Bố Y Quan Đạo

Chương 697: Yếu kém về nhân mạch (2)




Trương Thanh Vân cười cười, hắn xoay micro lại nói:

- Tôi đến Hoài Dương và vẫn chưa thể nắm bắt tất cả tình huống, vừa muốn quen thuộc và vừa công tác rõ ràng là cực kỳ khó khăn. Bây giờ tỉnh chúng ta muốn tạo thành một khối, trước tiên thì mỗi thành phố phải thống nhất tư tưởng của chính mình, vì vậy tôi cũng không muốn lên tiếng trên vấn đề khu kinh tế liên hợp giữa ba thành phố.

- Tất nhiên tôi biết hôm nay Hội nghị đặc biệt bàn luận về chuyên đề này, vì vậy tôi đến đây với mục đích học tập. Bí thư Cảng Thành và chủ nhiệm Lương phát biểu làm tôi thu được rất nhiều lợi ích, tôi cũng đã ghi chép rõ ràng, trở về sẽ nghiên cứu và học tập, sẽ tranh thủ thời gian bắt kịp ý nghĩ của các vị.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này rõ ràng là dối trá không chê vào đâu được, lời nói từ chối những gì Nhâm Gia Niên phát biểu, mà càng có ý nghĩa chính là nãy giờ hắn vẫn chăm chú ghi chép, người ở đây đều thấy rõ ràng. Vì vậy hắn nói như thế thì hôm nay không lên tiếng là tất yếu.

Thi Vĩnh Nhạc liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng bùng lên cảm xúc phức tạp. Lão và Trương Thanh Vân tiếp xúc với nhau từ khá sớm, cũng tương đối hiểu được đối phương. Trương Thanh Vân là người lớn gan, hậu trường cứng nhắc, tính tình mạnh mẽ, thủ đoạn hung ác, đây là ưu và cũng là khuyết điểm. Chỉ cần nhìn điệu bộ vào lúc này thì Trương Thanh Vân sẽ không mở lời, mà bây giờ có mặt chủ tịch Chử, hơn nữa hội nghị lại đặc biệt thảo luận về khu kinh tế giữa ba thành phố, Trương Thanh Vân là người đứng đầu đảng ủy Hoài Dương, không lên tiếng thì có chuyện gì xảy ra?

Chử Ngụy Cường cau mày, lão liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân giống như muốn mở lời nhưng lại chuyển ánh mắt sang nơi khác. Trương Thanh Vân giống như không biết lãnh đạo đang nhìn, hắn vẫn tiếp tục ghi chép. Sau đó hội nghị tiếp tục, có rất nhiều người phát biểu, ai cũng bày ra quan điểm của mình.

Hội nghị không đưa ra bất kỳ quyết nghị nào, không khác biệt gì lắm so với những phán đoán trước đó, ý đồ làm bước đệm đã rất rõ ràng. Rất có thể lúc này tỉnh ủy và chính quyền đang làm quy hoạch, các lãnh đạo cần xem xét tư tưởng và động thái của người bên dưới. Nhưng Trương Thanh Vân hôm nay không lên tiếng, độ nặng của hắn lại rất lớn, hắn không nói lời nào thì coi như thiếu ý kiến của thành phố Hoài Dương, đó chính là chỗ không hoàn mỹ.

Sau khi tan họp, Trương Thanh Vân định xuống lầu thì một thư ký trẻ chạy theo nói:

- Bí thư Trương, chủ tịch Chử muốn gặp anh!

Trương Thanh Vân nhìn chung quanh rồi gật đầu, thư ký dẫn đường, hắn theo sát phía sau. Hai người đi đến một phòng khách nhỏ, Chử Ngụy Cường đang ngồi bên trong, còn có cả Thi Vĩnh Nhạc.

- Chào chủ tịch, chào chủ tịch Thi!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí chào hỏi.

Chử Ngụy Cường liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà không nói gì, Thi Vĩnh Nhạc lại chỉ vào chiếc ghế sa lông phía trước rồi nói:

- Ngồi đi, hay cho Trương Thanh Vân anh, hội nghị hôm nay anh không lên tiếng, đây không phải có tâm tư quấy rối sao? Tuy hội nghị không quan trọng nhưng thái độ như vậy là không được.

Trương Thanh Vân vừa vào cửa thì Thi Vĩnh Nhạc đã nổi giận, rõ ràng đang nói thay cho Chử Ngụy Cường. Hai lãnh đạo chính quyền đều gặp mặt Trương Thanh Vân, rõ ràng không phải là sắp xếp trước đó, mà nếu là gặp mặt tạm thời thì rõ ràng có liên quan đến vấn đề Trương Thanh Vân không lên tiếng trong hội nghị vừa rồi.

Trương Thanh Vân bị Thi Vĩnh Nhạc mắng vài câu mà không kinh hoàng, hắn dùng giọng nghiêm trang báo cáo tình hình Hoài Dương vào lúc này, cuối cùng nói:

- Tình hình chính là như vậy, hiện nay mức độ khó khăn trong công tác ở Hoài Dương lớn hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều lần, bây giờ mà Hoài Dương tiến vào xây dựng khu kinh tế liên hợp thì còn quá sớm, vì vậy tôi không lên tiếng chính là cầu thị, tuyệt đối không phải là vấn đề về thái độ.

Chử Ngụy Cường nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút nguội lạnh, lão nói:

- Nếu tình hình ở Hoài Dương mà dễ dàng thì trước đó tỉnh ủy cũng không đưa anh xuống làm gì, anh đã đến Hoài Dương thì ổn định và phát triển là chức trách.

- Bây giờ khu kinh tế của ba thành phố là quy hoạch của trung ương, Hoài Dương là một thành phố nằm bên trong, sao có thể nói không hợp thời là không làm? Đây không phải là thái độ sao?

Trương Thanh Vân không lên tiếng, Chử Ngụy Cường nói như vậy rõ ràng là mượn đề tài của mình để nói về người, nói như vậy thì cứ tự nhiên, Trương Thanh Vân không muốn tranh luận.

Chử Ngụy Cường nói xong thì Thi Vĩnh Nhạc lại nói:

- Anh đến Hoài Dương mà miễn chức hai bí thư quận ủy không theo trình tự tổ chức, điều này gây ra ảnh hưởng rất xấu trong tỉnh, sau này anh cần phải chú ý.

Trương Thanh Vân không nói lời nào, hắn chỉ ngồi lắng nghe. Miễn chức vị của hai người Trâu Côn chính là sự việc mà Trương Thanh Vân biết mình sai, nhưng hắn đang muốn xem phản ứng của các lãnh đạo là thế nào, nếu Thi Vĩnh Nhạc đã cứng nhắc thì hắn còn gì để tranh luận.

- Bí thư Thanh Vân, trong tỉnh cũng biết rõ công tác ở Hoài Dương cực kỳ khó khăn, đã cho anh đến Hoài Dương thì tỉnh ủy và chính quyền sẽ kiên cường hậu thuẫn, điều này anh không cần hoài nghi. Tôi yên tâm về năng lực của anh nhưng sau này làm việc phải đường đường chính chính, dù sao thân phận của anh bây giờ cũng đại biểu cho hình tượng của tỉnh Hoa Đông.

Chử Ngụy Cường nói.

Trương Thanh Vân giật mình vì thái độ của Chử Ngụy Cường, hắn và Chử Ngụy Cường không có kết giao, nhưng bây giờ xem ra chủ tịch đang chìa một củ cà rốt. Trương Thanh Vân không muốn xem xét quá sâu, hắn vội vàng bày tỏ thái độ:

- Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân, nhất định phải vực dậy Hoài Dương.

Trương Thanh Vân rời khỏi khu nhà chính quyền thì lập tức nhận được điện thoại của Xa Vĩ, Xa Vĩ nói:

- Anh Trương, lãnh đạo các anh thường rất bận rộn, tôi đã nhìn thấy xe của anh, anh chờ chút, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm.

Trương Thanh Vân vỗ vỗ lên ghế trước bảo lái xe tìm chỗ đậu lại, khi xe vừa dừng lại thì có một chiếc xe khác đỗ ngay bên cạnh, cửa sổ sau xe hạ xuống, người ngồi bên trong không phải là Xa Vĩ thì là ai?

- Anh chạy trước dẫn đường, chúng tôi sẽ theo sau.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn biết Xa Vĩ đã đợi mình khá lâu, nhưng hắn cũng không vạch trần.

Hai chiếc xe xuyên toa qua những con đường của thành phố Lăng Thủy, mãi đến khi chạy ra phía đông thành phố Lăng Thủy thì thây được vài khu nhà rất xa hoa, cổng được bảo vệ rất nghiêm, nhưng đi vào lại rất thông suốt, không ai ngăn cản. Trương Thanh Vân liếc mắt và nhìn thấy một khu nhà cực kỳ xa hoa ở bên trong, trong lòng đang xem xét ý đồ của Xa Vĩ không hẳn chỉ là dùng cơm, có lẽ còn mục đích khác.

Đến cổng khu nhà thì xe dừng lại, nhân viên phục vụ ra mở cửa, Xa Vĩ giống như rất quen thuộc nơi đây, hắn vẫy tay với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, hôm nay có vài người bạn, đừng trách tôi không nói trước với anh, chẳng qua tôi thấy anh chưa quen thuộc Hoa Đông, bây giờ lại là người đứng đầu đảng ủy thành phố, cần phải mở rộng nhân mạch.

- Hôm nào tôi gặp mặt anh sẽ gọi đến vài người bạn cũ, vừa ăn cơm vừa nói thể truyện trò, cũng có thể ca hát, hoạt động, anh cũng nên buông lỏng một chút. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cám ơn!

Trương Thanh Vân cười nói, cũng không nói lời nào khác, cũng không có thái độ cảm tạ, không cẩn trọng, biểu hiện khá nhạt.

Xa Vĩ có chút sững sốt, hắn thầm nghĩ:

"Mình rõ ràng vẫn không nhìn thấu Trương Thanh Vân, người này lòng dạ quá sâu xa, cũng không biết chuyện mình làm hôm nay có đúng hay không."

Trương Thanh Vân đi theo Xa Vĩ vào hội sở mới phát hiện nơi này xa hoa có thể làm cho người khác hoa mắt, Xa Vĩ đưa card cho nhân viên phục vụ, lại khẽ nói vài câu. Sau đó nhân viên phục vụ khách khí đưa hai người vào thang máy lên lầu mười sáu.

Sau khi lên đến nơi thì tiếp tục quẹo trái quẹo phải vài lượt mới đến một phòng vip, bên trong đã có vài người đang nói chuyện. Xa Vĩ vào cửa thì cười ha hả nói:

- Bí thư Đoạn, các anh đúng là đến nhanh một bước, tôi và bí thư Trương đã đến chậm.

Trương Thanh Vân lên tiếng và nhìn lại, một người trong số đó là bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Kiến Bình, vì vậy mà hắn không khỏi liếc mắt nhìn Xa Vĩ. Trước kia hắn đã mơ hồ cảm thấy Xa Vĩ rất linh thông với các tin tức của ủy ban kỷ luật, mãi đến hôm nay mới hiểu rõ nguyên nhân.

Đoạn Kiến Bình nhìn qua thì có vẻ cũng không quá lớn tuổi nhưng có được sự tôn nghiêm của bí thư ủy ban kỷ luật, nói năng rất thận trọng. Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì khóe miệng co quắp vài lượt, hắn nói:

- Bí thư Thanh Vân, đã sớm nghe Tiểu Vĩ nói anh là nhân tài, hôm nay được gặp mặt đúng là rất vui mừng.

- Bí thư Đoạn khách khí rồi!

Trương Thanh Vân nói, hắn rất cung kính nhưng không quá phận. Đoạn Kiến Bình có vị trí cao hơn hẳn, nhưng cấp bậc hành chính của hai người là tương đồng, Trương Thanh Vân cũng không quá sợ hãi.

- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, hai vi này đều là bạn bè đến từ Hoàng Hải, là chủ nhiệm Tiếu Sơn của phòng giám sát tỉnh ủy Hoàng Hải, còn đây là chủ nhiệm Tiền Tiến của ủy ban cải cách Hoàng Hải.

Đoạn Kiến Bình chỉ vào hai người còn lại rồi nói:

- Trước kia hai người bọn họ đều là cán bộ Hoa Đông, nhưng bây giờ dã vung cánh bay sang Hoàng Hải rồi.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không ngờ có thể được nhìn thấy cán bộ Hoàng Hải ở nơi đây. Khoảng cách giữa Hoàng Hải và Lăng Thủy là không gần, cán bộ Hoàng Hải đến Cảng Thành và Hoài Dương là bình thường, nhưng nếu đến Lăng Thủy thì không bình thường.

Mà hai vị kia có thể ngồi đây chứng tỏ có quan hệ sâu với Đoạn Kiến Bình và Xa Vĩ, Trương Thanh Vân lại có thêm một tầng hiểu biết về Xa Vĩ. Tuy Xa Vĩ không hào sảng nhưng dù sao cũng là cán bộ Hoa Đông, mình khó thể so sánh về quan hệ và nhân mạch với đối phương.

Trước kia Trương Thanh Vân làm cấp phó ở Cảng Thành, dù thiếu quan hệ và nhân mạch cũng không có liên quan quá lớn. Nhưng bây giờ hắn là người đứng đầu thành phố Hoài Dương, có nhiều thứ khó thể thiếu. Dù Xa Vĩ hôm nay có mục đích gì thì Trương Thanh Vân cũng phải cảm tạ.

Nhưng một mặt khác thì Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được áp lực, trước mắt Hoài Dương có quá nhiều khó khăn, bản thân hắn vẫn còn thiếu sự tu luyện, thế cục bây giờ lại biến đổi khẩn cấp, xem ra không đánh lớn là không được.