Trương Thanh Vân không lập tức trả lời câu hỏi của Tần Vệ Quốc, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Đến núi Chung Sơn, bây giờ đang mùa hoa cỏ rực rỡ, chúng ta nên buông lỏng...
Không biết vì sao giờ khắc này Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra nhiều cảm xúc. Nếu dựa theo đúng kế hoạch thì hắn sẽ đến Lăng Thủy vào buổi sáng, buổi chiều quay về Hoài Dương hội kiến các thành viên đoàn đàm phán hợp tác với thành phố Hoàng Hải.
Nhưng bây giờ đột nhiên Trương Thanh Vân không muốn đi, sau khi rời khỏi biệt thự của Tần Vệ Quốc thì Trương Thanh Vân lại đến núi Chung Sơn. Bây giờ đúng lúc xuân ý dào dạt, dãy núi Chung Sơn xanh biếc một màu, từ xa nhìn lại thấy cảnh sắc có vẻ không chân thật, sinh ra cảm giác như giấc mộng đẹp.
Trước kia Trương Thanh Vân rất phản cảm với các quan viên trong phe phái ở Hoa Đông, vì đám người này nổi danh bài ngoại, nổi tiếng thiển cận, thích theo đường lối đỉnh núi chủ nghĩa.
Bất kỳ những gì trong những thứ trên đều làm Trương Thanh Vân căm thù đến tận xương tủy. Gần đây Trương Thanh Vân sùng bái thái độ quang minh lỗi lạc, sùng bái các lãnh đạo nước chảy thành sông, sùng bái những hình tượng quả quyết quả cảm, những tiền bối rầm rộ. Hắn không thích những kẻ tinh thông tính toán, không phóng khoáng.
Mà phong cách của đám quan viên Hoa Đông hầu như cũng chỉ là một khuôn, tính bài ngoại và tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi có thể phát triển được không? Trương Thanh Vân đến bây giờ vẫn chối bỏ thái độ của họ.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân phát hiện ra ý nghĩ của mình có chút cực đoan, chưa nói đến những người khác, trong số lãnh đạo Hoa Đông thì tiếp xúc với Trương Thanh Vân nhiều nhất chính là Tần Vệ Quốc. Hắn càng tiếp xúc với bí thư Tần Vệ Quốc thì càng cảm nhận được trí tuệ chính trị tuyệt diệu và phương pháp xử lý vụ việc rất tuyệt vời.
Khi tiếp xúc với Tần Vệ Quốc thì có thể nói Trương Thanh Vân được tiếp xúc với nghệ thuật lãnh đạo cấp cao. Tỉnh Hoa Đông có biết bao nhiêu triệu dân, hơn nữa lại có vị trí quan trọng, làm một bí thư tỉnh ủy thì Tần Vệ Quốc phải đối đầu với cục diện khó khăn.
Kinh tế Hoa Đông cần phát triển, cần phải bảo trì tốc độ cao, cần phải làm tấm gương điển hình cho cả nước. Vì cây có mọc thành rừng thì cũng bị gió thổi bật gốc, Hoa Đông phát triển mạnh thì thường phải chịu sự lên án và nghi ngờ của người khác.
Vì Hoa Đông nổi tiếng bài ngoại, điều này làm cho danh tiếng của Hoa Đông là rất kém, các thế lực thủ đô đều coi nơi đây là con mãnh thú và dòng nước lũ, điều này trực tiếp đưa một bí thư tỉnh ủy như Tần Vệ Quốc trở thành mối khiêu khích của giới quyền quý ở thủ đô.
Đồng thời các ẩn phái trong Hoa Đông cũng bất mãn, bọn họ hy vọng các lãnh đạo tai to mặt lớn có thể tranh thủ nhiều không gian sinh tồn và phát triển cho các thế lực địa phương. Mà những yêu cầu thế này thường được đưa lên người Tần Vệ Quốc.
Vì vậy cục diện mà Tần Vệ Quốc phải đối mặt chính là trong ngoài đều giáp công, trong ngoài đều là khốn cảnh. Ví dụ rõ ràng nhất là vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, thủ đô tạo áp lực bên ngoài cho Hoa Đông, mà Hoàng Hải cũng tạo áp lực, tất cả mọi người đều ép Hoa Đông nhượng bộ.
Mà người Hoa Đông lại nhảy dựng lên yêu cầu khác biệt, tất cả đều muốn Hoa Đông liên kết đối phó với khu kinh tế Hoàng Hải, phải đồng lòng đối ngoại, vì Hoa Đông mà tranh thủ lợi ích. Những mâu thuẫn thế này chính thức đưa Tần Vệ Quốc vào cục diện khó khăn.
Dưới cục diện này chỉ cần đi lệch một li sẽ lập tức gây ra tai họa lớn. Trương Thanh Vân không dám tưởng tượng nếu mình gặp phải cục diện như vậy sẽ xử lý thế nào.
Nhưng Tần Vệ Quốc đã cho hắn một bài học rất tốt, trong khe hẹp sinh tồn Tần Vệ Quốc đã phô bày kỹ xảo tuyệt vời, nắm vững từng chuyện khó giải quyết, xử lý các phương diện đều thỏa mãn. Mà lúc này liên quan đến rất nhiều vấn đề, phương pháp thực tế của Tần Vệ Quốc chính là sử dụng những người khác nhau để sắm vai trò khác nhau, khi sự việc trở nên ồn ào thì lão ra tay dẫn dắt phương hướng, tất cả có thể nói là không một tiếng động.
Quan trọng là Tần Vệ Quốc xử lý vấn đề giống như không căng thẳng, chỉ cần xem xét thần kinh thép này cũng đủ làm Trương Thanh Vân phải than thở.
Mà trong việc xử lý Quách Vũ thì Tần Vệ Quốc cũng làm cho Trương Thanh Vân biết thế nào mới là thủ đoạn. Đối mặt với Quách gia thì Tần Vệ Quốc biểu hiện rất lễ nghĩa, không quỳ gối xưng thần, ngược lại còn rất khí khái.
Cuối cùng Quách gia không còn lời nào để nói, khi không còn phương pháp nào khác thì Tần Vệ Quốc lại chừa cho Quách Vũ một con đường sống. Con đường này quá tuyệt diệu, đây chính là một phần nhân tình cho Quách gia.
Nếu Tần Vệ Quốc khuất phục thì Quách gia sẽ không cảm kích mà phe phái Hoa Đông lại cho rằng bí thư không giữ khí tiết, cho rằng Tần Vệ Quốc là người mềm yếu. Bây giờ lão có hành động như vậy lại làm cho mọi người phải chú ý.
Quách gia phải cảm tạ Tần Vệ Quốc giơ cao đánh khẽ, mà các phe phái Hoa Đông lại đưa ngón tay cái với lão, hương vị rõ ràng quá sâu xa vĩ
Mà điều này vẫn còn chưa chính thức làm người ta vỗ tay khen ngợi, để người ta phải tán dương chính là sách lược ném Quách Vũ cho Trương Thanh Vân, phần nhân tình tốt để cho bí thư Hoài Dương đi làm. Như vậy sau này người ta sẽ rất dễ dàng liên tưởng, cho rằng Quách Vũ không phải cút đi nhất định là vì Trương Thanh Vân đến cầu tình Tần Vệ Quốc.
Đến lúc này Tần Vệ Quốc đã cho Trương Thanh Vân một thể diện lớn, quan trọng là nhắc nhở Quách gia và các thế lực khác, Hoa Đông không phải là đầm rồng hang hổ mà là một địa phương kẻ mạnh làm chủ.
Trương Thanh Vân chính là một ví dụ sờ sờ, bây giờ hắn không những được người Hoa Đông chào đón, thậm chí còn có năng lực kéo người. Trương Thanh Vân là người trong cuộc nên hiểu rất sâu sắc ý nghĩ của Tần Vệ Quốc. xem tại TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân càng suy xét thì càng bội phục, hành vi của Tần Vệ Quốc rõ ràng là nghệ thuật, mà loại nghệ thuật này lại giống như không quá phô bày trí tuệ và tài hoa, không có gì quá sức tưởng tượng. Tất cả đều rất bình thản, nhưng hiệu quả ẩn nấp trong cái bình thản, trong bình thản có đại trí tuệ, có sự mạnh mẽ. Đây rõ ràng là sự khắc họa chân thật về Tần Vệ Quốc.
Núi Chung Sơn rất đẹp, Trương Thanh Vân để lái xe dừng lại ở một vùng đất trống ở đỉnh núi, vị trí này rất tốt, đưa mắt có thể thu hết tất cả khung cảnh Lăng Thủy vào mắt. Dòng Trường Giang uốn lượn bên dưới giống như một sợi tơ màu xanh chia Lăng Thủy thành phần.
Lúc này cây cối phát triển rất mạnh, Trương Thanh Vân ở trên núi có thể ngửi được mùi hương của mùa xuân, đã nhiều năm hắn chưa từng được ngủi qua hương vị này. Những năm này quá bận rộn, mỗi lần ra khỏi cửa đều là tiền hô hậu ủng, đường đi được quét dọn sạch sẽ, rãnh rỗi du xuân như hôm nay rõ ràng là cơ hội xa vời.
Núi Chung Sơn không cao, không thể so sánh với núi Hoàng Lĩnh ở Tang Chương. Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ rõ tâm tình kích động khi leo lên núi Hoàng Lĩnh, đặc biệt là có thể nhìn khắp khung cảnh bốn phía.
Khi đó Trương Thanh Vân có cảm xúc hào húng khí khái, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân lại không được như vậy, hắn đứng ở vị trí này nhìn Lăng Thủy mà tâm tình rất bình thản. Hắn đã đứng ở địa vị cao được nhiều năm, khi đứng nơi đây nhìn chúng sinh thì trong lòng sinh ra ý thức trách nhiệm và sứ mạng nặng nề.
Hắn đột nhiên nhớ đến một câu đối tết ở Ung Bình, câu đối dán trước cửa lớn, nội dung như sau: "Sau điện ngọc là ngàn núi vạn đồi, sau núi đồi là trời cao đất rộng!"
Khi Trương Thanh Vân nhìn thấy câu đối như vậy thì cũng có rất nhiều ước mơ khát vọng. Bây giờ đã chục năm trôi qua, hắn đã thấy được trời cao đất rộng sau núi đồi, hắn đã khắc ghi câu đối năm xưa.
Nhưng bây giờ đứng trước đất trời Trương Thanh Vân đã mất đi cảm giác thần bí, tuổi thanh xuân đã qua, càng lên cao thì càng lạnh...
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên.
Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra xem, hắn nhấn nút nghe, không đợi đối phương mở lời, hắn đã nói:
- Quách tiểu thư, mấy ngày qua tôi đã xem sách, biết thế nào gần đây cô cũng gọi cho tôi, bây giờ quả nhiên là thật.
Quách Tuyết Phương ở đầu bên kia có chút sững sốt, nàng nói:
- Sao anh biết? Thành thật nói rõ cho em.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Chị em đồng tâm, gần đây Quách Vũ có chút khó khăn trên đất Hoa Đông, Quách Tuyết Phương có thể tìm người cũng không nhiều, mà đây không phải là sáu tỉnh Trung Nguyên.
- Anh...
Quách Tuyết Phương bị Trương Thanh Vân chế nhạo mà khó thể nhịn được, nàng nói:
- Xem như anh giỏi, thế nào? Bây giờ giọng điệu của anh có vẻ không nhỏ, dựa theo cách nói của anh thì bây giờ Hoa Đông là địa bàn của chính mình rồi sao? Em bây giờ ở Lăng Thủy, muốn lên núi, không biết đường đi thế nào?
- Ha ha, bây giờ tôi đang ngắm cảnh trên đỉnh Chung Sơn, hai giờ sau sẽ quay về khách sạn Lăng Thủy, cô vào đó tìm tôi, phòng 1802!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ là năm rưỡu, hai giờ sau là bảy rưỡi.
- Nếu không thì tối nay dùng cơm, chúng ta vừa dùng cơm vừa nói chuyện, thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Dùng cơm sao?
Quách Tuyết Phương mới chợt nhớ ra bây giờ mình đang dùng cơm, nàng vừa từ sân bay đến nên không ăn cơm theo giờ giấc thông thường. Lúc này nàng có chút do dự, cuối cùng nói:
- Không sao, khách sạn Lăng Thủy, phòng 1802, em biết rồi, ha ha!
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cười cười, Quách Vũ sẽ xuống Hoài Dương làm phó chủ tịch, cũng không biết tiểu tử kia có gì nhớ thương hay không. Nếu có thể khắc sâu sai lầm trước đó thì hoàn toàn có thể đứng lên từ nơi vấp ngã.
Nếu không được thì biết phải làm sao?
Trương Thanh Vân vô thức lảng tránh vấn đề này, nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương điện thoại đến, điều này đã chứng minh Quách Vũ không thể xám xịt về lại thủ đô. Nếu đã như vậy thì chuyện Quách Vũ về Hoài Dương mà Trương Thanh Vân không phản đối thì coi như được quyết định.
Trương Thanh Vân đã khó thể lảng tránh vấn đề Quách Vũ đi Hoài Dương, hắn cẩn thận suy xét một lúc mà trong lòng có quyết đoán. Hắn không quan tâm ai là thiếu gia Quách gia, nếu nghịch ngợm ở Hoài Dương thì phải cho đối phương nếm chút hương vị.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình có hơi giống bí thư Hoàng Tân Quyền, năm xưa bí thư Hoàng dạy hắn cũng rất nghiêm khắc. Nhưng hắn rất cố gắng, nào có giống như Quách Vũ? Không thể không nói vào lúc cần thiết thì Trương Thanh Vân phải mạnh tay hơn bí thư Hoàng, Quách Vũ có thể theo chân Trương Thanh Vân để học hỏi, điều này rõ ràng là phúc ba đời.