Bố Y Quan Đạo

Chương 722: Khó thể nắm chắc




Hội nghị hợp tác kinh tế giữa ba thành phố vốn cũng không có quy cách quá cao, nhưng vì có bí thư Tần Vệ Quốc tham gia nên lập tức được coi trọng. Khi Trương Thanh Vân đến hội trường mới phát hiện ra hội nghị hợp tác kinh tế ngoài ba thành phố ngoài mình, Nhâm Gia Niên và Xa Vĩ thì còn có vài chục lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy chính quyền.

Muốn nói khu kinh tế liên hợp ba thành phố cũng được hay khu kinh tế Hoàng Hải cũng được, điều này liên quan trực tiếp đến vấn đề của hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương. Bây giờ tỉnh ủy cứ khăng khăng chủ đạo công tác, muốn kéo các thành phố thuộc Hoa Đông đứng trên một tuyến, người Hoàng Hải chẳng lẽ ngốc đến mức không thấy rõ điều này?

Đây chính là điển hình bảo vệ chủ nghĩa ở địa phương, rõ ràng là một bên tình nguyện. Tình hình ở Cảng Thành và Hoài Dương là khác nhau, hai thành phố đều có ưu thế đặc biệt của mình, những thứ này đều có thể tạo thành góc bù cơ sở với Hoàng Hải.

Trương Thanh Vân cho rằng trên vấn đề liên hợp mở khu kinh tế thì Hoa Đông cần phải để cho Cảng Thành và Hoài Dương tự mình hiệp thương đàm phán với Hoàng Hải, căn cứ vào những ý nghĩ đồng mưu phát triển mà đàm phán sẽ có mức độ xâm nhập tốt hơn lúc này rất nhiều.

Tác dụng của tỉnh ủy và chính quyền chính là nắm chắc phương hướng, cùng lắm thì khi có hạng mục hợp tác thì lãnh đạo sẽ lộ mặt, dự họp cho có nghi thức, nói vài lời, chỉ đơn giản như vậy là được. Nhưng như lúc này thì người trong nhà đóng cửa bảo nhau có được bao nhiêu hiệu quả?

Hội nghị chuyên đề hôm nay có bí thư Tần Vệ Quốc, chủ tịch Chử Ngụy Cường, phía dưới có phó chủ tịch, trưởng phòng ban ngành, phần lớn các lãnh đạo đều đến tham gia. Mỗi người đều chuẩn bị lên tiếng, hội nghị do Chử Ngụy Cường chủ trì, thường ủy tỉnh ủy bí thư thành phố Cảng Thành Nhâm Gia Niên là người được yêu cầu phát biểu đầu tiên.

Nhâm Gia Niên lên tiếng giới thiệu tình huống lần trước đi tham dự hội nghị ở Hoàng Hải, trọng điểm chính là những chính kiến khác nhau giữa Cảng Thành và Hoài Dương, nghi ngờ thành ý phát triển khu kinh tế của Hoàng Hải. Nhâm Gia Niên nói rằng Hoàng Hải không muốn cộng đồng phát triển trên phương diện kinh tế, người ta rõ ràng muốn những thành phố hậu cần và vệ tinh, Hoàng Hải muốn xem Hoa Đông là đá kê chân.

Nhâm Gia Niên còn nói bây giờ trong khu kinh tế ngoài Hoàng Hải thì vẫn còn Cảng Thành và Hoài Dương, hắn liệt kê ra từng góc bù ưu thế giữa Cảng Thành và Hoài Dương, đề nghị hai thành phố triển khai hợp tác, cùng nhau ra sức chế tạo hoàn cảnh hợp tác kinh tế. Đợi đến khi địa vị hai thành phố nổi bật ra thì chắc chắn sẽ có thể thúc đẩy khu kinh tế liên hợp giữa ba thành phố phát triển lên nấc thang mới. Nhâm Gia Niên mở lời làm cho bầu không khí hội trường chợt trở nên lo lắng khó hiểu, coi như làm ra một mở đầu không tốt cho hội nghị hôm nay. Vấn đề thuộc khu kinh tế đã được quốc hội tham chiếu trên nguyên tắc dùng trung tâm kéo ngoại vi, trong ba thành phố thì ai là trung tâm ai là ngoại vi đã quá rõ ràng. Hoàng Hải rõ ràng phải là người cầm đầu, phải đặt Hoàng Hải vào trung tâm như vậy mới thúc đẩy hai thành phố ngoại vi của Hoa Đông tiến lên.

Nguyên tắc đã quá rõ ràng nhưng bài phát biểu của Nhâm Gia Niên rõ ràng là lừa mình dối người, bây giờ lại nói về khu kinh tế theo cách nghĩ của mình. Dù là thế thì nếu không có Hoàng Hải, hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương liệu có thể tạo ra thành tích gì hay không?

Nhâm Gia Niên hôm nay chính là một nhân viên hội nghị với cấp bậc lãnh đạo rất cao, hắn là thường ủy tỉnh ủy mà phát biểu như vậy rõ ràng đã làm người người phía dưới rất khó lên tiếng. Người phát biểu tiếp theo là chủ nhiệm ủy ban cải cách Lương Phục Hưng, ngôn từ của người này cũng rất mập mờ.

Lương Phục Hưng đứng trên góc độ Hoàng Hải để phân tích vấn đề, lúc này kinh tế Hoàng Hải gặp phải cửa ải, nếu muốn tiếp tục phát triển lên cao thì phải phá dỡ vài thứ, đồng thời cũng phải làm cho các thành phố xung quanh đủ năng lực cung cấp tài nguyên. Lương Phục Hưng là quan viên có trình độ, lý luận phát biểu rất cao, Trương Thanh Vân cũng nghe lọt tai được vài phần.

Sau khi Lương Phục Hưng phát biểu xong thì đến lượt phó chủ tịch phân công kinh tế công nghiệp Ngô Hiểu Minh mở lời, đúng lúc này Tần Vệ Quốc chợt xoay micro nói:

- Thế này vậy, chủ tịch Ngô, trước tiên chúng ta nên nghe qua ý nghĩ của hai thành phố tuyến dưới, bí thư Nhâm thành phố Cảng Thành đã phát biểu ý kiến, bây giờ bí thư Thanh Vân cũng nói vài câu.

Trương Thanh Vân bị bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc điểm danh nên rất khó từ chối, nhưng hắn cũng không có quá nhiều chuẩn bị cho hội nghị hôm nay. Trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn bản thảo nhưng với bầu không khí vào lúc này thì khó thể dùng. Khi hắn còn đang trầm ngâm thì Chử Ngụy Cường đã nói:

- Lần này hội nghị Hoàng Hải, nếu như nói về mức độ coi trọng và độ mạnh yếu thì bí thư Thanh Vân là hạch tâm mà không đến trình diện, hơn nữa đại biểu của thành phố Hoài Dương cũng không đưa ra những đề nghị đắc ý mang tính xây dựng. Hôm nay tôi hy vọng anh không đánh mất niềm tin của mọi người, có thể nói rõ rất cả ý nghĩ của Hoài Dương.

Chử Ngụy Cường nói như vậy lập tức làm cho Trương Thanh Vân trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, khoảng thời gian này dù là Hoài Dương hay Trương Thanh Vân đều được xào nấu rất nóng ở Hoa Đông. Vấn đề ở Hoài Dương là con rận trên đầu, tất cả mọi người đều có thể thấy được rõ ràng.

Mà trong quy hoạch phát triển Hoài Dương thì Trương Thanh Vân giống như có hơi chậm, điều này gián tiếp mang đến cho hắn nhiều nghi vấn bất lợi. Những người trước đó đã phản đối Trương Thanh Vân đến Hoài Dương đảm nhiện chức bí thư lại cực kỳ dị ứng đối với thực tế trước mắt.

Quan điểm xây dựng thành phố mới là do Trương Thanh Vân nói ra đầu tiên, bây giờ quan điểm này đang ở vào thế giằng co ở Cảng Thành, mà ở Hoài Dương thì hoàn toàn thất bại. Dưới điều kiện này Trương Thanh Vân còn chậm chạp không đưa ra ý kiến về ba thành phố phát triển khu kinh tế, đồng thời còn có thái độ tiêu cực với hội nghị ở Hoàng Hải, đây đều được người khác xem như là tội danh.

Trương Thanh Vân nghe thấy những lời của Chử Ngụy Cường thì thầm nhíu mày, ý nghĩa phê bình trong lời nói của chủ tịch tỉnh là quá rõ ràng. Đáng lý ra Trương Thanh Vân không tham gia hội nghị thì vài lời phê bình cũng chẳng sao, nhưng Chử Ngụy Cường dùng lời rất mờ mịt, mơ hồ cố ý ép Trương Thanh Vân, điều này làm cho hắn không cảm thấy thoải mái.

Trương Thanh Vân kéo micro, hắn không do dự mà dùng nguyên tắc của quốc hội đối với các khu liên hợp kinh tế để nói ra phương hướng phát triển, nói rõ ràng những mặt quan hệ ép buộc ở bên trong, muốn tất cả hiểu rõ con đường nên đi là thế nào.

Sau đó Trương Thanh Vân nói:

- Bây giờ trong vấn đề ba thành phố phát triển khu kinh tế, nếu đứng trên lập trường của Hoa Đông thì chúng ta muốn phát triển, đứng trên lập trường của Hoàng Hải thì bọn họ muốn thế nào? Đây là vấn đề mà chúng ta phải cùng nhau suy xét. Hoàng Hải là thành phố lớn nhất nước, cũng là thành phố nhiều dân, bây giờ Hoàng Hải xây dựng khu kinh tế thì trước tiên bọn họ phải được làm trung tâm, đây chính là nhận thức thực tế mà chúng ta cần hiểu cho rõ.

- Tất nhiên dù nói thế nào thì cũng nằm trên vấn đề lợi ích thực tế, vì hợp tác chung chúng ta có thể cùng đối phương hợp tác phát triển góc bù kinh tế, đồng thời chúng ta có thể dùng khu kinh tế để đến tìm sự trợ giúp của trung ương. Mà điều kiện tiên quyết chính là phải đoàn kết, mọi người đều có mục đích riêng phải đạt được và phải nắm chắc làm tốt.

Trương Thanh Vân mở miệng là nói không ngừng, ngẫu hứng lên tiếng đã hơn mười phút, hội trường đặc biệt yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nghe hắn nói chuyện. Mọi người có biểu lộ khác nhau, có nhíu mày, có đỏ mặt tía tai, có sâu xa khó hiểu, có cười hiểu ý...Nhưng không ai cắt ngang lời của Trương Thanh Vân, đơn giản để cho đối phương nói ra rõ ràng.

- Bí thư Trương, tôi có dị nghị với phương pháp như vậy, bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải liên quan đến phương hướng kinh tế của toàn Hoa Đông, nếu không định vị trước thì sao được? Bây giờ Hoàng Hải đã định vị khu kinh tế, như vậy Hoa Đông chúng ta cũng nhất định phải định vị phương hướng kinh tế của mình, nếu không thì chẳng những không đem lại sức sống kinh tế cho Hoa Đông, ngược lại còn có thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực. Nếu là như vậy thì tốt nhất chúng ta không nên làm gì, mọi người thấy thế nào?

Phó chủ tịch phân công quản lý kinh tế Ngô Hiểu Minh nói, rõ ràng hắn không hài lòng vì cách nhìn của Trương Thanh Vân, vì vậy lên tiếng có vẻ rất bức bối, giọng điệu không được tốt cho lắm.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn, hắn rút bút ra không biện luận mà ghi ghi chép chép. Trương Thanh Vân không trả lời, bầu không khí hội nghị có chút nặng nề, sau khi đợi vài phút mà không ai nói chuyện thì Chử Ngụy Cường gật đầu với Tần Vệ Quốc, lúc này Tần Vệ Quốc nói:

- Tất cả mọi người nên nói lên ý kiến của mình, không cần lo lắng, không nên chụp mũ, không được nổi nóng.

Bí thư Tần lên tiếng, sau đó mọi người bắt đầu phát biểu, cơ bản không có người giúp đỡ cho quan điểm của Trương Thanh Vân, mọi người đều cho rằng khu kinh tế là chuyện lớn của Hoa Đông, không thể vì vài người mà nhường lại lợi ích toàn cục. Người nào cũng cho rằng nếu so sánh với Hoa Đông thì Hoàng Hải càng cần sự trợ giúp từ các thành phố lân cận hơn.

Nếu đã như vậy, vài lần tiếp xúc trước đó đều thấy rõ lợi ích, sau khi đàm phán và hội nghị vài lần thì ai cũng tổng kết rằng hội nghị Hoàng Hải trước đó là không thành công, rất nhiều người dùng chữ "bình thường" để định vị. Vì đó là làn đàm phán đầu tiên và hai bên không ăn ý, kết quả rõ ràng là rất bình thường.

Hội nghị mở ra đến giữa trưa cũng không có đột phá, đến trưa thì tạm ngưng họp, Trương Thanh Vân mượn cơ hội để làm quen với những nhân viên tham gia hội nghị mà trước đó chưa có quan hệ, cũng không nói nhiều mà chỉ chào hỏi nhau mà thôi.

Khi Trương Thanh Vân rời khỏi khu nhà thường ủy thì Xa Vĩ từ phía sau gọi lại, hắn nói:

- Bí thư thanh vân, tối nay chúng ta cùng tụ tập chứ? Phía tây thành phố có một khu vực tắm nước nóng, yên tĩnh hơn nhiều so với địa phương mà chúng ta đã đến trước đó, hôm nay tôi muốn mời anh sang bên đó thư giản gân cốt.

Trương Thanh Vân mỉm cười quay đầu nhìn Xa Vĩ, người này làm quan với trí tuệ không cao nhưng phương pháp ứng xử và kéo quan hệ thì rất tốt. Dù dưới tình huống nào, dù căng thẳng thế nào thì phương diện đối nhân xử thế cũng rất tự nhiên và vui vẻ.

Đây là một loại bản lĩnh, giống như tình hình hiện nay Xa Vĩ gặp Nhâm Gia Niên, mà Nhâm Gia Niên thì chỉ hơn chứ không kém Nhuận Uyên, là lãnh đạo từ chức vụ thư ký trưởng đi xuống, như vậy sẽ bám rể ở Hoa Đông sâu đến mức nào?

Hơn nữa chỉ cần xem cách xử lý của Nhâm Gia Niên thì rõ ràng đây không phải là loại người tốt đẹp gì, bắt buộc Xa Vĩ phải cùng chết trong lưới. Xa Vĩ bây giờ đang trong thời điểm khó chịu nhưng vẫn giữ vững trạng thái tinh thần, Trương Thanh Vân thật sự bội phục.

- Được, lãnh đạo cũ mời khách sao có thể từ chối cho được? Trương Thanh Vân cười nói, hắn bắt tay với đối phương rất tự nhiên. Xa Vĩ lắc đầu nói:

- Cũng không cần phải nói là lãnh đạo cũ, tôi thật lòng hy vọng anh có thể tạo ra thành tích ở Hoài Dương, nếu không thì hạng mục xây dựng thành phố mới sẽ sinh ra những áp lực rất khó chịu.

Trương Thanh Vân bắt tay đối phương và dùng sức lắc, sau khi quay đầu thì thấy một người quen đó chính là thư ký Chu Hướng của bí thư Tần. Hắn gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi, Chu Hướng thấy hắn thì cũng bước nhanh đến, trước tiên chào hỏi Xa Vĩ, sau đó lại bắt tay với Trương Thanh Vân.

Khi bắt tay với Trương Thanh Vân thì Chu Hướng ghé sát tai nói:

- Bí thư Tần nói anh sang dùng cơm, anh không cần lái xe, chúng ta trực tiếp đi sang là được.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn gật đầu, Xa Vĩ ở bên cạnh thấy manh mối thì vội vàng cáo từ, phút cuối cũng không nhịn được phải đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân. Trước đó Trương Thanh Vân thấy Xa Vĩ trầm ổn, nhưng thật ra trong lòng Xa Vĩ lại rất bội phục Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gặp phải áp lực lớn mà vẫn trượng nghĩa và thẳng thắn trên hội nghị, đúng là lớn gan. Nhưng khi thấy Trương Thanh Vân và Chu Hướng khá quen thuộc thì trong lòng Xa Vĩ cũng phải xem xét, trước nay luôn có tin đồn bí thư Tần khá tôn trọng Trương Thanh Vân, xem ra lời đồn này có bảy tám phần là thật.

Trương Thanh Vân lại vào trong nhà hàng tỉnh ủy dùng cơm, trong một gian phòng chỉ có hắn và Tần Vệ Quốc. Cùng bí thư tỉnh ủy dùng cơm, Trương Thanh Vân có chút căng thẳng, cũng không được tự nhiên. xem tại TruyenFull.vn

- Thế nào, bây giờ có rất nhiều tin đồn, thậm chí còn có rất nhiều đơn tố cáo gửi đến phòng văn thư tỉnh ủy, anh là bí thư, anh cảm thấy vấn đề này thế nào?

Tần Vệ Quốc nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trương Thanh Vân hé miệng không nói, tâm tình có hơi trầm thấp, hắn dừng lại trong chốc lát rồi nói:

- Vấn đề trước mắt của Hoài Dương thuộc về hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ lập tức dồn hết tất cả tinh lực để xử lý thỏa đáng sự việc này.

- Sau khi làm tốt sự việc này thì khó khăn lớn nhất của Hoài Dương sẽ được giải trừ, sau đó chúng tôi sẽ tập trung quét sạch bầu không khí, chỉnh đốn đội ngũ cán bộ.

- Nếu muốn Hoài Dương ổn định thì hai chuyện này nhất quyết phải làm, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút vấn đề là đương nhiên.

Tần Vệ Quốc có chút sững sốt, lão buông chiếc thìa trong tay ra, cặp mắt dừng lại trên gươgn mặt Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới nói:

- Cậu định ra quy tắc khảo hạch ban ngành chức năng các quận huyện, như vậy là có chuyện gì? Lần trước miễn chức hai người còn chưa cảm thấy đã tay, bây giờ lại muốn bộc lộ uy phong của bí thư sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, chuyện mình vừa làm ở Hoài Dương đã lập tức rơi vào tai bí thư tỉnh ủy, điều này khỏi nhắc đến những bàn luận ở tỉnh thành là thế nào. Trương Thanh Vân phát hiện ra một vấn đề, chuyện gì làm người ta bàn luận nhiệt liệt thì càng cần phải làm.

Nếu không thì chẳng có lý do gì để mọi người chú ý đến việc này như vậy, đây là lần đầu tiên khảo hạch chức năng các lãnh đạo chủ chốt ở quận huyện, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ người ta bàn luận nhiệt liệt õ ràng là trong lòng người có khủng hoảng. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng dần bình tĩnh, hắn báo cáo tình huống khảo hạch cho Tần Vệ Quốc. Lúc này Tần Vệ Quốc vừa nghe vừa gật đầu, chốc chốc còn nói vào vài câu, thái độ cũng dần hòa hoãn.

Làm bí thư tỉnh ủy tất nhiên Tần Vệ Quốc sẽ không bị ảnh hưởng vì những lời đồn đãi bên ngoài, mà những áp lực Trương Thanh Vân đang gánh phải cũng được lão hiểu rất rõ. Lão muốn gặp Trương Thanh Vân chỉ để hiểu rõ trạng thái thật sự của đối phương, bây giờ thấy đối phương có ý nghĩ rõ ràng, ứng phó trầm ổn, tất nhiên vấn đề sẽ chẳng đáng là gì.

Thật ra Tần Vệ Quốc nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Thanh Vân mà trong lòng cũng thầm hối hận vì trước đó không nên ném một Hoài Dương loạn lạc cho đối phương. Sử dụng cán bộ trẻ thường phải có chế độ bảo vệ thích hợp, bây giờ tình hình Hoài Dương là không xong, đặc biệt là tình cảnh trong ngoài đều rất dữ dội.

Dù Tần Vệ Quốc hiểu Trương Thanh Vân, nhưng lão cũng khó thể cho rằng có thể giải quyết tình hình Hoài Dương thỏa đáng một trăm phần trăm, như vậy Trương Thanh Vân có làm được không? Nếu Trương Thanh Vân té ngã thì sẽ có bao nhiêu đả kích với một cán bộ trẻ trên ba mươi? Rất có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này.

Nhưng đã đến nước này thì đâm lao phải theo lao, bây giờ Trương Thanh Vân chỉ còn một con đường có thể đi, có rất nhiều thứ mà Tần Vệ Quốc khó thể giúp đỡ được.

- Thanh Vân, hôm nay tôi cũng đã xem xét qua lời phát biểu của cậu, ý của cậu là chúng ta cứ tiếp tục đóng cửa bảo nhau thì hoàn toàn vô dụng, có phải không?

Tần Vệ Quốc nói, lúc vày vẻ mặt đã hoàn toàn hòa hoãn, không còn nghiêm túc như vừa rồi. Lão chợt trở thành một ông già hòa ái, tuyệt đối không còn khí thế bức người của bí thư tỉnh ủy.

- Cũng không phải là như vậy, nhưng tôi thấy khu kinh tế của Hoàng Hải và kinh tế Hoa Đông nên tách ra. Nếu xét về tình hình trước mắt thì khu kinh tế Hoàng Hải chỉ liên quan đến hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương, ý của tôi là cứ để cho các ban ngành chính quyền hai thành phố làm chủ đạo trong đàm phán với Hoàng Hải.

- Hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương là hoàn toàn khác biệt nhau, nhu cầu của chúng tôi, đặc điểm của chúng tôi đều có tác dụng không đồng nhất với Hoàng Hải, dưới tình huống này mà ép chúng tôi đông cứng thành một khối thì không được.

- Tất nhiên tôi biết rõ đề nghị này rất khó thể thông qua, nhưng toi cho rằng có thể dựa theo tình hình khác nhau để thay đổi một cách vô nguyên tắc. Tôi và bí thư Nhâm của Cảng Thành đều là cán bộ cấp cao, trong tỉnh không thể cho chúng tôi tự chủ đạo chuyện này sao? Như vậy chẳng phải đã là Hoa Đông một thể rồi sao?

Trương Thanh Vân nói.

- Khụ, khụ!

Tần Vệ Quốc ho khan, gương mặt trở nên rất cổ quái, Chu Hướng ở bên cạnh giống như không nghe thấy chuyện này, cặp mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng trong lòng thầm khiếp sợ. Hắn lại một lần nữa được chứng kiến Trương Thanh Vân có gan làm loạn.

Người đưa ra lời đề nghị vốn là lớn gan, hơn nữa càng to gan chính là ép bí thư tỉnh ủy quán triệt ý chí kia, bí thư Tần là người thế nào? Còn cần người khác đến dạy bảo sao?

Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Trương Thanh Vân nhưng trong lòng cũng không tức giận. Trương Thanh Vân nói như vậy đối với Chu Hướng rõ ràng là quá to gan, nhưng đối với Tần Vệ Quốc thì cảm thấy cách suy xét vấn đề của Trương Thanh Vân là rất sâu sắc.

- Đề nghị này của cậu khó thể quán triệt, nhưng cậu có một căn bệnh mà tôi cần phải nói ra, đó chinh là có một vài chuyện cậu xử lý còn chưa đủ quả quyết và nhanh chóng, không nên chờ mọi chuyện đã xong mới ra tay. Có một số việc rõ ràng là lửa cháy đến chân nhưng cậu lại không vội, nhìn qua có vẻ bình thản nhưng nếu xét từ một phương diện nào đó lại chính là bảo thủ.

- Vâng, bí thư dạy rất đúng!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn cảm thấy tinh thần chấn động. Lời nói của Tần Vệ Quốc tỏ ý cho hắn ra tay mạnh bạo, điều này cũng làm cho những tin đồn đang tung tóe khắp trời là không có ý nghĩa. Trong đầu Trương Thanh Vân chợt lóe lên ý nghĩ, bây giờ đã có lời của bí thư, không nhanh chóng ra tay thì phải đợi khi nào?