Chương trình thời sự của Cctv và đài truyền hình Hoàng Hải liên hợp thông báo bí thư thị ủy Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng giải đáp những vấn đề trong hội nghị trước đó, khi phóng viên hỏi đến vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải thì Lăng Tổ Hồng cường điệu bây giờ khu kinh tế đã xuất hiện cơ hội chuyển biến, lão tỏ ra cực kỳ tán thưởng những hiểu biết của bí thư thị ủy Hoài Dương với khu kinh tế Hoàng Hải.
Bí thư Lăng Tổ Hồng cho rằng bí thư Thanh Vân nhìn vấn đề rất sâu sắc, nhìn xa trông rộng, lấy đại cục làm trọng, tương lai hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải sẽ rực sáng. Lăng Tổ Hồng còn nhấn mạnh Hoài Dương bây giờ là nút thắt quan trọng nhất trong mối liên hợp kinh tế với Hoàng Hải, là thành phố quan trọng nhất. Hoài Dương và Hoàng Hải hợp tác với nhau theo chiều sâu và chiều rộng thế nào, điều đó sẽ quyết định tương lai khu kinh tế Hoàng Hải.
Tin tức này vừa được thông báo thì điên cuồng lan truyền, vì vậy mà cả nước bị thu hút bởi khu kinh tế Hoàng Hải và mối liên hệ với Hoa Đông, mà Hoài Dương trước nay chưa từng được quan tâm lại trở nên nổi bật.
Khi Lưu Bằng được thấy tin tức này thì còn đang ở trong khu thường trú của Hoài Dương ở thủ đô, cùng ở một chỗ với hắn còn có chủ nhiệm ủy ban cải cách Liêu Kim Hồng. Chủ nhiệm ủy ban cải cách Hoài Dương đã ở lại thủ đô hơn hai ngày, hai ngày này không có bất kỳ tin tức gì của bí thư Trương, điều này làm hắn khó thể nhịn được, lúc này mới tìm đến Lưu Bằng.
Lưu Bằng cũng không có biện pháp nào khác, vào thủ đô thì hành trình của Trương Thanh Vân không được hắn nắm trong tay, vì vậy đành phải nói với Liêu Kim Hồng:
- Chủ nhiệm Liêu, anh kiên nhẫn một chút, trong lòng bí thư chắc chắn biết chuyện. Trước kia anh ấy là lãnh đạo đi ra từ ủy ban cải cách trung ương, chút chuyện của chúng ta ở Hoài Dương không phải dễ như trở bàn tay sao?
Liêu Kim Hồng cười cười nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Tôi biết rõ, nhưng bây giờ lãnh đạo ở bên ngoài buôn ba mà chúng ta lại thanh nhàn ở đây, dù sao cũng phải có chút băn khoăn chứ?
Lưu Bằng không lên tiếng, hắn mời Liêu Kim Hồng ngồi xuống, đúng lúc này trên ti vi đưa ra thông báo của Lăng Tổ Hồng. Lưu Bằng đang rót trà, khi thấy tin tức này thì sững sờ, cũng không phát hiện đã rót tràn ly.
Liêu Kim Hồng chợt nhảy dựng lên khỏi ghế, hắn nói:
- Điều này...Điều này...Bí thư Trương quả nhiên nhìn vấn đề rất chuẩn, không ngờ đích thân bí thư thành phố Hoàng Hải lại đáp lời, hơn nữa còn nâng hợp tác giữa hai thành phố lên mức độ cao như vậy.
Lưu Bằng gật đầu, tâm tình rất phức tạp, hắn lấy điện thoại ra định báo cáo cho Trương Thanh Vân, nhưng bí thư là người thế nào? Sợ rằng đã sớm biết hoặc đã có liên hệ với bí thư Lăng Tổ Hồng rồi cũng nên.
Lưu Bằng chắc chắn một điều, đó chính là bây giờ hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải không còn là vấn đề gì lớn. Độ nặng của Lăng Tổ Hồng là quá lớn, lão đáp lại lời phát biểu của Trương Thanh Vân trước đó, trên thực tế chính là nhận thức chung của hai lãnh đạo thành phố.
Dưới tình huống như vậy người tuyến dưới liên hệ với nhau cũng không còn khó khăn, mà về phương diện Hoa Đông, nếu lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông muốn làm việc gì cũng phải suy nghĩ hậu quả. Trước đó hành trình của Trương Thanh Vân ở Hoàng Hải luôn được tranh luận, nhưng hôm nay Lăng Tổ Hồng đáp lời, đây tuyệt đối đã chứng minh Trương Thanh Vân thành công.
Chỉ cần nghe giọng điệu của Lăng Tổ Hồng thì thấy định vị rất cao vị trí của Hoài Dương, coi như bánh ít đi bánh quy lại. Mà trong lời nói của bí thư lại không nhắc đến Cảng Thành, những thứ này rất đáng giá xem xét.
- Thư ký Lưu, tôi cáo từ trước, tôi phải đi xem xét thêm tình huống. Bước tiếp theo chúng ta sẽ nghênh đón cơ hội chưa từng thấy, đây là thời cơ cho chúng ta mở rộng phát triển kế hoạch.
Liêu Kim Hồng nói, hắn đã thấy giá trị của tin tức vừa rồi, vì vậy muốn tìm hiểu qua tình hình ở Hoài Dương, tránh đến khi nhận được nhiệm vụ lại trở tay không kịp.
Mà Trương Thanh Vân thì thật sự không nhận được tin tức này, tối hôm nay đám thuộc hạ cũ ở ủy ban cải cách mời khách, đám người đến nhà hàng thủ đô ăn uống một bữa no say. Khi hắn quay về thì đã là mười một giờ khuya, sau khi đến nhà thì nhận được điện thoại của Lưu Bằng.
Lưu Bằng nói ra tình huống đại khái, còn nói nhận được thông báo của tỉnh ủy, ngày mai tỉnh ủy sẽ mời họp tổng kết giai đoạn công tác, Trương Thanh Vân nhất định phải tham gia. Lúc này Trương Thanh Vân mới thanh tỉnh trở lại, hắn không tắm rửa mà mở máy tính xem xét tin tức.
Lúc này tin tức đã đầy trời ngập đất, Trương Thanh Vân hưng phấn xoa tay múa chân, hắn tuyệt đối không ngờ Lăng Tổ Hồng cho một lễ lớn vào đúng thời điểm quan trọng. Những câu nói của bí thư Lăng Tổ Hồng rất kịp thời, rất tốt, điều này làm cho đám người đang nói huyên thuyên ở Hoa Đông phải câm mồm.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là đã có manh mối hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải, đây mới là chủ đạo. Hoài Dương trước nay luôn bị cho rằng không có tương lai, không đủ tài chính là phương hướng phát triển phức tạp, bây giờ đã thấy được ánh rạng đông. Trương Thanh Vân có lòng tin mình làm bí thư sẽ thay đổi hoàn toàn bộ dạng của Hoài Dương.
Vì có thông báo của tỉnh ủy mà Trương Thanh Vân không thể nào ở lại thanh hà, hắn đành phải sắp xếp công tác suốt đêm, cũng cần chào hỏi vài người. Mặt khác lần này hắn về thủ đô cũng không gặp được Chiêm Giang Huy, vì vậy lúc này cũng chỉ biết gọi điện thoại báo cáo tư nhân mà thôi.
Chiêm Giang Huy có vài bộ điện thoại, trong đó có một số mà rất ít người biết, Trương Thanh Vân biết số điện thoại này nhưng lại gọi vào số điện thoại bàn trong nhà bí thư Chiêm. Người nhận điện thoại chính là vợ của Chiêm Giang Huy, Trương Thanh Vân gọi bà là cô cô, bà rất cao hứng nói:
- Tôi còn tưởng là ai, thì là ra là Thanh Vân. Dượng rất hay nhắc đến cậu, cậu chờ chút tôi sẽ đưa máy cho ông ấy.
- Ông ơi, Thanh Vân gọi đến!
Trương Thanh Vân cách điện thoại mà vẫn còn nghe thấy tiếng gọi lớn của vợ Chiêm Giang Huy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Những năm gần đây Chiêm Giang Huy đối với hắn cũng không tệ, không thua kém Hoàng Tân Quyền. Nói thật ra đi theo Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân học được nhiều thứ, những thứ này tích góp lại và dần lớn lên, mỗi lần nghĩ đến kinh nghiệm có được thì hắn lại có sự cảm kích khó hiểu.
Một lát sau đầu dây bên kia vang lên những tiếng sột soạt, âm thanh của Chiêm Giang Huy vang lên:
- Thanh Vân à, cậu đang ở thủ đô sao?
- Đúng vậy, bí thư, cháu đang ở thủ đô.
- Tôi biết rồi, cậu định nói lần này về thủ đô rất qua loa, có phải vậy không? Cậu đấy, tâm tư quá nặng, cản tay khắp nơi, có một số việc sẽ khó làm, nhưng hành trình lần này của cậu đến Hoàng Hải là không sai, rất đáng khen ngợi. Ngày hôm qua bí thư Lăng còn gọi điện cho tôi khen ngợi cậu, nói cậu dám làm trước thiên hạ, dám đứng lên nói chuyện ở góc độ dân chúng, làm việc như vậy rất đáng cổ vũ.
Chiêm Giang Huy nói.
- Cảm tạ bí thư, ngày mai cháu sẽ về Hoa Đông, lần này về thủ đô vốn mang theo chút hải sản Hoa Đông, cháu đã gọi điện thoại cho Long Thành, cậu ấy lại đang ở Lĩnh Nam, vì vậy cháu cũng chẳng thể cố gắng được.
Trương Thanh Vân nói.
- Được, được rồi, tôi và cô cô của cậu cũng không thiếu các hạng mục giải trí, sau này cậu nên xem xét đến chyện làm ăn. Còn nữa, bây giờ cậu phát triển rất tốt ở Hoa Đông, cần phải cố gắng không ngừng, tranh thủ lợi dụng điều kiện ở Hoài Dương để tạo ra thành tích, cậu có lòng tin không?
Chiêm Giang Huy nói.
- Nhất định sẽ không để chú thất vọng, cháu sẽ làm tốt công tác.
Trương Thanh Vân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói. Chiêm Giang Huy không phê bình hắn chuyện tiến về thủ đô, ngược lại còn tỏ ý cổ vũ, điều này làm hào khí trong lòng hắn chợt bùng lên.
Chiêm Giang Huy đã nói Trương Thanh Vân cần suy nghĩ vì lợi ích chỉnh thể ở Hoài Dương, như vậy còn gì phải sợ? Tính bài ngoại của các phe pháp Hoa Đông là bất di bất dịch, sẽ không vì một Trương Thanh Vân mà thay đổi. Nếu đã như vậy, bây giờ Trương Thanh Vân có cơ hội thì phải làm cho tất cả được thỏa mãn, mà kết quả như lúc này cũng có thể nói là viên mãn.
Trương Thanh Vân ở Hoa Đông giúp các vị lãnh đạo Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường làm những việc khó, bây giờ có người mắng, có người cố kỵ, nhưng Hoài Dương vẫn quán triệt ý chỉ của Trương Thanh Vân, điều này mới là quan trọng. Chỉ cần Hoài Dương tạo ra thành tích thì tất cả mọi người đều phải câm miệng, thế giới này thường chỉ xem xét thực lực, xã hội bây giờ là như thế.
Đúng là vài nhà vui mừng vài nhà sầu, Trương Thanh Vân vừa lòng đắc chí, mà bây giờ vì vấn đề khu kinh tế ba thành phố mà vài vị lãnh đạo tỉnh và Nhâm Gia Niên cực kỳ khổ sở. Bí thư Lăng nói chuyện không lời nào nhắc đến Cảng Thành, hơn nữa còn nhiều lần cường điệu vị trí quan trọng của Hoài Dương, đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất với Cảng Thành.
Cảng Thành dù sao cũng cao hơn Hoài Dương một bậc, Cảng Thành là thành phố cấp hai trong nước, nhưng bây giờ lại bị một thành phố cấp tỉnh chiếm hết cơ hội, Cảng Thành phải xếp xuống dưới, điều này làm cho Nhâm Gia Niên cảm thấy rất ngột ngạt và khó hiểu.
Tình hình bây giờ rất không xong, bên trong Hoa Đông thì có vài người làm mạnh tay, nhưng bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc thì sao? Chủ tịch Chử thì sao? Hai vị đầu sỏ này tỏ thái độ mập mờ với Trương Thanh Vân, mà bây giờ bí thư Hoàng Hải đã lên tiếng giúp đỡ Trương Thanh Vân, điều này hầu như phá giải tất cả áp lực.
Lúc này Nhâm Gia Niên cảm thấy căn bản không biết giải quyết tình huống trước mắt như thế nào, không thể nào quyết định xen vào chyện của Hoài Dương. Mà bây giờ vấn đề hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải căn bản không tìm được điểm đột phá như Hoài Dương, quan trọng là thái độ của người Hoàng Hải làm hắn phải lo lắng. Điều này làm cho tương lai hợp tác giữa Hoàng Hải và Cảng Thành trở nên mơ hồ, có thể nói là không rõ tốt xấu.
Nhâm Gia Niên là kẻ lăn lộn cả đời trong quan trường, tất nhiên hắn biết rõ thành tích có tác dụng gì với quan viên. Nhưng hắn hiểu thanh danh còn quan trọng hơn cả thành tích. Bây giờ Cảng Thành không tìm thấy con đường phát triển chính xác, Nhâm Gia Niên sẽ trở thành kẻ vô năng trong mắt toàn bộ nhân dân Cảng Thành.
Bây giờ trung ương và quốc hội đã có quy hoạch cho khu kinh tế Hoàng Hải, bây giờ Hoàng Hải và Hoài Dương lại hợp tác quá nhanh, Cảng Thành chen chân không lọt, đây là trách nhiệm của ai? Người Cảng Thành chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu đảng ủy.
Bây giờ Hoài Dương còn chưa tạo ra thành tích thì không sao, nhưng nếu Hoài Dương cất cánh mà Cảng Thành lại chậm chạp phát triển, chắc chắn tin tức phê bình sẽ đến ngập trời. Khi đó Nhâm Gia Niên biết mình sẽ là chó nhà tang, sẽ mất sạch thanh danh.
Đây tuyệt đối là một cơn ác mộng, Nhâm Gia Niên nghĩ đến kết cục đó mà trong lòng rất bất an. Cho tới nay hắn vẫn không xem Trương Thanh Vân ra gì, nhưng lúc này hắn mới thanh tỉnh trở lại, Trương Thanh Vân không phải loại người dễ dàng, không phải thích bóp thì bóp.
Trước đó Nhâm Gia Niên và Ngô Hiểu Minh kết hợp với nhau đàm phán vì cơ cấu Hoa Đông không phải muốn chui vào chỗ trống sao? Bây giờ đối phương ăn miếng trả miếng, Nhâm Gia Niên cảm thấy cực kỳ khó khăn.