tác với Hoàng Hải chính là bảo toàn cục diện ổn định. Bây giờ Hoa Đông xuất hiện trọng án buôn lậu, đã tạo nên sự rung chuyển xã hội, bọn họ rất lo lắng vấn đề này, vì vậy mà hạng mục tu sửa bến tàu với Hoàng Hải đã bị tạm gác lại.
- Vì vậy vấn đề giữ tính ổn định xã hội, giữ gìn sự hài hòa, cải thiện hoàn cảnh trị an, chỉnh đốn bầu không khí là cực kỳ quan trọng. Nếu Hoài Dương chúng ta không có cơ sở này thì tất cả công tác đều không có giá trị, cũng không lấy được thành tích gì có giá trị.
Chung Gia Hoa nở nụ cười ngượng ngùng, Trương Thanh Vân nói rất thật tình, hắn vội hỏi:
- Điều này...Vừa rồi tôi suy xét sự việc có vẻ quá đơn giản.
- À, như thế này là tốt rồi, tôi thấy thế này, sắp tới anh nên bỏ ra chút tâm tư trên phương diện này, cần phải gõ vài gậy lên hệ thống hải quan và công an, xem như tuyên truyền những lời tôi vừa nói. Anh cần phải làm sao cho mọi người có được một nhận thức chính xác, dù là hải quan hay cục công an, đây đều là những đơn vị anh có thể quản được.
Trương Thanh Vân nói.
Chung Gia Hoa có chút sững sốt, hắn nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt Tiêu Hàn cũng lóe lên chút mất mát. Bí thư Trương cho Chung Gia Hoa nhúng tay vào rõ ràng không hài lòng vì thành tích công tác của hắn.
- Được rồi, vấn đề này chúng ta thảo luận đến đây thôi.
Trương Thanh Vân ngưng hẳn chủ đề này, hắn cũng không cho Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn quá nhiều cơ hội suy ngẫm, hắn đưa tay nhìn giờ nói:
- Bây giờ đã đến giờ tan tầm, xem ra chúng ta không thể tiếp tục thảo luận. Thế này đi, anh Chung, anh chủ trì hội nghị các nhân viên tương quan, đến lúc đó nhớ nói trước với Lưu Bằng, tôi cũng sẽ tham gia.
- Chúng ta sẽ chứng thực từng vấn đề trên hội nghị, như vậy hiệu quả sẽ có vẻ cao hơn một chút.
Giờ đã là sáu giờ, là giờ mà Trương Thanh Vân bình thường hay tan tầm. Triệu Giai Ngọc hôm nay từ thủ đô đến, hai người đã lâu không gặp, tối nay đồng ý về nhà dùng cơm, vì vậy Trương Thanh Vân khó thể kéo dài thời gian.
Trương Thanh Vân muốn tan tầm, tất nhiên Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa cũng không có gì dị nghị. Khi sắp đi ra thì Chung Gia Hoa đột nhiên nhớ đến một vấn đề gì đó, hắn khựng người lại nói:
- Đúng rồi, bí thư, phó chủ tịch Quách Vũ đã đến được hơn nửa tháng, khoảng thời gian qua tôi bận rộn đàm phán nên chưa sắp xếp công tác cụ thể. Hơn nữa vấn đề sắp xếp công tác của anh ấy phải do bí thư quyết định, anh xem...
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn vỗ vỗ lên sau gáy, một câu nói của Chung Gia Hoa làm bừng tỉnh người trong mộng, Trương Thanh Vân mới là người thật sự quên vấn đề này, vì quá bận rộn nên không suy xét thấu đáo. Mà ai cũng biết thân phận Quách Vũ quá đặc thù, không có sự gật đầu của Trương Thanh Vân thì sợ rằng không ai dám phân phối nhiệm vụ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Thế này đi, trước tiên anh đi tiếp xúc với anh ấy, nắm rõ tư tưởng và động thái, sau khi biết rõ thì báo tôi một tiếng.
Trương Thanh Vân nói, vấn đề sử dụng Quách Vũ thì Trương Thanh Vân cho rằng phải cẩn thận. Sau khi lạnh nhạt nửa tháng thì bây giờ vừa đúng cơ hội thăm dò tâm tính của đối phương.