Phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông Triệu Hải Dân là lãnh đạo lão thành, lão đã làm phó chủ tịch được tám năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bình thường thì rất ôn hòa, vì được phân công những công tác tương đối quan trọng nên cũng coi là lãnh đạo đức cao vọng trọng ở Hoa Đông.
Trong cơ cấu tổ chức của tỉnh ủy Hoa Đông thì có ba người bên phía chính quyền vào thường ủy, Triệu Hải Dân không thể vào thường ủy nhưng lực ảnh hưởng bên khối chính quyền có thể chống đỡ được một thường ủy tỉnh ủy. Vì trong ban ngành khối chính quyền thì ai cũng biết phó chủ tịch tỉnh Triệu Hải Dân có quan hệ rất tốt với phó chủ tịch Thi và phó chủ tịch Ngô.
Có thể bảo trì quan hệ tốt đẹp với hai phó chủ tịch tiến vào ban ngành thường ủy thì rõ ràng Triệu Hải Dân không tầm thường. Tất nhiên đạt đến trình độ như vậy cũng có liên quan rất lớn đến đạo làm quan, lão thuộc về loại người có rất nhiều kinh nghiệm.
Có thể lên đến cấp phó bộ đã làm Triệu Hải Dân rất thỏa mãn, bình thường công tác lão cũng không bày ra bộ dạng tranh quyền đoạt lợi, năng lực công tác cũng làm người ta yên tâm. Vì vậy lão công tác trên vị trí phó chủ tịch nhiều năm, dù không được đề bạt nhưng có thể nói trên tay có thực quyền, cũng không thua gì một thường ủy tỉnh ủy.
Triệu Hải Dân rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của con trai, lúc này Triệu Trọng Dương đến tìm và nói rõ tình huống, nhắc đến vấn đề có thể tìm một người có quan hệ chặt chẽ với Quách gia ở Hoa Đông để làm mai. Quách gia sở dĩ không đồng ý cho Quách Thanh Thanh đến Hoa Đông có thể nói là kiêu ngạo, đồng thời cũng nói rõ bọn họ không biết Hoa Đông.
Nếu chuyện hôn nhân lần này có thể thành thì cha chồng của Quách Thanh Thanh là quan lớn cấp tỉnh, nếu là người hữu tâm thì phải xem quan hệ này có đạt được mục đích gì không. Đây là thứ mà Quách gia không thể không lo lắng, vì vậy Quan trường từ chối căn bản không phải không quan tâm, vấn đề chính là lo lắng sinh chuyện phức tạp.
Triệu Hải Dân thấy con giải thích như vậy thì trong lòng cũng rất thừa nhận, lão nói:
- Trọng Dương, con nói rất đúng, nhưng con cũng biết tình huống ở Hoa Đông rồi đấy, đây là địa phương cải cách đi đầu trong nước, cũng không giống với Lĩnh Nam. Muốn tìm một người có độ nặng ở Hoa Đông, đồng thời phải có quan hệ với Quách gia, điều này là không dễ dàng.
Triệu Trọng Dương liếc mắt nhìn cha, khi thấy cha mình bị thu hút thì tinh thần lập tức bùng lên, hắn nói:
- Việc này có một cô cô của Thanh Thanh đã đồng ý hỗ trợ, trước nay mọi người đều liên lạc rất tốt. Cô ấy nói trong Hoa Đông có một phó chủ tịch Trương, nếu người này có thể giúp thì sự việc sẽ thành.
- Phó chủ tịch Trương...
Trong đầu Triệu Hải Dân chợt bùng lên một ý nghĩ, vẻ mặt chợt biến đổi, lão nói:
- Con nói đến phó chủ tịch tỉnh Trương Thanh Vân sao? À, đúng, đúng, anh ấy là người đến từ thủ đô, một câu nói của con làm bừng tỉnh người trong mộng.
Triệu Hải Dân vỗ đùi, vẻ mặt giống như giật mình, nhưng lão lập tức nhướng mày nói:
- Trọng Dương, ý kiến này thật sự là cô cô của Thanh Thanh đưa ra sao? Đã quá nhiều biện pháp không thành, anh ấy ra mặt có thể thành sao?
- Có thể thành, có thể thành. Dựa theo vai vế thì Thanh Thanh còn phải gọi chủ tịch Trương là cậu, hơn nữa nghe nói vợ của chủ tịch Trương cũng là họ Triệu, chính là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Khánh Kỵ, đó chính là vợ của chủ tịch Trương.
Triệu Trọng Dương nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Triệu Hải Dân chợt ngẩn ngơ, thân thể không tự chủ được phải hơi nghiêng về phía trước. Người Hoa Đông thường hay bàn luận về bối cảnh của Trương Thanh Vân nhưng không được đầy đủ và triệt để, Triệu Hải Dân biết Trương Thanh Vân có chút bối cảnh, nhưng không ngờ bối cảnh của đối phương lại sâu như vậy.
Triệu Hải Dân cũng là họ Triệu, lão tất nhiên biết rõ về Triệu gia ở thủ đô. Triệu gia và Quách gia đều là đại gia tộc ở thủ đô, hai bên có hàng loạt mối liên hệ. Trương Thanh Vân đã có quan hệ rất sâu với Triệu gia, nếu đối phương có lòng và tình nguyện làm người mai mối thì việc lần nà hoàn toàn có thể thành công.
Triệu Hải Dân nghĩ đến khả năng này mà trong lòng chợt linh hoạt hẳn lên, lão đã nghĩ thì phải lập tức hành động, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra ở sở giao thông trước đó. Trương Thanh Vân là phó chủ tịch tỉnh, Triệu Hải Dân cũng là phó chủ tịch tỉnh, có thể nói hai người cùng cấp.
Trương Thanh Vân và trưởng phòng Mạnh Hiểu của sở giao thông có chút chuyện không thoải mái, mà trưởng phòng Mạnh chính là người của Triệu Hải Dân. Trên quan trường rất chú ý tìm kiếm nguồn gốc của sự việc, nếu như nói về đồng cấp thì đây là chuyện giữa Trương Thanh Vân và Triệu Hải Dân.
Vấn đề ở sở giao thông thì Triệu Hải Dân hoàn toàn có thể giải thích cho Trương Thanh Vân, để tránh sinh ra khúc mắt trong lòng. Nhưng lão không làm như vậy, bây giờ nếu đến tìm Trương Thanh Vân thì lão không biết lấy gì để giữ thể diện.
- Ba ba, thế nào? Có khó khăn gì không? Nếu không con và Thanh Thanh sẽ đến thăm hỏi phó chủ tịch Trương, chúng con là vãn bối mà ra mặt có phải sẽ tăng thêm lòng thành không?
Triệu Trọng Dương cẩn thận nói, hắn và Triệu Hải Dân là cha con đồng tâm, vẻ mặt cha rơi vào trong mắt hắn thì lập tức ý thức được có vấn đề.
Triệu Trọng Dương là người thông minh, tuy hắn không lăn lộn trong quan trường nhưng mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng am hiểu pháp tắc quan trường. Hắn thấy vẻ mặt của Triệu Hải Dân thì biết có thể cha mình có khúc mắc với phó chủ tịch Trương.
Hai người cùng công tác ở khối chính quyền, lại cùng cấp, nếu dưới tình huống này mà có khúc mắc thì cũng là bình thường. Nếu như vậy thì Triệu Trọng Dương quyết định để chính mình và Quách Thanh Thanh ra mặt.
Triệu Hải Dân híp mắt nhìn con trai, khóe miệng lão cong lên thành đường. Lão biết rõ Triệu Trọng Dương đang nghĩ gì, trong đầu Triệu Trọng Dương có thể nghĩ rằng phó chủ tịch Trương hơn bốn mươi, vì vậy dùng lễ ngộ vãn bối để tiếp đãi. Nhưng Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ lớn hơn con trai của Triệu Hải Dân vài tuổi mà thôi.
Sau khi nghĩ thông những vấn đề này thì niềm tin của Triệu Hải Dân với Trương Thanh Vân lại tăng thêm một phần, hơn ba mươi đã là quan lớn cấp phó bộ, hơn nữa trên tay còn có thực quyền, điều này đã chứng tỏ trên khắp nước cũng chỉ có một Trương Thanh Vân như vậy mà thôi. Nếu đã như thế thì trọng lượng của Trương Thanh Vân ở thủ đô là như thế nào? Hoàn toàn có thể nghĩ ra được.
- Trọng Dương, việc này không cần con phải suy tính, cha sẽ tiếp xúc với chủ tịch Trương, lúc cần thiết con và Thanh Thanh phải có lễ cho đối phương, nếu như vậy thì sự việc có thể thành. Con là con rể Quách gia, tuy chí hướng không nằm trong nước nhưng cuối cùng cũng không thể không liên hệ với bọn họ.
- Vì vậy nếu làm tốt quan hệ với chủ tịch Trương, có anh ấy dẫn đường thì làm ít mà sẽ đạt được công to. Con yên tâm đi, tất nhiên bố sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Triệu Hải Dân nói.
Triệu Hải Dân thấy rõ Triệu Trọng Dương rất nôn nóng, cha mẹ nào mà chẳng thương con? Tất nhiên Triệu Hải Dân sẽ bất chấp khúc mắc với Trương Thanh Vân, lão quyết định buông tay đi tiếp xúc với vị quý nhân đang quật khởi trong Hoa Đông.
Triệu Hải Dân đưa mắt nhìn con trai nở nụ cười vui sướng ra khỏi phòng làm việc mà nụ cười trên mặt dần thu nạp, lão thông báo để thư ký liên lạc với Mạnh Hiểu, để Mạnh Hiểu sáng mai đến khối chính quyền tỉnh ủy báo cáo công tác.
Tối hôm nay Mạnh Hiểu nhận được điện thoại thông báo từ thư ký của Triệu Hải Dân mà trong lòng không hiểu cho rõ, công tác báo cáo của sở giao thông đã kết thúc, ngày mai còn gì để phải lên khối chính quyền tỉnh ủy báo cáo? Mạnh Hiểu suy trước nghĩ sau mà cảm thấy không đúng, hắn gọi điện thoại cho vài vị phó phòng và văn phòng, hỏi xem phương diện công tác gần đây có xuất hiện sơ hở gì hay không. Điều này làm cho tất cả nhân viên quan trọng trong sở giao thông cảm thấy cực kỳ căng thẳng, ngày hôm sau đi làm mắt người nào cũng thâm quầng.
Sáng sớm hôm sau Mạnh Hiểu không đến sở giao thông mà trực tiếp chạy về phía trụ sở khối chính quyền, khi đến phòng thư ký thì hắn thuận tay đưa cho thư ký của Triệu Hải Dân một chiếc điện thoại mới tinh của sở giao thông. Thư ký Tiểu Tưởng của Triệu Hải Dân cũng không chối từ, hắn cười hì hì nói:
- Trưởng phòng Mạnh đưa đến phúc lợi, đúng là sở giao thông đãi ngộ quá tốt, nếu tôi xuống tuyến dưới rèn luyện rèn luyện thì sẽ chọn chiến tuyến bên anh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, phúc lợi của sở giao thông chúng tôi được căn cứ theo hiệu quả công tác, Tiểu Tưởng trình độ cao, tất nhiên sẽ được hưởng đãi ngộ cao nhất.
Mạnh Hiểu nói, sau đó hắn lập tức hạ giọng:
- Đúng rồi, Tiểu Tưởng, cậu biết lần này chủ tịch Triệu gọi tôi đến có việc gì không?
Tiểu Tưởng lắc đầu, sau đó hắn lại nhíu mày nói:
- Tôi cũng thật sự không biết, nhưng...Nhưng vừa rồi chủ tịch Triệu nói tôi đưa tài liệu về hạng mục ở Hoài Dương vào phòng làm việc, có phải là...
Vẻ mặt Mạnh Hiểu chợt biến đổi, sau đó dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Những hạng mục mà Hoài Dương trình báo đều được giữ lại, gần năm năm qua vấn đề xây dựng ở Hoài Dương phần lớn là giậm chân tại chỗ, có thể nói tình hình trước đó luôn là như vậy.
Mạnh Hiểu nghĩ đến đây thì gật đầu với Tiểu Tưởng, chính hắn lại đẩy của phòng làm việc của Triệu Hải Dân bước vào. Triệu Hải Dân quả nhiên đang xem xét tư liệu tương quan về Hoài Dương, Mạnh Hiểu thấy được có vài phần văn kiện.
- Chủ tịch Triệu, lần này hai hạng mục cải tạo đường ở Hoài Dương đều đã được sở giao thông chúng tôi xét duyệt, anh khoan hãy nói, bí thư Hoài Dương quả nhiên không đơn giản, là nhân tài. Một tháng trước Hoài Dương còn bấp bênh, bị toàn bộ Hoa Đông lên án công khai. Nhưng sau một tháng thì những tin tức truyền đến từ Hoài Dương đều cực kỳ tốt đẹp, đặc biệt là tin tức về những vấn đề ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã được giải quyết và bàn luận rôm rả. Nếu nói về phương diện năng lực thì lần này Hoài Dương thể hiện sức chiến đấu rất mạnh.
Mạnh Hiểu cười nói, hắn nghĩ rằng Triệu Hải Dân xưa nay luôn có tính tình ôn hòa.