Bố Y Quan Đạo

Chương 747: Thuật dùng người (1)




Sáng nay máy điều hòa trong phòng thư ký của Lưu Bằng xảy ra vấn đề, bên ngoài thời tiết lạnh căm, thân thể hắn cũng run lên cầm cập. Thừa dịp trong phòng không có người nào thì hắn đi qua đi lại xoa xoa tay sưởi ấm, trong đầu nghĩ về ván bài hôm qua ở khách sạn phòng nông nghiệp.

Tối qua Lưu Bằng, Lưu Phái, Hào Vĩ và bí thư huyện Lâm Viên Tề Hào Cường đánh bài đến hai giờ sáng, đây là lần đầu tiên Lưu Bằng đánh bài với Tề Hào Cường sau khi được làm thư ký cho Trương Thanh Vân.

Tề Hào Cường để lại cho Lưu Bằng ấn tượng rất sâu, thế bài ngày hôm qua giống như một hình thức giao dịch. Vì trước khi đánh bài thì Tề Hào Cường và Lưu Phái đã cùng nhau hội đàm.

Khi đó cũng trùng hợp, Lưu Bằng đến khách sạn phòng nông nghiệp thì cảm thấy bụng không được thoải mái, vì vậy vọi vàng lên lầu ba đẩy cửa đi vào một phòng vệ sinh. Khi vừa ngồi xuống thì hắn đã nghe thấy bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào, ngay sau đó hắn nghe thấy âm thanh của Tề Hào Cường và Lưu Phái.

Tề Hào Cường và Lưu Phái nói về vấn đề khảo hạch chức năng, Tề Hào Cường cảm ơn Lưu Phái đã phải bận rộn, lại nói rằng có chút ý mong Lưu Phái nhận cho. Chỉ cần nghe động tĩnh ở bên ngoài thì Lưu Phái biết chắc Tề Hào Cường đang đưa tiền.

Đáng lý ra cũng chẳng có gì, nhưng lời nói tiếp theo của hai người làm Lưu Bằng phải quan tâm. Lưu Phái giống như hỏi về vấn đề nào đó, Tề Hào Cường nói đã chuẩn bị thỏa đáng, sau đó lại nhét một thứ cho Lưu Phái.

Khi ra ngoài đánh bài thì Lưu Bằng có lưu ý nên đột nhiên nhìn thấy đồng hồ trên tay Lưu Phái đã thay đổi, đó là loại đồng hồ Vacheron Constantin nổi tiếng thế giới. Cũng vì vậy mà Lưu Bằng cảm thấy mình đã không cẩn thận, có thể đã thấy một chuyện không nên.

Một trưởng phòng tổ chức thị ủy đeo trên tay một chiếc đồng hồ trị giá hơn một trăm ngàn đồng, điều này có thể thấy Lưu Phái không những là quan tham, hơn nữa còn làm việc không cẩn thận. Người làm quan lợi dụng chức vụ thu chút tiền là chuyện bình thường, nhưng cách thể hiện của Lưu Phái lại hơi quá.

Hơn nữa một bí thư huyện ủy mà vung tay cho ra một chiếc đồng hồ giá trị trăm vạn, tất nhiên đây cũng không phải là bí thư huyện ủy bình thường. Quan trọng là Lưu Bằng lại biết khá rõ về Hoài Dương, biết đám buôn lậu ở Hoài Dương hung hăng ngang ngược hơn cả những thành phố khác.

Loại đồng hồ Vacheron Constantin kia cũng là thứ được buôn lậu khá nhiều, nếu Tề Hào Cường thông qua con đường chính quy để mua sắm thì cũng là bình thường. Nhưng sợ rằng người này lau mông không sạch sẽ, có liên quan đến đám buôn lậu, nếu như vậy mà cùng nhau liên hệ thì quá nguy hiểm.

Vì có tâm tư như vậy mà hôm qua Lưu Bằng đánh bài rất kém, nhưng hắn kỳ quái phát hiện ra mình không thua tiền. Tề Hào Cường rất khôn khéo, chỉ cần Lưu Bằng ra tay thì hắn không chặn, hơn nữa còn cực kỳ tinh ranh giống như đoán được bài.

Lưu Bằng thiếu thứ gì thì Tề Hào Cường đưa đến thứ đó, đánh đến nửa đêm mà Lưu Bằng vẫn thắng hơn ba nghìn đồng. Nếu không nghe lén được chuyện giữa Lưu Phái và Tề Hào Cường thì Lưu Bằng căn bản không để ý đến vấn đề này.

Nhưng khi trong lòng có thành kiến thì Lưu Bằng cẩn thận xem xét và cảm thấy sự việc không tầm thường. Tề Hào Cường hao hết tâm tư đơn giản là muốn lấy cảm tình của Lưu Bằng, sau đó chậm rãi lôi kéo, cuối cùng cũng muốn biến quan hệ giữa hai người giống như với Lưu Phái. Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chính, điều này làm cho Lưu Bằng cực kỳ cảnh giác, vì thế mà hôm nay hắn đi làm luôn phải xem xét chuyện xảy ra ngày hôm qua.

- Cốc, cốc!

Cửa mở ra, Lưu Bằng ngẩng đầu, người tiến vào đang mỉm cười chính là trưởng phòng tổ chức Lưu Phái.

- Chào trưởng phòng Lưu!

Lưu Phái gật đầu, vẻ mặt rất hòa ái, hắn chỉ chỉ vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân rồi nói:

- Bí thư có trong phòng không? Ủa, sao trong phòng lạnh như vậy? Không có điều hòa sao?

- Điều hòa bị hư, ban hậu cần đang sắp xếp người sửa chữa, bí thư có bên trong, tôi sẽ giúp anh...

- Không vội, không vội!

Lưu Bằng đang định tiến lên gõ cửa thì Lưu Phái đã cản lại:

- Bí thư là một người rất đúng giờ, tôi đến sớm vài phút, đợi chút rồi hãy vào.

- À, mời anh ngồi, tôi sẽ pha trà!

Lưu Bằng chợt nói.

- Xuỵt!

Lưu Phái đặt tay lên miệng bảo Lưu Bằng nói nhỏ giọng:

- Bằng Tử, không cần làm ảnh hưởng đến bí thư đang xem văn kiện, anh cũng không cần pha trà vội, tôi chỉ đứng một lúc thôi.

Lưu Phái nói xong những lời này thì chợt hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, giống như đang điều chỉnh tâm tư, giống như có chút căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lưu Bằng híp mắt nhìn, Lưu Phái là người ngũ quan đoan chính, tuy đã là trung niên nhưng thân thể vẫn rất tốt, nếu xét về chỉnh thể thì phải nói là rất tốt. Hơn nữa người này biết cách biểu hiện trước mặt lãnh đạo, tỏ vẻ muốn làm là làm, có tư thế làm chuyện lớn, chiếm được cảm tình của lãnh đạo.

Dù sao thì bây giờ đám cán bộ dám nghĩ không dám làm, tư duy thui chột là rất nhiều, tìm một người dám nghĩ dám làm là không dễ dàng, Lưu Phái chính là người như vậy. Nhưng đáng tiếc là trong lòng người này cũng không quang minh chính đại như những gì biểu hiện, chỉ riêng chiêu thức dám lấy tiền, dám thu tiền cũng làm người ta khó hiểu.

Tất nhiên có thể Lưu Phái thật sự xem Lưu Bằng là người cùng vòng luẩn quẩn với mình, vì trên tay Lưu Bằng bây giờ chưa có gì, mà một cán bộ lên đến chức vụ trưởng phòng tổ chức thị ủy cũng không phải đơn giản.

Nhưng Lưu Bằng cũng không dám buông lỏng cảnh giác với Lưu Phái, vì khí chất của Lưu Phái không được tốt đẹp, có tâm tư quá nặng với phương diện vận dụng quyền lợi và lợi ích, sau này nên cách xa ra một chút. Những năm qua tuy cấp quan của Lưu Bằng là không lớn nhưng kiến thức và kinh nghiệm là không thiếu, hơn nữa hắn đi theo Trương Thanh Vân cũng không phải thời gian ngắn, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn. Tuy hắn vẫn chưa hết cổ hủ nhưng vẫn rất thanh tỉnh đối với những hành động thị phi.

Lưu Bằng và Lưu Phái đứng trong phòng thư ký mà không nói gì, trong đầu Lưu Phái đang nghĩ mình nên biểu hiện thế nào trước mặt Trương Thanh Vân. Sau khi Trương Thanh Vân đến hoài dương thì hắn luôn được trọng dụng, bây giờ danh vọng của Lưu Phái ở Hoài Dương đã không còn giống như trước kia, uy tín của trưởng phòng tổ chức ngày càng tăng mạnh.

Trong vấn đề này có liên quan trực tiếp đến nhân tố Trương Thanh Vân được trọng dụng, cũng có nhân tố cố gắng của Lưu Phái, tất nhiên cũng có chút nhân tố tiểu thông minh. Lần trước Lưu Phái ném ra đề nghị của mình ở hội nghị thường ủy chính là tiểu thông minh, hắn hy vọng đề nghị của mình có thể tạo ra hiệu quả, vì vậy mà đạt được sự giúp đỡ quyết đoán của Trương Thanh Vân.

Tình huống ngay lúc đó thiếu chút nữa đã thành công, cuối cùng lại bị hủy trong tay Tiêu Hàn. Lưu Phái cố gắng để lại cho Trương Thanh Vân ấn tượng dám nghĩ dám làm, vì vậy dùng tiểu thông mình cũng có tác dụng, có thể nói tiến có thể công mà lui có thể thủ.

Dù không thành công và bị bí thư khám phá ra cũng không sao, như vậy Trương Thanh Vân sẽ cho rằng Lưu Phái sốt ruột lập công, sẽ không nghĩ về phương diện khác. Điều này Lưu Phái tuyệt đối không lo lắng, làm người cũng không nên biểu hiện quá mức lão luyện, nếu không sao có thể biểu hiện sự anh minh của lãnh đạo.

Đúng thời gian thì Lưu Phái không tiếp tục đứng đợi, hắn gõ cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, khi bước vào thì vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ cung kính, hắn nói:

- Chào bí thư Trương, tôi đến có hơi vội, không quấy rầy công tác của anh đấy chứ?

Trương Thanh Vân ngẩng đầu híp mắt nhìn Lưu Phái, hắn nói:

- Nghe anh báo cáo cũng là công tác của tôi, cũng không thể nào nói là quấy rầy.

Lưu Phái lúc này mới cười ha hả, hắn tiến nhanh vào cửa, cũng không chờ được mời mà ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chỉ chỉ sang bên ghế sa lông nói:

- Chúng ta sang kia ngồi bàn luận thì thoải mái hơn, trước tiên tôi gọi Lưu Bằng mang đến hai ly trà.

Cũng không giống như trong dự đoán của Lưu Phái, Trương Thanh Vân không phê bình những sai lầm trong công tác của hắn, cũng không phê bình phương pháp làm việc quá khích, giống như phòng tổ chức không có vấn đề gì và cực kỳ yên ổn.

Điều này làm cho Lưu Phái cảm thấy nhìn không thấu bí thư Trương, bí thư còn trẻ mà có lòng dạ như thế, khó trách người ta có thể lên đến chức vụ bí thư thị ủy, hơn nữa còn là phó chủ tịch tỉnh. Lưu Phái là cán bộ từ phòng giám sát tỉnh ủy đi ra, hắn đã gặp qua nhiều lãnh đạo lớn, tự nghĩ rằng có kinh nghiệm phong phú khi đối phó với lãnh đạo.

Nhưng Lưu Phái không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân là một người rất khó đối phó, quan trọng là rất khó phỏng đoán được ý đồ của bí thư Trương, điều này làm cho Lưu Phái cảm thấy công tác khó phát triển, không biết nên dùng lực ở hướng nào.

Hôm nay Lưu Phái đến báo cáo công tác, chủ yếu là tổng kết lại kết quả sau khi khảo hạch cán bộ, đồng thời nói lên tiếng vang ở các quận huyện. Hắn nói:

- Bí thư, lực ảnh hưởng của đợt khảo hạch lần này là rất lớn, đặc biệt là tình huống anh gặp mặt các lãnh đạo quận huyện, rất có lực chấn nhiếp.

- Bây giờ đảng ủy chính quyền các cấp ở tuyến dưới tỏ ra cực kỳ nhiệt liệt với tiếng vọng lần này, những lãnh đạo đảng ủy tuyến dưới cũng cảm thấy áp lực sau khi tiếp kiến với anh, tỏ vẻ nhất định sẽ khắc sâu lời căn dặn, nhất định phải làm tốt công tác, phải an tâm để không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Được rồi, được rồi, anh Lưu, không nên tiếp tục nói những lời dễ nghe kia, những lời này nên để lại. Còn nữa, báo cáo công tác cho tôi thì có gì nói đó, không nên đi đường vòng quá nhiều.

- Vâng!

Vẻ mặt Lưu Phái chợt đỏ ửng, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tư rồi lại nói:

- Tôi vừa nói ra những phương diện tốt, những chủ lưu, nhưng cũng có những người có thái độ tiêu cực với công tác khảo hạch lần này, biết tổ chức không giữ lại cho bọn họ hình tượng, không để lại mặt mũi.

- Lại có nhiều người quá mức, bọn họ tự mình vượt cấp tố cáo tình huống lên tuyến trên. Hôm nay tôi nhận được hai cuộc điện thoại của ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy, nói rằng có cán bộ tố cáo phòng tổ chức thị ủy lợi dụng khảo hạch chức năng để ngụy trang, để tùy ý chèn ép uy tín của cán bộ. Bí thư, anh nói xem, đây có phải là hồ đồ không? Chẳng phải là bịa đặt sao?

- Tôi chủ trương nghiêm trị những tình huống này, tôi còn chủ trương tiến hành khảo sát ban ngành quận huyện, cứng nhắc một chút cũng tốt. Không có gió thì khó kéo mưa, chẳng lẽ khảo hạch chức năng lần này là làm không công sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm tĩnh như nước, hắn nói:

- Anh nói nhiều như vậy, chẳng lẽ có phương án gì sao?

- Có, tôi đã sớm có, nơi này có một phần kế hoạch và đề nghị, anh xem...

Lưu Phái trả lời rất nhanh, hắn lập tức lấy từ trong cặp ra một phần văn kiện và đưa tới.

Trương Thanh Vân nhận lấy văn kiện và xem qua trong vài phút, hắn nói:

- Được, thứ này cứ để lại chỗ tôi, tôi sẽ xem xét.

- À,...Vâng!

Lưu Phái trả lời có chút không dứt khoát, cũng có hơi thất vọng. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lơ đãng nhìn qua mặt Lưu Phái, trong lòng thầm thở dài một hơi.