- Ầm!
Nói đến đây thì Chử Ngụy Cường đập mạnh ly trà xuống bàn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, lão thật sự nổi giận.
Lúc này Trương Thanh Vân mới biết vì sao tâm tình của rất nhiều người không được tốt cho lắm, thì ra đã có chuyện xả ra. Trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác không thoải mái, chuyện lớn như vậy mà mình là một bí thư thị ủy Hoài Dương nhưng không được bất kỳ ai thông báo, hơn nữa vấn đề lấy cơ cấu của Cảng Thành để đàm phán với Hoàng Hải sao không thông báo cho mình? Điều này rõ ràng là làm việc trong bóng tối, nếu không sao có thể xuất hiện tình huống lúc này?
Bây giờ đàm phán xảy ra vấn đề, lúc mời hội nghị khẩn cấp mới nghĩ đến Trương Thanh Vân hắn, đây không phải chẳng xem mình ra gì sao? Tâm tình của Trương Thanh Vân lập tức trở nên không xong.
Chử Ngụy Cường thở dài một hơi giống như giải phóng tất cả phẫn nộ, một lúc lâu sau lão mới chậm rãi hạ thấp giọng:
- Sáng hôm nay bí thư Tần đã tự mình gọi điện thoại xin lỗi bí thư Lăng thành phố Hoàng Hải, các anh chính thức làm ra chuyện mà lại bắt bí thư phải đi dọn dẹp, chẳng lẽ các anh không thấy hỗ thẹn sao?
Chử Ngụy Cường nói ra những lời này với thái độ rất nặng nề, Nhâm Gia Niên và Ngô Hiểu Minh cúi đầu rất thấp. Những tiếp xúc kia đều do hai người liên kết lại và hành động, Chử Ngụy Cường phê bình đảng ủy chính quyền Cảng Thành chính là hướng về phía hai người bọn họ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Mà Ngô Hiểu Minh và Nhâm Gia Niên cũng không bị oan, hoặc có thể nói là tự khiêng đá đập chân mình. Đáng lý ra mọi người đàm phán rất tốt, nhưng khi có vài phương diện khó tranh luận thì đột nhiên phía Hoàng Hải lại trở mặt, bọn họ nói Hoa Đông không có thành ý, đàm phán phát triển khu kinh tế ba thành phố mà không có đại diện của Hoài Dương.
Phía Hoàng Hải nói như vậy, bọn họ cũng không đợi đám người Ngô Hiểu Minh kịp đáp lời mà lập tức hủy bỏ tất cả chương trình đàm phán trước đó, trực tiếp chặn hết đường lùi. Vì vậy nếu xét một cách toàn diện và nghiêm khắc thì Ngô Hiểu Minh và Nhâm Gia Niên cũng không đến mức bị quy kết tất cả trách nhiệm.
Nhưng chỉ cần nhìn vào kết quả thì thấy công tác lần này ủa hai người Ngô Hiểu Minh vấp phải sai lầm rất lớn, coi như chọc ra một lỗ hổng, trước mặt nhiều người mà bị mắng lớn cũng coi như quá khó khăn. Ngô Hiểu Minh là phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy, bình thường sẽ không bao giờ sinh ra động tĩnh lớn như vậy, vì thế có thể thấy Chử Ngụy Cường đã phải chịu đựng áp lực lớn thế nào.
- À...Tôi nghĩ rằng cũng phải nói vài lời, lần này chúng tôi đàm phán xong thì cảm thấy có chút kỳ quái, người nào tham dự đàm phán lần này cũng thấy như vậy, thái độ của Hoàng Hải quá cứng nhắc, tôi hoài nghi trong số chúng ta có người xảy ra vấn đề...
Nhâm Gia Niên cầm lấy micro rồi cất cao giọng nói.
Trương Thanh Vân không biết rõ tình huống bên trong, cũng không biết lý do bên phía Hoàng Hải đưa ra là thế nào, nhưng Nhâm Gia Niên nói như vậy đã lập tức biến hắn thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ hội nghị. Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy vấn đề có gì đó liên quan đến mình.
Ngô Hiểu Minh nói:
- Bí thư Trương, lần này chúng tôi đàm phán với Hoàng Hải với cơ cấu của Cảng Thành, vì vậy đã dự đoán anh sẽ không đồng ý, lúc đó anh cũng rất bận rộn phải không? Tình hình bây giờ là như thế, anh có lời gì cứ nói thẳng...
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, hắn nói:
- Là thế này, mọi người cũng biết rõ tình hình của Hoài Dương vào lúc này, vấn đề là tương đối nhiều. Đối với vấn đề phát triển khu thường trú ba thành phố, Hoài Dương chúng tôi cũng đã mời hội nghị thảo luận đặc biệt.
- Mọi người đều nhất trí cho rằng tình hình Hoài Dương trước mắt không thể đặt trọng tâm lên vấn đề này, vì vậy lãnh đạo tỉnh quyết định chọn cơ cấu Cảng Thành đến đàm phán với Hoàng Hải, tôi không có ý kiến với đề nghị này, hơn nữa còn giúp đỡ. Còn vấn đề liên quan đến đàm phán, vừa rồi bí thư Nhâm đã nói bên trong chúng ta có vấn đề, tôi cho rằng điều này cũng rất đúng. Hội nghị hôm nay không phải để tổng kết kinh nghiệm sao? Tôi chủ trương nghiêm túc tổng kết, triệt để xem xét lại, cùng nhau bắt đầu trở lại...
Trương Thanh Vân đã nói rất rõ ràng, cũng rất đúng đắn, nhưng tất cả ý nghĩa bên trong đều được mọi người nghe rất rõ. Trương Thanh Vân muốn nói buổi thảo luận hôm nay không liên quan gì đến hắn và Hoài Dương, vì trước đó hắn không biết sự việc gì xảy ra, không biết quá trình phát triển như thế nào, hắn chỉ biết mỗi kết quả, dưới tình huống này thì có gì liên quan đến hắn?
Nếu Trương Thanh Vân đã không liên quan đến sự việc thì sao lại giội hết nước bẩn lên người hắn? Trước khi làm việc không báo cho Trương Thanh Vân, cuối cùng sự việc không hoàn thành lại đổ lỗi Trương Thanh Vân ngáng chân, đây là suy nghĩ của ai? Rõ ràng là của cường đạo.
Vẻ mặt Nhâm Gia Niên trở nên cực kỳ khó coi, vẻ mặt Ngô Hiểu Minh cũng rất xấu hổ. Đã sớm biết Trương Thanh Vân không phải là đèn cạn dầu, quả nhiên sự việc lần này Hoài Dương chẳng tham gia mà không phải không có trách nhiệm, quả thật là làm nhiều sai nhiều mà không làm không sai.
- Được rồi, cũng không nên nói đến những vấn đề này nữa, giai đoạn tiếp theo chúng ta phải cố gắng. Hôm nay mục đích của chúng ta chính là thương lượng tạo ra một phương hướng, lúc này ai nên đến đều đã đến, tất cả đều có mặt đông đủ, ai có ý kiến gì thì cứ thoải mái, tất cả vì đại cục, tất cả vì vấn đề khu kinh tế ba thành phố.
Chử Ngụy Cường nói, vào đúng thời điểm quan trọng thì lão ngăn chặn tranh luận, bắt đầu kéo hội nghị lên đường chính.
Hội nghị hôm nay có lẽ là lần phân tích tổng kết đầu tiên có các chuyên gia tham dự, người nào cũng có lời muốn nói. Sau đó tất cả phân tổ thảo luận rồi thảo luận tập thể. Hội nghị mở ra một ngày, khi đến giữa trưa thì tạm dừng nghỉ ngơi một giờ.
Trương Thanh Vân không phải lần đầu tiên tham gia "hội nghị" dài hơi như vậy, nhưng hắn chưa từng mệt mỏi như lúc này. Vì vấn đề liên hợp mở khu kinh tế giữa ba thành phố không phải là chuyện nhỏ, trước đó hắn cũng rất quan tâm đến vấn đề này, vì vậy khi tham gia thảo luận cũng rất chuyên chú.
Khi nghe được những kế hoạch và những lời đề nghị tốt thì Trương Thanh Vân thường hay ghi chép lại, khi thấy những phương diện còn kỳ quái thì thường nói ra ý kiến của mình. Khi còn ngồi trong phòng họp thì không có cảm giác gì, khi hội nghị kết thúc thì hắn lập tức cảm thấy choáng váng.
Mà điều làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy phát lạnh chính là quyết nghị được thành lập phải được đưa lên cho hội nghị thường ủy thảo luận, mà hắn cảm thấy quyết nghị này có vài phần không ổn. Đến khi đó nếu có tình huống bất thường thì chẳng biết phương hướng phát triển khu kinh tế của ba thành phố sẽ đi theo hướng nào.
Sau khi quay lại khách sạn, Trương Thanh Vân còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Lưu Bằng đã đến báo cáo lịch trình. Lần này Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy không còn giống như những lần trước đó, trước đó hầu như hắn đến trong tình thế khốn khổ, khi đó phần lớn là Hoài Dương rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, tất cả mọi người đều lo lắng cho tương lai của hắn.
Vì vậy mà những thời điểm trước đó những nghi vấn của mọi người với Trương Thanh Vân là khá nặng, cũng sẽ không có kẻ nào tình nguyện gặp mặt hắn.
Nhưng bây giờ tình đời đã thay đổi, công tác ở Hoài Dương có khởi sắc, hơn nữa đảng ủy chính quyền tỉnh còn liên tục khen ngợi những giai đoạn công tá vừa qua của Hoài Dương, vì vậy mà tình hình không giống như trước đó. Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy thì tất nhiên người đến tìm gặp sẽ rất nhiều.
Những người muốn gặp phần lớn đều hy vọng được quan tâm hơn ở Hoài Dương, sự việc phần lớn liên quan đến kinh tế, đấu thầu, nhân sự...Những kẻ có thể ra mặt thông qua Lưu Bằng đều khá có danh tiếng.
Những năm gần đây mức độ phân hóa đẳng cấp là rất nghiêm trọng, nếu không đủ độ nặng thì người ta sẽ không trơ mặt đến làm phiền Trương Thanh Vân. Trên quan trường chỉ nói về lợi ích, anh kéo tôi thì tôi kéo anh, mình cầu người khác thì cũng có người khác muốn cầu mình.
Phần lớn những quan hệ đều đổi bằng lợi ích, Lưu Bằng báo danh tên người và cấp bậc, Trương Thanh Vân cảm thấy đầu phình lớn ra, hắn dùng giọng phiền lòng nói:
- Không gặp, không gặp ai cả, ngày mai chúng ta còn có việc phải làm, những cuộc gặp nào liên quan đến vấn đề lôi kéo làm quen thì miễn đi.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thấy phiền muộn, sau khi công tác một ngày mệt nhọc quay về thì cũng không sống được yên ổn, tâm tình tất nhiên sẽ không tốt. Lưu Bằng có thể cảm nhận được sự bực bội của lãnh đạo, trong lòng cũng rất muốn nhẫn nhưng có chút do dự mà cũng chẳng nhịn được nói:
- Bí thư Trương, cũng từ chối cả chủ tịch Triệu sao? Nhưng anh ấy tự mình gọi đến số điện thoại di động của anh, lúc đó anh còn họp, tôi nhận điện thoại!
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nói:
- Phó chủ tịch Triệu, anh nói đến Triệu Hải Dân sao?
Một câu nói của Lưu Bằng làm bừng tỉnh người trong mộng, chuyện của Triệu Hải Dân sao lại coi là phiền phức nhỏ cho được, chỉ cần nghĩ đến là thấy phiền muộn. Trương Thanh Vân hận không thể đạp cho Quách Tuyết Phương vài cái, người phụ nữ này thích xen vào chuyện của người khác, điều này làm hắn phải tức tối.
Chỉ cần nhìn thành ý của Triệu Hải Dân là thấy, lão tình nguyện cho Mạnh Hiểu đưa đầu nhận tội, lúc này Trương Thanh Vân đến họp ở tỉnh thành thì lão tự mình gọi điện hẹn trước. Triệu Hải Dân là chủ tịch tỉnh đức cao vọng trọng, đối mặt với tình huống này Trương Thanh Vân có thể từ chối sao?
- Anh điện thoại cho chủ tịch Triệu, nói anh ấy sắp xếp thời gian, tôi sẽ đến thăm hỏi anh ấy.
Trương Thanh Vân dùng giọng lười biếng nói, làm lãnh đạo đúng là quá mệt mỏi, đã làm cha mà lại làm mẹ một thành phố đúng là quá khó khăn.
Nhưng nếu đảo mắt khắp Hoa Đông thì ai có thể gánh vác giúp cho Trương Thanh Vân vào lúc này, ai có thể thỏa mãn cho Trương Thanh Vân? Trước mắt thì hắn còn chưa có mục tiêu, hắn và Tần Vệ Quốc có ước hẹn một năm sẽ tìm một chủ tịch thành phố, thời gian trôi qua, một năm là rất nhanh.
Trương Thanh Vân đột nhiên ý thức được mình cần phải xem xét nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố, phải sớm chủ động, không cần phải để nước đến chân mới nhảy. Mình không hài lòng chỉ là chuyện nhỏ, mà ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển Hoài Dương mới là được không bù mất.