Bố Y Quan Đạo

Chương 623: Mưa gió sắp đến




Đúng là không có gì để nói, Trương Thanh Vân lúc đầu quả thật còn khong biết những hành động của Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành. Hai người này đều là lão quan trường, đây là điều Trương Thanh Vân cần ở bọn họ nhất, nếu đã muốn đứng đầu danh trạng thì ra tay phải đẹp, phải sáng tạo ra cho Trương Thanh Vân một điều kiện tốt nhất.

Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành làm như vậy làm cho người bên ngoài nhìn thấy tình hình đoàn kết của hai ban ngành xây dựng và quy hoạch, điều này là rất quan trọng, vì có rất nhiều người phản đối Trương Thanh Vân ép quan điểm của mình cho người khác quán triệt, nếu muốn thì cần phải cho người trong ban ngành của hắn được quán triệt trước. Mà thực tế liên hệ hành động của Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đã chứng minh những gì Trương Thanh Vân muốn làm không phải là ảo tưởng, hai người kia ra tay đúng là rất đẹp.

Hơn nữa hai người Vạn Chính Trị lại lựa quận Ngân Hạnh làm nơi ra tay, điều này cũng tỏ ra khá khôn khéo trong vấn đề phân hóa và lôi kéo hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh. Hai người ra tay gọn gành, chiêu thứ chỉa vào chỗ hiểm, đồng thời cũng khống chế rất đúng mực làm cho quận Ngân Hạnh sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đồng thời hai người còn chừa lại đường lui, về phần sự việc có kết quả thế nào thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể xử lý theo phương pháp tiến thối, đường sống quay về là cực rộng.

Sau khi thế cục trong sáng thì Vạn Chính Trị mới thông qua điện thoại mà báo cáo tin tức cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân mới hiểu tại sao những ngày qua Cảng Thành lại xuất hiện nhiều cuộc điện thoại khó giải thích như thế, thì ra hai người kia náo loạn mà ra.

Phản ứng đầu tiên của Trương Thanh Vân chính là hai người Vạn Chính Trị đã làm loạn rất tốt, đúng là muốn ngủ mà có người dọn giường. Bây giờ nhiệm vụ chính là hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mới, trên vấn đề quy hoạch và xây dựng thì Trương Thanh Vân hoàn toàn không nhượng bộ.

Vấn đề xây dựng và phát triển thành phố có những liên quan với nhau rất vi diệu, bây giờ Cảng Thành đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh về kinh tế, muốn kinh tế Cảng Thành có thể được duy trì liên tục thì quy hoạch kinh tế phải nhìn xa trông rộng, tất nhiên quy hoạch xây dựng thành phố cũng phải nhìn xa trông rộng.

Nếu nói về ngắn hạn thì hai bên hoàn toàn có mâu thuẫn, vì nếu muốn chăm chút vào quy hoạch thì vấn đề phát triển kinh tế phải đẩy mạnh. Nếu muốn xây dựng được một thành phố có tiêu chuẩn nhân sinh cao thì tất nhiên phải hy sinh những lợi ích kinh tế ngắn hạn, đây là điều khó thể tránh khỏi.

Nhưng nếu xét theo hướng lâu dài thì quy hoạch xây dựng thành phố khó thể tránh khỏi quan hệ tới phát triển kinh tế, hơn nữa hai bên phải sống nhờ vào nhau. Thành phố muốn phát triển thì cơ sở là kinh tế, thành phố muốn phát triển cho tốt thì sức cạnh tranh ở các phương diện phải được tăng cường, lực ảnh hưởng phải lớn.

Mà bây giờ Cảng Thành đang bước vào một con đường ngắn hạn, hơn nữa đã gặp phải vũng lầy khó thể thoát thân ra. Tất nhiên Xa Vĩ hoàn toàn có trách nhiệm trong vấn đề này, đối với tình cảnh hiện nay thì đã qua giai đoạn hoàng kim về thành tích, bây giờ hắn đã tạo ra thế cục đối lập với nhà độc tài Nhuận Uyên, hơn nữa cũng khá đúng thời điểm. Nếu như Cảng Thành có thể tiếp tục bảo trì tốc độ phát triển kinh tế ở vào trạng thái cao, hơn nữa chỉ cần số liệu năm sau đẹp hơn một chút thì Xa Vĩ hoàn toàn có lòng tin tiến thêm một bước.

Tất nhiên Xa Vĩ cũng bình tĩnh hiểu được tình cảnh của Nhuận Uyên vào lúc này. Vì nguyên nhân của Hồng Sơn Trà mà Nhuận Uyên ít nhiều gì cũng bị liên quan, sự việc cho đến bây giờ nhìn biểu hiện xem ra thì đã kết thúc, nhưng rốt cuộc Nhuận Uyên có vấn đề hay không thì tất cả mọi người ở Cảng Thành đều biết rõ ràng.

Cũng vì có rất nhiều người hiểu rõ mối quan hệ giữa Nhuận Uyên và Hồng Sơn Trà mà uy tín của bí thư đã không còn cao như trước kia. Dưới tình huống này thì Xa Vĩ phán đoán Nhuận Uyên sẽ không ở lại ở Cảng Thành lâu dài, sợ rằng tổ chức sẽ phải điều lão đi nơi khác.

Nhuận Uyên đi thì chức bí thư sẽ bỏ trống, khi đó thành tích của Xa Vĩ sẽ được đánh giá trên khắp các phương diện, hắn không tiến thêm một bước thì ai lên? Cũng vì có tâm tư như vậy mà Xa Vĩ lúc nào cũng có thái độ thận trọng đối với hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mới, hơn nữa ngoài vấn đề lo lắng về thành tích kinh tế bị ảnh hưởng thì hắn còn một lo lắng khác, đó chính là gần đây truyền thông trong tỉnh thường đưa tin những thành tích trong công tác xây dựng.

Vì thành tích công trình thường rất dễ hiểu, đó chính là dựa vào những thành tích thế này để kiểm tra đánh giá cán bộ, phải xem những công trình làm đẹp nhưng có giá trị thực tế hay không, đây cũng chính là nguyên nhân dạo này tin tức thường xoay quanh các thành tích về công trình.

Trong những năm gần đây trung ương nắm xây dựng rất chặt và nghiêm khắc, mà thành tích công trình cũng là một chủ đề cực kỳ mẫn cảm, có đề tài này mà những thể hiện của quá trình đấu tranh chính trị đã hoàn toàn thay đổi. Ví dụ như chính quyền là người đẩy mạnh các hạng mục, nếu như cuối cùng công trình không đạt đên hiệu quả mong muốn thì sẽ có rất nhiều người quan tâm đến thành tích trời ơi này.

Mà hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mới đối với Xa Vĩ thì chưa nhất định sẽ thành công, nếu cuối cùng không đạt đến kết quả như mong muốn, người khác nói thành tích xây dựng quận Hoàng Lăng mới không được tốt đẹp, sau đó bị chụp mũ, ai là kẻ phải gánh chịu?

Con người thường là như vậy, thường coi chính mình là chủ đạo, Xa Vĩ đối với hạng mục quận Hoàng Lăng thì có thái độ chối bỏ, hắn cố gắng thực hiện biện pháp chính trị cũng vì thực hiện cho tư tưởng của chính mình. Cũng không thể nói những suy nghĩ của hắn là không đúng, cũng vì hắn thấy mình đúng nên mới tạo nên mâu thuẫn với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cho rằng Xa Vĩ là người thiển cận và không có trách nhiệm, Xa Vĩ thì lại coi Trương Thanh Vân là kẻ muốn lập công lớn, bốc đồng có thừa mà trí tuệ không đủ. Cho nên hai người này đơn giản là không cần liên hệ, hai người hoàn toàn dựa theo hai phương pháp tư duy khác nhau mà làm việc trái ngược nhau, nếu chỉ dựa vào sự liên hệ cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề.

Dưới tình cảnh này thì hai người bắt buộc phải chiến đấu sinh tử, cuối cùng sẽ phải mở hội nghị thường ủy để quyết định thắng thua. Còn cuối cùng là ai đúng ai sai thì còn phải chờ những nhận xét của đảng và nhân dân trong tương lai.

Dưới tình cảnh như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục so sánh gì nhiều, nếu đã không thể tránh né thì động tác của Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đã coi như đáng để khẳng định. Hai người chẳng khác nào khai hỏa phát súng đầu tiên, mọi việc sau đó cần Trương Thanh Vân khống chế.

- Chủ tịch Trương, lúc này các giới trong xã hội đều trầm trồ khe ngợi trước hướng đi và hành động của chúng ta, đặc biệt là dân chúng, mọi người chú ý rất cao độ.

Vạn Chính Trị nói, trong lời nói có chút hưng phấn. Trước khi quyết định ra tay thì hắn cũng có chút không yên lòng, nhưng bây giờ xem xét vào những phản hồi, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ tư tưởng gánh nặng, cảm thấy mình làm một việc rất chính xác.

- Không cần phải nắm vấn đề của dân chúng mà nói chuyện của mình, đây chỉ là sự phản hồi mà thôi, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, anh cảm thấy thế nào?

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất nghiêm túc. Ai cũng thích danh tiếng, nhưng nếu vì vấn đề đó mà khăng khăng mua danh chuộc tiếng thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ.

Dù là quận Ngân Hạnh hay quận Phù Hải thì những năm gần đây hướng xây dựng cũng có sai trái, hoàn toàn đã được dự đoán trước. Bây giờ hai bên lật ra, phòng quy hoạch nhảy xổ đến xử lý vấn đề, sau đó lại làm cho sự việc này trở nên đường hoàng, cho rằng đây là thành tích đáng để tuyên truyền, ai mà không xấu hổ cho được?

Vạn Chính Trị nghe thấy Trương Thanh Vân nói vậy thì cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng phải đưa chủ tịch Trương lên cao hơn. Tuy đối phương còn trẻ nhưng không thích mua danh chuộc tiếng như những cán bộ khác, không kính trọng cũng không được.

- Chủ tịch Trương, tôi xem qua chương trình thời sự của đài truyền hình Cảng Thành, tôi thấy anh đến thị sát tập đoàn Hồng Kết, hơn nữa kết quả phản hồi lại rất tốt, chúc mừng anh!

Vạn Chính Trị nói, hắn di chuyển chủ đề. Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói hai câu khách khí với Vạn Chính Trị nhưng trong lòng lại có những cảm nhận khác. Hắn nghênh ngang đến tập đoàn Hồng Kết, trong lòng chỉ muốn xem những thành tích của Cảnh Sương, không ngờ hành vi của mình đã tạo ra sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Ngày hôm qua Chu Hà Dương đã gọi điện thoại đến nói về vấn đề này, bây giờ Cảng Thành đang rất ồn ào vì tin tức kia. Phòng thương mại, phòng đầu tư Cảng Thành đều chủ động liên hệ với Chu Hà Dương, may mà đám người này không quen biết gì Trương Thanh Vân, không thể gọi điện trực tiếp đến cho hắn.

- Như thế này vậy, anh Vạn, hai ngày nay tôi đã xem xét qua, tôi thấy anh cần phải gặp mặt bí thư bàn bạc một chút, chỉ như vậy thì sau này chúng ta muốn xây dựng ở quận Hoàng Lăng mới có quy hoạch cụ thể.

- Bây giờ chúng ta mỗi ngày đều ồn ào vì vấn đề này, nhưng chúng ta phải thanh tỉnh lại vì có rất nhiều điểm khó khăn. Nếu không quy hoạch tốt, nếu không suy xét chu đáo mà tùy tiện đưa hạng mục lên ngựa sẽ sinh ra hậu quả cuối cùng rất nghiêm trọng, chúng ta bây giờ phải nhận thức đặc điểm này.

Trương Thanh Vân nói.

- À, anh cũng không cần lo lắng hạng mục có vấn đề hay không, anh cần đặt mục tiêu ra xa hơn, dài hơn. Quận Hoàng Lăng cuối cùng cũng phải xây dựng lại, chẳng lẽ anh cho rằng với quy mô phát triển kinh tế của chúng ta vào lúc này thì có thể chống đỡ được những quy hoạch xây dựng sao?

Trương Thanh Vân nói, hắn trực tiếp không cho đối phương lên tiếng, hơn nữa còn giúp đối phương giải quyết nghi hoặc.

- Vâng! Tôi sẽ lập tức bắt ta vào sắp xếp, sẽ theo yêu cầu của anh mà phòng ngừa chu đáo.

Vạn Chính Trị cất cao giọng nói, hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn, chỉ cần xem xét giọng điệu của Trương Thanh Vân là biết lãnh đạo rất có lòng tin.

Là thủ hạ của Trương Thanh Vân từ khá lâu, trong lúc vô tình Vạn Chính Trị đã có rất nhiều lòng tin với chủ tịch Trương. Hơn nữa từ khi Trương Thanh Vân hàng không về Cảng Thành và đến hiện tại đã làm được những chuyện mà người thường khó thể thực hiện, làm những việc không thể, hơn nữa bất kể hành động nào cũng có thành công. Nếu xét từ góc độ này thì năng lực công tác của Trương Thanh Vân là khủng bố không thể nghi ngờ.

- Anh Vạn, tôi thấy một vấn đề còn chưa chu đáo, trong vấn đề xây dựng Cảng Thành thì chúng ta nên áp dụng phương pháp mở rộng, có thể xem xét khối chính quyền là nhân vật trung tâm, nhưng chúng ta cũng không thể làm cho khối chính quyền xử lý tất cả. Chúng ta có thể mở để các xí nghiệp cùng tham gia, anh thấy sao?

Trương Thanh Vân lại nói.

- À, vấn đề này tạm thời khó nói, nhưng cũng có thể thấy đây là một phương thức rất mới.

Vạn Chính Trị cẩn thận nói, sau đó hắn trầm ngâm, cuối cùng tiếp tục mở miệng:

- Nhưng nếu hạng mục không được thông qua thì xí nghiệp nào dám đứng phía sau khi chưa có quyết sách? Hơn nữa nếu trong quá trình hợp tác mà chính quyền có hại thì tương lai sẽ có những tin đồn không hay, nếu xí nghiệp có hại thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính quyền, vì vậy...

- Anh nói nhiều như vậy có nghĩa là muốn nói những suy nghĩ của tôi là khó thể thành hiện thực sao?

Trương Thanh Vân cười nói.

Vạn Chính Trị vội ngậm miệng không lên tiếng, chẳng khác nào đã đồng ý. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn không có ý trách móc mà cười nói:

- Tôi cho anh biết, thật ra tôi có ý nghĩ này, hơn nữa ít nhất tôi cũng có thể cùng những xí nghiệp lớn đàm luận sự việc này. Anh biết tập đoàn Vân Sơn chứ? Hơn nữa tôi cũng đã nói qua với chủ tịch của tập đoàn Hồng Kết về sự việc trên, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.

Vạn Chính Trị hít vào một hơi thật sâu, tập đoàn Vân Sơn ai mà không biết? Đây là bá chủ của sản nghiệp giải trí trong nước, sau này lấn sân sang khách sạn, bất động sản, đầu tư. Bây giờ tập đoàn Vân Sơn đã là bá vương, không chỉ đơn ngành là đầu tư như tập đoàn Hồng Kết.

Hai tập đoàn kia rõ ràng có độ nặng quá khủng bố, nếu có thể thuyết phục được hai tập đoàn này, hay có thể nói là hai tập đoàn này có hứng thú với vấn đề quy hoạch xây dựng Cảng Thành thì đây rõ ràng là vật dẫn cho những chính sách của đảng ủy chính quyền.

- Chủ tịch Trương, những gì anh nói là thật sao? Nguồn tại http://Truyện FULL

Vạn Chính Trị nói.

- Anh có thể ném tin tức ra ngoài, tôi có bao giờ nói dối sao?

Trương Thanh Vân sảng khoái nói, khi Vạn Chính Trị mở miệng thì hắn biết trong đầu đối phương đang suy nghĩ điều gì, xem xét thì cứ xem xét, nhưng rõ ràng đối phương cũng không có quá nhiều lòng tin với hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mới. Trương Thanh Vân muốn cùng Vạn Chính Trị thảo luận vấn đề, nhưng đối phương lại muốn có tài nguyên để tạo thế, vì hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mà tạo ra một hoàn cảnh tốt đẹp.

Dưới tình huống như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp tục cùng lằng nhằng với Vạn Chính Trị, hắn nói thêm vài câu qua loa rồi cúp máy.

- Sao vậy? Anh phải về rồi à?

Cảnh Sương ngẩng đầu lên cười nói, cặp lông mà hàm xuân.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn duỗi lưng mệt mỏi rồi nở nụ cười niềm nở nói:

- Đúng vậy, tục ngữ có câu "Dịu dàng thơm tho là mộ của anh hùng!" Tuy anh không phải là anh hùng nhưng cũng chẳng thể núp trong địa phương dịu dàng thơm tho mà không ra ngoài được.

- Phì!

Cảnh Sương véo Trương Thanh Vân, nàng nói:

- Cái gì mà dịu dàng thơm tho, vừa rồi anh nói chuyện công tác qua điện thoại, bây giờ sao lại biến thành bộ dạng yêu mến sự dịu dàng rồi.

- Hì hì!

Trương Thanh Vân cười hai tiếng quái dị, hắn dùng một tay kéo Cảnh Sương, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị. Hai ngày qua hai người cùng ở chung một chỗ mà đàm luận rất nhiều chuyện "công tác", nếu đứng trên lập trường của Trương Thanh Vân thì có thứ gì mà không phải là "công tác"?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tranh thủ ghé sát tai Cảnh Sương nói nhỏ vài câu. Lúc này hai má Cảnh Sương đỏ hồng, cực kỳ xấu hổ, nàng mắng Trương Thanh Vân hoang dâm vô đạo, hai người lại làm loạn lên như hai đứa trẻ.

Từ khi sự việc Hồng Sơn Trà xảy ra vào năm ngoái thì sau đó chính đàn Cảng Thành cũng nhận những ảnh hưởng không nhỏ. Mãi đến đầu năm nay, tuy Nhuận Uyên cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ, lão vẫn đứng ra tiếp tục chủ trì công tác, nhưng chính đàn Cảng Thành đã không còn được như trước.

Mà khối chính quyền bên này đã gặp khó khăn ngay từ đầu, chủ tịch Xa và phó chủ tịch Trương Thanh Vân đã mâu thuẫn với nhau trên vấn đề xây dựng, hai người ôm lấy ý kiến của mình mà không buông, như vậy ít nhiều cũng ảnh hưởng đến những phương diện công tác của chính quyền.

Sự việc đã đến nước này thì đã bắt buộc phải giải quyết, đối với Trương Thanh Vân thì vừa phải lập tức vừa giải quyết sao cho triệt để, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào vấn đề quy hoạch và xây dựng. Đối với Xa Vĩ thì hắn cần phải chống đỡ và phá bỏ những chướng ngại, sau đó toàn tâm toàn ý để bảo vệ sự phát triển kinh tế, bảo vệ số tiền thu được từ thuế.

Hai người đều biết sự việc không thể kéo dãn, mà cả hai cũng biết rõ thắng bại lần này sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến chính đàn Cảng Thành. Còn đối với nhân dân Cảng Thành, thắng thì sẽ quyết định hướng đi trong quy hoạch và xây dựng Cảng Thành, ảnh hưởng này sẽ rất sâu...