Bố Y Quan Đạo

Chương 766: Trốn không xong




Phòng thư ký của bí thư Tần Vệ Quốc, Chu Hướng đang ra vẻ như gõ bàn phím máy tính nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài ban công.

Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh cùng nhau đợi một bí thư thị ủy, đây là tình huống đầu tiên mà hắn được nhìn thấy sau nhiều năm làm thư ký cho lãnh đạo.

Làm thư ký cho bí thư tỉnh ủy thì cấp bậc của Chu Hướng là phó phòng, các mối liên hệ trong tỉnh Hoa Đông của hắn không thể nói là không rộng. Hắn biết rõ rất cả lãnh đạo đảng ủy ở các thành phố trong Hoa Đông, nhưng trong đám người kia thì Trương Thanh Vân là một lãnh đạo có đặc điểm nhất.

Trương Thanh Vân không phải là người Hoa Đông nhưng lại được bí thư Tần kính trọng vài phần, điều này làm cho Chu Hướng thường xuyên buồn bực. Trước kia khi Trương Thanh Vân còn là phó bí thư ở Cảng Thành thì đã biểu hiện tính cách rất mạnh, ra tay quyết đoán khi bắt buộc tuyến dưới phải quán triệt ý chí.

Lúc đó tỉnh ủy nhận được rất nhiều báo cáo phản ánh về Trương Thanh Vân, có rất nhiều tài liệu được đưa thẳng đến phòng thư ký của bí thư tỉnh ủy. Ngay từ lúc đầu thì Chu Hướng đã thấy Tần Vệ Quốc có cung cách đối xử không tầm thường với Trương Thanh Vân, bí thư cực kỳ tha thứ cho những tồn tại trong cách biểu hiện của Trương Thanh Vân, ngược lại còn thường xuyên phê bình các đồng chí khác.

Với ánh mắt của Chu Hướng thì thật sự không nhìn ra đặc điểm đặc biệt của Trương Thanh Vân để bí thư Tần Vệ Quốc phải chú ý, nhưng sự thật lại luôn kỳ quái, trong Hoa Đông ai cũng biết bí thư rất quan tâm đến Trương Thanh Vân. Thậm chí khi có rất nhiều người nói xấu về Trương Thanh Vân cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Chu Hướng.

- Cốc, cốc, cốc!

Có người gõ bàn ba lần, Chu Hướng giật mình bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu rồi lập tức đứng lên.

- Bí thư có ở trong phòng không? Đã đến giờ hẹn rồi.

Người đến chính là phó chủ tịch tỉnh Ngô Hiểu Minh.

Chu Hướng vội vàng nhìn giờ, dựa theo chương trình thì lúc này đã đến thời gian bí thư tiếp kiến phó chủ tịch Ngô. Nhưng bí thư tạm thời có một chương trình xen ngang, bây giờ đang tiếp đón Trương Thanh Vân, mà bí thư Trương còn chưa từ bên trong đi ra.

- Chủ tịch Ngô, anh chờ một chút, bí thư đang tiếp khách bên trong.

Chu Hướng khách khí nói, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

- Là ai? Ai có thể trò chuyện với bí thư được lâu như vậy?

Ngô Hiểu Minh cười nói.

- Điều này...À,...

Chu Hướng biết Ngô Hiểu Minh và Trương Thanh Vân có mâu thuẫn, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Ngô Hiểu Minh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Hướng, lúc này Chu Hướng vội nói:

- Anh chờ một chút, trước tiên tôi sẽ điện thoại hỏi thăm.

Chu Hướng nói xong thì bấm số nội tuyến.

Trong phòng làm việc của Tần Vệ Quốc, lúc này Trương Thanh Vân cũng đang gặp phải cục diện khó khăn, hắn không ngờ Tần Vệ Quốc lại trưng cầu ý kiến của mình về vấn đề ở Giang Thủy. Tai nạn ở Giang Thủy là do thiếu trách nhiệm, bây giờ đang ở trong thời điểm mẫm cảm, tỉnh ủy rốt cuộc nên xử lý thế nào sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thần kinh của nhiều người. Nếu xử lý không thỏa đáng thì rất có thể sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực, vấn đề quá khó khăn, Trương Thanh Vân nào dám tùy tiện đưa ý kiến?

Nhưng Tần Vệ Quốc đã hỏi đến Trương Thanh Vân, đã không còn cơ hội cho hắn cứng nhắc. Trương Thanh Vân thừa nhận sai lầm khi đến thủ đô chẳng khác nào đang thừa nhận Quách gia cố ý gây áp lực cho Tần Vệ Quốc, mà Tần Vệ Quốc đường đường là chư hầu một phương, lão sẽ khuất phục trước áp lực đó sao?

Hơn nữa áp lực này căn bản không tồn tại, tất cả đều do Trương Thanh Vân mang đến. Bây giờ Tần Vệ Quốc hỏi Trương Thanh Vân, điều này tuyệt đối gây khó khăn cho hắn.

- Ý kiến của tôi là không mở rộng, không hóa nhỏ, xử lý nghiêm túc theo lẽ công bằng, là trách nhiệm của ai thì của người đó, nên xét đều phải xét. Bây giờ xảy ra sự cố lớn, ban ngành Giang Thủy giấu không báo, ban ngành nên xem xét tính giác ngộ tổ chức, vị lãnh đạo đảng ủy phải gánh trách nhiệm đầu tiên, miễn chức là điều đương nhiên.

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất quả quyết.

Chử Ngụy Cường ở bên cạnh quét mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão không nói gì nhưng trong ánh mắt có chút thưởng thức. Dù Trương Thanh Vân nói không quá đúng đắn, nhưng đối phương can đảm nói ra những lời như vậy cũng thể hiện tính cách đảm đương việc lớn. Miễn chức một cán bộ đứng đầu đảng ủy thành phố, nếu không có quyết đoán thì khó thể vung tay.

Trương Thanh Vân dừng lại một chút rồi nói:

- Ý của tôi là phân ra hai bước đi, trước tiên xử lý những cán bộ không cần tranh luận, sau đó xem xét trách nhiệm các cán bộ cần tranh luận, cần phải tạo ra bước đệm giảm xóc, tôi cho rằng cần phải làm như vậy.

Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường đều không lên tiếng, nhưng hai người là ai? Ý nghĩ của Trương Thanh Vân thế nào sao hai người không hiểu cho được? Đề nghị của Trương Thanh Vân trước tiên là vung đao giết người, mục đích tất nhiên là dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng và dự luận, đồng thời đưa ra một quyết tâm của tỉnh ủy cho tất cả cán bộ đảng viên Hoa Đông.

Nếu đi như vậy thì hoàn toàn có thể tránh khỏi một Quách Vũ quá mẫn cảm, có thể tránh xung đột trực tiếp với Quách gia. Khi có bước đầu tiên thì có bước tiếp theo, lại tiếp tục điều tra, nếu điều tra được Quách Vũ khó cứu vãn, như vậy Quách gia sẽ khó mở miệng. Chỉ cần Hoa Đông không phải cố ý làm khó Quách Vũ thì bí thư và chủ tịch tỉnh đều có thể thoát khỏi áp lực, chẳng lẽ Quách Vũ còn gì đó khác?

Ý nghĩ của Trương Thanh Vân rõ ràng đã phá giải nan đề của Tần Vệ Quốc, đã thay bí thư giữ lại mặt mũi, lại nắm được thế chủ động. Quách gia muốn giữ Quách Vũ, mà bên phía tỉnh ủy chính quyền Hoa Đông thì hai người Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường sẽ không bị nghi ngờ phe phái này nọ.

- Tút, tút, tút!

Điện thoại trên bàn Tần Vệ Quốc chợt vang lên, lão nắm điện thoại lên, sau khi nghe được mười giây thì nói:

- Đợi chút, mười phút sau cho vào.

Tần Vệ Quốc nói xong thì dập điện thoại, người cũng đứng lên. Trương Thanh Vân nãy giờ vẫn không dám ngồi, hắn cứ đứng như vậy. Tần Vệ Quốc đi lại vài vòng, hai mắt híp lại giống như muốn nhìn thấu Trương Thanh Vân.

Làm một bí thư tỉnh ủy mà để Trương Thanh Vân nói ra biện pháp giải quyết vấn đề, điều này không phải Tần Vệ Quốc không giải quyết được. Sở dĩ phải hỏi Trương Thanh Vân chính là muốn xem xét đối phương có bao nhiêu ý nghĩ.

Tần Vệ Quốc không ngờ Trương Thanh Vân rất quang minh, trong lòng nghĩ thế nào nói ra thế đó, hơn nữa biện pháp cũng khá tuyệt, đúng là đứng trên đỉnh cao mà suy xét cho lãnh đạo. Chử Ngụy Cường ở bên cạnh cũng mở miệng nói:

- Vấn đề này phải làm từng giai đoạn, mà vấn đề ở Hoài Dương cần phải xử lý thế nào? Bây giờ không phải anh đang đắc ý sao? Không phải bí thư thành phố Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng cũng khen ngợi anh sao?

Trương Thanh Vân không trả lời câu hỏi của Chử Ngụy Cường, thật ra những câu hỏi của hai vị lãnh đạo đã gây ra áp lực rất lớn cho hắn. Trước tiên chiếm được chút tiện nghi, bây giờ nhận phải áp lực lớn, làm lãnh đạo không được thoải mái. Thường thì qua lớn đè chết người, nếu chính Trương Thanh Vân không tìm được sự giúp đỡ của lãnh đạo tỉnh ủy thì công tác ở Hoài Dương rất khó phát triển và mở rộng.

Cửa phòng lại được gõ vang, trên mặt Tần Vệ Quốc xuất hiện nụ cười khó nắm bắt, lão hướng về phía cửa ra vào nói:

- Vào đi!

Cửa bị đẩy ra, Ngô Hiểu Minh từ bên ngoài tiến vào, hắn nhìn khắp phòng mà vẻ mặt chợt biến đổi. Tần Vệ Quốc cười nói:

- Anh Ngô đến rồi à, ngồi, ngồi đi, mọi người cũng đang chờ anh đến.

Ngô Hiểu Minh chào bí thư, lại quay sang gật đầu với Chử Ngụy Cường. Trương Thanh Vân cũng nhân cơ hội mà lên tiếng "Chào phó chủ tịch Ngô!" Ngô Hiểu Minh hừ một tiếng không để ý đến Trương Thanh Vân, hắn ngồi xuống ghế sa lông ngay bên cạnh Chử Ngụy Cường.

- Anh Ngô, hôm nay tôi gọi Trương Thanh Vân đến chính là thương lượng về vấn đề Hoài Dương.

Tần Vệ Quốc nói, lão đi đến bên bàn công tác cầm lấy bản kiểm điểm của Trương Thanh Vân đưa cho Ngô Hiểu Minh:

- Anh xem thứ này đi, nếu cho rằng còn chưa đủ sâu sắc thì sẽ viết kiểm điểm lại, đến khi nào anh thấy vừa lòng mới thôi.

Ngô Hiểu Minh nhìn vào văn kiện mà vẻ mặt có chút khó coi. Lời nói của Tần Vệ Quốc mang đậm tính hòa giải, hắn đang định mở lời thì Trương Thanh Vân đã tiến lên cúi người nói:

- Chủ tịch Ngô, hành trình Hoàng Hải lần trước tôi đã làm không ổn thỏa, không báo cáo trước với anh. Sau này lãnh đạo phê bình, chính tôi cũng suy xét lại và thấy được điểm sai lầm, lúc này hướng về phía anh tạ lỗi.

- Bí thư Thanh Vân cứ nói quá lời, tạ lỗi thì không dám. Anh là bí thư thay mặt chủ tịch ở thành phố Hoài Dương, anh là người có quyền phụ trách các vấn đề liên quan đến tương lai của Hoài Dương. Tôi chỉ là một phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, cũng không có thể nắm tất cả tình huống của các anh vào bàn tay, mà anh trực tiếp đến tiếp xúc với Hoàng Hải cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghi Hà thản nhiên nói, rõ ràng không ưu lời tại lỗi của Trương Thanh Vân.

- Được rồi, được rồi, các anh cũng đừng nên tâng bốc lẫn nhau. Anh Ngô, vừa rồi chúng tôi còn nói về vấn đề Giang Thủy, đồng chí Thanh Vân đề nghị kế hoạch hai bước...

Tần Vệ Quốc nói, lão rất lơ đãng lập lại những lời vừa rồi của Trương Thanh Vân. Text được lấy tại Truyện FULL

Tay Ngô Hiểu Minh chợt run lên, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt biến thành màu xanh. Tần Vệ Quốc dùng giọng lơ đãng nhưng ý nghĩ rất sâu xa, lão dùng một phương pháp đặc biệt để ép Ngô Hiểu Minh nên thu nạp lại.

Trương Thanh Vân cũng không phải một kẻ mềm nhũn, chỉ cần xem xét lời đề nghị vừa rồi với Tần Vệ Quốc thì chứng tỏ đối phương là một nhân vậ sát phạt quyết đoán. Hôm nay hắn cúi đầu nhận sai xem như đã tạo ra bậc thang cho Ngô Hiểu Minh, nếu Ngô Hiểu Minh không thông minh thì hoàn toàn chỉ có thể là con lừa.

Nếu hai bên thật sự không chừa ra đường sống cho nhau, hai bên cùng xé toang tấm màn thì kết quả khó nói. Ngô Hiểu Minh là thường ủy tỉnh ủy nhưng Trương Thanh Vân cũng tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn cai quản một thành phố hơn mười triệu dân, cũng không phải là nhân vật lơ lỏng.

Dù thế nào thì hai hổ tranh chấp cũng có một bị thương, hơn nữa Trương Thanh Vân đã hạ mình nhận sai, bí thư tỉnh ủy lại đứng ra giải quyết mâu thuẫn. Nếu Ngô Hiểu Minh cứ tiếp tục cưỡng ép thì sợ rằng để lại ấn tượng xấu cho bí thư.

- Tôi tán thành đề nghị của đồng chí Thanh Vân, sau này chúng ta sẽ mở hội ý bên khối chính quyền, mọi người cùng thừa nhận, như vậy xem như tất cả đã được quyết định.

Chử Ngụy Cường nói, Ngô Hiểu Minh là người bên phía khối chính quyền, bí thư giơ gậy lên và dừng lại là đúng. Lúc này Chử Ngụy Cường là người đứng đầu khối chính quyền và ra mặt chính là để lại chút mặt mũi.

Lần gặp mặt của Trương Thanh Vân với bí thư tỉnh ủy đã kết thúc, lúc gần đi Tần Vệ Quốc dùng giọng nghiêm khắc dặn dò Trương Thanh Vân:

- Dù anh dùng biện pháp gì cũng phải làm cho phó chủ tịch Ngô bỏ đi thành kiến, việc này anh là người không đúng, anh phải thành thật nhận sai lầm.

Tần Vệ Quốc nói đến đây thì giống như vẫn còn chưa hết giận, lão tiếp tục lên giọng nói:

- Anh đấy, có đôi khi tôi hận không thể lấy đi chức bí thư thị ủy của anh, lần sau nếu anh còn tiếp tục gây ra nhiễu loạn thì tôi sẽ không thanh vân

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu xưng vâng rồi bỏ trốn mất dạng nhưng trong lòng thì cực kỳ thoải mái, hành trình Lăng Thủy lần này đã cực kỳ thuận lợi.