Lưu Bằng là thư ký của Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn phải biết rõ tâm tình của lãnh đạo, khi tâm tình lãnh đạo không được tốt thì tất nhiên sẽ khó thể suy xét đến vấn đề sắp xếp chương trình, mục đích tất nhiên là để cho lãnh đạo thời gian tỉnh táo trở lại.
Những thứ này do chính Lưu Bằng nghĩ ra, hoàn toàn không giống với những cán bộ trẻ tuổi khác. Hắn cực kỳ quý trọng công tác vào lúc này, vì vậy cực kỳ coi trọng và nghiên cứu cách làm việc, mục đích chính là làm sao cho thật tốt.
Khi thấy Lưu Bằng nói vậy thì Trâu Côn vội vàng khựng lại, hắn hạ giọng nói:
- Là chuyện gì...
Trâu Côn vừa mở lời thì thấy Lưu Bằng nhăn mày, vì thế hắn biết mình lỡ lời, câu nói tiếp theo cũng không thể rời khỏi miệng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Một tiếng két vang lên, cửa bị kéo ra, Trâu Côn lên tiếng nhìn lại, hắn lập tức chạm mặt Trương Thanh Vân. Hắn vội nói:
- Chào bí thư, tôi...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân quả nhiên không được tốt cho lắm, hắn nhìn mày nhìn Trâu Côn, một lúc sau mới nói:
- Tiến vào ngồi đi!
Sau đó Trương Thanh Vân quay đầu nói với Lưu Bằng:
- Gọi chủ tịch Đoạn cho tôi, để cô ấy qua phòng làm việc của tôi.
Trâu Côn đi vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân, vốn đã chuẩn bị sẵn để báo cáo công tác nhưng bây giờ khó thể mở lời. Trương Thanh Vân cũng không có ý muốn nói chuyện với Trâu Côn, hắn chỉ chậm rãi dạo bước quanh bàn làm việc.
Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế toàn bộ thị ủy, ví dụ như các ngành tư pháp, phòng tuyên truyền còn chưa ảnh hưởng quá sâu. Vừa rồi Trương Thanh Vân vừa gặp trưởng phòng tuyên truyền Liên Hàn, hai người nói về vấn đề của phòng tuyên truyền.
Trương Thanh Vân vạch ra vấn đề của chiến tuyến tuyên truyền, hắn nhắc đến những tin tức gần đây truyền thông đưa tin về quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã có vấn đề xảy ra, tư liệu sống không đúng sự thật. Liên Hàn biểu hiện rất khúm núm, sau đó lại nói về vấn đề công tác phòng tuyên truyền khó thể làm tốt ở vùng duyên hải.
Cái gì là tư tưởng dân chúng vùng duyên hải quá tự do, truyền thông tự do, truyền thông thị trường hóa rất mạnh, thậm chí đã đạt đến mức độ thứ gì cũng có thể nhúng tay vào. Dưới tình huống như vậy thì công tác của phòng tuyên truyền cũng có hạn mà thôi.
Trương Thanh Vân cực kỳ nén giận, nhưng cuối cùng hắn cũng không nổi giận mà khách khí tiễn Liên Hàn đi ra khỏi phòng làm việc. Nhưng lúc này những uất nghẹn trong lòng khó tiết ra, những ý nghĩ trong lời nói của Liên Hàn làm Trương Thanh Vân bực bội.
Ngày hôm qua bí thư tư pháp Hùng Đan Đương đến báo cáo công tác, hắn phàn nàn phòng tuyên truyền không làm tốt chức trách để cho truyền thông gần đây đưa tin có vài thế lực đen đang ngăn cản cuộc sóng sản xuất bình thường của nhân dân. Hùng Đan Đương muốn bày tỏ những tin tức này xuất hiện quá nhiều sẽ mang đến khó khăn lớn cho công tác tư pháp, đồng thời hy vọng phòng tuyên truyền có thể đưa tin thành quả phát triển kinh tế xã hội của Hoài Dương.
Lúc đó thái độ của Hùng Đan Đương làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái, không ngờ khi gặp mặt Liên Hàn, thái độ của trưởng phòng tuyên truyền lại càng kém hơn rất nhiều. Trưởng phòng tuyên truyền và bí thư tư pháp có mâu thuẫn nhưng tất cả đều trút giận lên người bí thư, Trương Thanh Vân nghĩ lại mà cảm thấy quá hoang đường.
- Trâu Côn, anh đã từng đảm nhiệm chức vụ bí thư quận Ngũ Sơn, anh có ý kiến gì với công tác bảo vệ trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương? Những thế lực đen thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sản xuất của nhân dân sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Trâu Côn chợt sửng sốt, hắn cảm thấy rất bất ngờ, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Công tác bảo đảm trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương có thể nói là tương đối kém, điều này có nhiều nguyên nhân trên nhiều phương diện, nếu muốn giải quyết chuyện này thì không phải là một sớm một chiều.
- Nhưng nếu muốn nói đến tình huống, tôi cho rằng hai từ nghiêm trọng vẫn chưa miêu tả đầy đủ...
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hai tay khẽ run, trong lòng chợt hiểu thêm vài phần về thái độ của Liên Hàn vào lúc vừa rồi. Trâu Côn xem như là người đứng bên ngoài, tất nhiên hắn sẽ không thêm mắm dặm muối, hắn biết chuyện xấu thì khó thể nói tốt.
Nếu đã là như vậy thì tình hình trật tự trị an ở Hoài Dương là không xong, như vậy nhất định có vấn đề. Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, hắn nhìn những hàng cây bên ngoài, lần đầu tiên trong lòng có ý nghĩ động vào khối tư pháp.
Nhưng thời gian gần đây quá rối loạn, những chuyện cần Trương Thanh Vân xử lý là rất nhiều, mỗi hạng mục công tác đều quan trọng, vì thế mà hắn có chút do dự.
- Bí thư, vấn đề Hoa Đông rất phức tạp, đặc biệt là liên quan đến trật tự trị an, liên quan rất rộng. Chuyện này đã làm cho rất nhiều cán bộ lãnh đạo, kể cả tôi vào những năm trước phải đau đầu.
Trâu Côn lại nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trâu Côn rồi nói:
- Anh cho rằng mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu?
- Nằm ở hải quan!
Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này mà ngây người đúng ba phút, sau đó suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩ của Trâu Côn. Chủ nhiệm Trâu này muốn nói đến sự liên kết quan thương, hơn nữa có liên quan mật thiết với tình hình buôn lậu.
Vấn đề này lập tức kéo Trương Thanh Vân lên mức độ cảnh giác rất cao, nếu như lời Trâu Côn vừa nói thì trước đó Trương Thanh Vân đã phạm vào sai lầm tư duy theo quán tính, vẫn dựa theo kinh nghiệm để phán đoán công tác tư pháp ở Hoài Dương, thực tế lại không quan tâm đến sự cách biệt một trời một vực giữa Hoài Dương và các thành phố nội địa.
Hoài Dương là thành phố hải cảng lớn, có thể trực tiếp đi thông ra nước ngoài, đây rõ ràng là cơ hội tốt để buôn lậu. Tất nhiên địa phương có món lợi kếch sù thì phải có người bỏ mạng, mà nhóm người này chính là nhân tố ảnh hưởng trực tiếp đến trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương. Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra trong Hoài Dương còn có rất nhiều địa phương mà vòi bạch tuộc của mình chưa thò đến, là bí thư thị ủy, hắn muốn đưa lực ảnh hưởng của mình thẩm thấu đến tất cả các mặt công tác, vì vậy đường vẫn còn xa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Thanh Vân lên tiếng, nữ phó chủ tịch Đoạn Hà mỉm cười tiến vào. Nàng là một người phụ nữ ưu nhã, khi nhìn thấy Trâu Côn thì lập tức cười hỏi, sau đó tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tranh thủ cắt đứt luồng suy nghĩ của mình và quay về hiện thực, hắn chỉ tay vào Trâu Côn rồi nói:
- Tôi giao cho chị phụ trách vị chủ nhiệm này, đáng lý ra phòng xây dựng kinh tế vừa mới thành lập, khối công tác này tôi phải trực tiếp nắm bắt. Nhưng thái độ của chủ nhiệm Trâu quá tích cực, báo cáo công tác quá nhiều, tôi cũng khó thể nắm chặt, vì vậy phải sắp xếp cho chị đến giải nạn.
Đoạn Hà cười khanh khách nói:
- Tôi còn tưởng bí thư vội vã như vậy là có chuyện gì, thì ra muốn tăng thêm trọng trách cho tôi. Phòng xây dựng kinh tế do chủ nhiệm Trâu phụ trách là có thể yên tâm, nhưng nếu hôm nay bí thư đã tăng mạnh thêm trọng trách, tôi cũng thừa dịp bí thư có mặt ở đây để đưa ra nhiệm vụ đầu tiên cho chủ nhiệm Trâu.
- Nhiệm vụ gì, xin phó chủ tịch Đoạn cứ nói.
Đoạn Hà khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Bây giờ phòng xây dựng kinh tế của chúng ta vừa mới đi vào giai đoạn sáng lập, trước mắt còn chưa lộ rõ thanh danh, tôi nghĩ muốn cho anh lên tỉnh dạo một vòng, cũng cố gắng tuyên truyền cho tiền cảnh ở Hoài Dương chúng ta. Tất nhiên cũng thuận tiện để phòng xây dựng kinh tế các anh có thể mở rộng công tác...
Trâu Côn có chút sững sốt, hắn lập tức nói:
- Điều này không có vấn đề, tôi nhất định sẽ đi, nhưng...
- Không nhưng gì cả, chủ tịch Đoạn sẽ cùng đi với anh, Hoài Dương chúng ta bây giờ đang ở trong tình cảnh không bột đố gột nên hồ, hai anh chị là người đi hóa duyên, sau này tất cả phương diện đều phải nghe theo sắp xếp của chủ tịch Đoạn.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Sử dụng con người phải tận dụng tất cả các mặt, Trâu Côn không những có năng lực mà còn có năng lượng, hơn nữa còn có đủ loại quan hệ ở tỉnh thành. Cha của Trâu Côn là chiến hữu của Chử Ngụy Cường, hai người đã từng sóng vai nhau nhiều năm.
Cha của Trâu Côn đã hy sinh trong chiến đấu, sau này Chử Ngụy Cường cũng rất quan tâm đến cả nhà Trâu Côn. Sau đó Chử Ngụy Cường chuyển nghề sang hướng chính trị, bây giờ đã leo lên địa vị chủ tịch tỉnh, tất nhiên quan tâm đến Trâu Côn cũng là hợp tình hợp lý.
Việc này được che giấu rất sâu, nhưng cũng khó thể che mắt được những kẻ có tâm tư tìm hiểu. Nói về quan hệ giữa Trâu Côn và Chử Ngụy Cường thì những kẻ không có độ nặng ở chính đàn Hoa Đông sẽ khó thể biết được. Cũng chỉ có một vị khách đến từ bên ngoài như Trương Thanh Vân mới không biết quy củ mà khai đao với Trâu Côn.
Lúc đó Trương Thanh Vân tung đao và bây giờ mới thấy được chỗ khó xử của Chử Ngụy Cường. Tất nhiên cũng vì thế mà khó trách quan hệ của Trương Thanh Vân với khối chính quyền tỉnh gặp rất nhiều khó khăn. May mà đi một vòng cuối cùng sự việc cũng đến quỹ đạo vốn có, Trâu Côn trải qua những biến cố trước kia mà trưởng thành lên rất nhiều.
Nếu đã dùng thì Trương Thanh Vân tất nhiên phải sử dụng nhân tài sao cho hợp lý, phải để Đoạn Hà và Trâu Côn phối hợp với nhau để chạy quan hệ trên tỉnh. Sau khi Đoạn Hà và Trâu Côn rời khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân lập tức gọi Tiêu Hàn, khi gặp mặt trực tiếp hỏi về công tác tư pháp.
Tiêu Hàn cũng không có chuẩn bị, hắn còn tưởng Trương Thanh Vân sẽ hỏi về công tác tổ chức nhân sự, nhưng công tác tư pháp cũng nằm trong tay bí thư phụ trách công tác đoàn thể. Hắn trầm ngâm một lúc rồi dùng giọng đơn giản nói ra những vấn đề trong công tác của khối tư pháp.
Trương Thanh Vân nghe rất chuyên chú, vẻ mặt bình tĩnh như nước, một kế hoạch táo bạo lập tức được hình thành trong đầu.
- Anh Tiêu, hôm nay tôi tìm anh hỏi vấn đề này chính là muốn thương lượng. Tôi muốn để anh nắm hai khối công tác tuyên truyền và tư pháp, hai phương diện này có tật quá sâu, tệ nạn kéo dài thì ảnh hưởng rất lớn, nhât định phải nắm thật chặt.
- Hôm nay tôi tìm anh để nói vài lời như vậy, ý kiến của anh là thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
Tiêu Hàn chợt sững sờ, vẻ mặt có chút do dự, hắn nói:
- Bí thư, điều này...
Tiêu Hàn nói được một nửa thì chợt khựng lại, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được, nếu bí thư đã tín nhiệm thì tôi sẽ đi nắm khối công tác này.
Trương Thanh Vân đứng lên, hắn nói:
- Tốt, anh Tiêu, anh quả nhiên không để tôi thất vọng. Tôi cũng không muốn gạt anh, bây giờ sự việc của tôi tương đối nhiều, cũng không có quá nhiều tinh lực để chú ý đến hai khối công tác kia.
- Mặt khác hai khối công tác này cũng có tính mẫn cảm đặc biệt, tôi không nắm quá sâu, mà quan trọng là khó thể nắm chắc xử lý vấn đề này. Nếu phạm phải sai lầm thì không còn đường sống quay về.
- Bây giờ anh đi nắm hai khối công tác này, anh cứ yên tâm công tác, tôi tin vấn đề của hai khối công tác sẽ bộc lộ rất nhanh, đến lúc đó chúng ta nắm chặt tình huống, có thể tiến có thể lùi, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Trương Thanh Vân nói trắng vấn đề, không che giấu ý nghĩ trong lòng. Hắn muốn để Tiêu Hàn nắm bắt hai khối công tác tuyên truyền và tư pháp thật ra muốn thăm dò trước, để xem xét mức độ sâu đậm là thế nào. Đây là một phương pháp đa mưu túc trí, có thể chừa đường sống quay về, mà cũng là một hành động lớn gan...