Sau đó tất cả mọi người đương nhiên sẽ chúc rượu nhân vật chính là Trần Mại, kiếp trước Trương Thanh Vân uống rượu rất ít khi say, hôm nay hắn thử đô một chút, không ngờ tình cảnh vẫn cực kỳ dũng mãnh. Khi tất cả đều uống đến ngất ngây thì hắn vẫn còn thanh tỉnh.
- Thanh Vân, chúng ta uống một ly, dù sao anh cũng là quan phụ mẫu.
Khi bầu không khí đang dần trở nên quạnh quẽ thì Mã San đột nhiên nâng ly hướng về phía Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn nàng, thật ra dù là bạn thời phổ thông nhưng trong ấn tượng thì chính hắn và Mã San cũng không trao đổi với nhau nhiều lắm, chẳng qua chỉ là bạn học cùng huyện, nhiều lúc có chút thân mật mà thôi.
Lúc này Mã San cũng đã uống vào nhiều rượu, gương mặt cũng có chút đỏ ửng, khi đảo mắt nhìn qua thì khá quyến rũ.
- Trời, Thanh Vân cậu còn ngây ngốc làm gì, mỹ nữ mời rượu kìa.
Trần Mại hét toáng lên, hắn lập tức nở nụ cười khá mập mờ:
- À, đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất, Thanh Vân chúng ta bây giờ vẫn còn độc thân, không phải Mã San cũng chưa có bạn trai sao? Nếu không thì các người dứt khoát...
Trần Mại vừa nói vừa dùng tay tạo thành một động tác ghép đôi.
Vẻ mặt Thanh Vân hơi biến đổi, hắn vội vàng nâng chén lên uống cạn, mà gương mặt Mã San cũng nóng lên. Nàng cố gắng che dấu vẻ xấu hổ nên uống vào thật mạnh, đáng tiếc là vì uống quá nhanh mà liên tục ho khan rồi chạy vào phòng vệ sinh.
- Hì hì, tiểu tử cậu rõ ràng khá hấp dẫn. Cậu xem bộ dạng Mã San kìa, rõ ràng là ngọc nữ hữu tình! Cậu cần phải biết nắm chắc cơ hội.
Trần Mại ôm lấy bờ vai Trương Thanh Vân rồi dùng giọng ranh mãnh nói.
Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, hắn thầm nghĩ không phải nói giỡn đấy chứ? Người ta đang ngại ta đây không có tiền đồ! Nhưng Thanh Vân cũng không dám nói ra khỏi miệng, hắn khéo léo di chuyển chủ đề.
Cuối cùng thì mọi người trong bàn cũng uống đến mức quay cuồng, Trương Thanh Vân cũng hơi say nhưng những nam nhân khác đều đã bất tỉnh nhân sự. Trần Mại thì tốt hơn một chút nhưng đã bắt đầu nói năng loạn xạ.
Khi đám người đều đã say xỉn không thể chống đỡ nổi thì Ôn Hiểu Lan lập tức tính tiền. Sau đó Trương Thanh Vân trở thành kẻ khổ sở nhất, tất cả nam nhân đều bất tỉnh nhân sự, hắn bắt buộc phải đỡ đám người ra xe, mệt mỏi đến mức lưng muốn gảy lìa.
- Hừ, cuối cùng cũng xong, đám khốn kiếp, cuối cùng cũng biết uống rượu với các ngươi là thế nào rồi. Tôi đây còn chưa kịp uống cho sảng khoái thì đã mệt mỏi chết người.
Sau khi đỡ người cuối cùng ra xe thì Trương Thanh Vân thở dài một hơi rồi mở miệng mắng lớn.
- Anh uống rượu lợi hại như vậy sao? Lau mồ hôi đi, khắp người anh đều là mồ hôi.
Trương Thanh Vân tiện tay nhận lấy chiếc khăn giấy được đưa tới, hắn đột nhiên trở nên sững sờ, lúc này quay đầu mới phát hiện ra người nói chuyện với mình chính là Mã San.
- Ủa, chỉ còn mỗi hai người chúng ta thôi sao?
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp xung quanh, hắn dùng giọng kinh ngạc nói.
Mã San đỏ mặt lên, nàng khẽ gật đầu.
- Chúng ta cũng đi thôi, cũng không còn sớm nữa.
Trương Thanh Vân nói xong thì cảm thấy không ổn, hắn lập tức dùng giọng lễ độ hỏi:
- Nhà của em ở đâu nhỉ?
Mã San trợn trừng mắt, một lúc lâu sau mới hít vào một hơi lấy hết dũng khí nói:
- Nhà em ở đông thành, sao vậy? Anh tình nguyện đưa em về nhà à?
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, người ta đã nói như vậy thì chính hắn cũng không có ý tứ mà từ chối, vì vậy cũng đành phải gật đầu. Mã San nở nụ cười, nàng vội vàng phất tay gọi đến một chiếc taxi.
- Sao anh không muốn vào cục công an, công an không tốt hơn sao?
Sau khi lên xe Mã San lên tiếng phá vỡ bầu không khí lặng lẽ. Khi nàng hơi say thì bộ dạng cực kỳ quyến rũ, ngồi gần nàng làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất mất tự nhiên. Trương Thanh Vân kiếp trước đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp rất xấu hổ, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh Doãn Tố Nga đến nhà nàng cầu hôn cho mình thì quả thật trở nên lúng túng. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Điều này rất khó nói, anh không muốn gây ra phiền phức cho Trần Mại. Nếu anh đến cục công an thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều mối quan hệ của hắn, nợ nhân tình quá nhiều là chuyện không tốt, thanh niên nên tích lũy kinh nghiệm thì hay hơn.
Một lúc sau Trương Thanh Vân mới chậm rãi nói, ánh mắt hắn lại nhìn qua cửa kính. Những tình cảnh đau xót trong kiếp trước lại xẹt qua đầu, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình cực kỳ hạnh phúc.
Mã San cũng không nói thêm điều gì, nhưng ánh mắt của nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân đã có thêm chút mê ly. Thật ra nàng cũng biết chuyện Doãn Tố Mai đến nhà cầu hôn, khi còn học phổ thông nàng cùng Trương Thanh Vân ít tiếp xúc nhưng hắn lúc nào cũng đứng đầu trong trường, trong lúc vô tình nàng đã có nhiều hảo cảm với hắn. Tất cả cũng chỉ như vậy mà thôi, nàng cũng không để ý đến vấn đề mẫu thân từ chối cầu hôn trước đó.
Nhưng tối nay Mã San lại gặp Trương Thanh Vân một lần nữa, lúc này nàng phát hiện đối phương đã thay đổi rất nhiều, dù là khí chất hay hình tượng thì có sự khác biệt rất lớn so với năm xưa. Mã San có gia cảnh rất tốt, hơn nữa lại xinh đẹp, là bác sĩ bệnh viện, người theo đuổi rất nhiều, vì vậy mà tầm mắt của nàng cũng rất cao.
Nhưng tối nay trong lòng Mã San lại có chút rung động, loại cảm giác này rất kỳ quái, nàng cũng không thể nói cho rõ ràng. Loại rung động này tuy chẳng phải tình yêu nhưng không thể nghi ngờ nàng đã nhớ kỹ Trương Thanh Vân.
- Đến nhà rồi, cám ơn anh đã tiễn em về nhà! Tiền xe em đã thanh toán rồi.
Sau khi nghe những lời của Mã San thì Trương Thanh Vân mới giật mình thanh tỉnh trở lại, hắn vội vàng nở nụ cười hối lỗi, hắn cũng không khách khí với Mã San mà gật đầu rồi đóng ngay cửa xe lại. Mã San là người phụ nữ tốt nhưng hiện nay Trương Thanh Vân cũng không có tâm tư này. Huống hồ gia cảnh của hắn và nàng chênh lệch nhau quá lớn, hắn cũng không muốn quấn lấy phiền phức, kiếp trước hắn chính là một người khá cao ngạo.
Vài ngày sau Trương Thanh Vân đều chạy qua chạy lại giữa trường đảng và nhà khách Tây Hồ, khóa học ở trường đảng không thể bỏ lỡ, nhiệm vụ mà bí thư Vạn đã bố trí cũng phải chăm chỉ hoàn thành. May mà hắn đã làm việc ở xã Lật Tử Bình nhiều năm, cũng biết nên xử lý cán bộ như thế nào và tích lũy được một vài kinh nghiệm, vì vậy công tác thống nhất tư tưởng cũng hoàn thành rất thuận lợi. Kiếp trước hắn đã rèn luyện được tài ăn nói, lúc này cũng đã phát huy được công dụng, các bí thư chi bộ thôn cũng đánh giá hắn rất tốt.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy mệt mỏi chính là mình không có xe, mỗi lần cũng chỉ biết đi bộ. Trường đảng và nhà khách cũng cách nhau vài cây số, có khi mỗi ngày phải chạy vài lần, vì vậy mà sau vài ngày hắn đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Vào buổi trưa một ngày, Trương Thanh Vân từ trong nhà khách Tây Hồ đi ra, hắn đi bộ đến trường đảng. Khi đi bộ đến chân núi Hổ sơn thì nghe thấy phía sau có còi xe hơi, hắn vội vàng đứng sát vào lề rồi quay đầu nhìn về phía sau, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra đó là xe của Lệ Cương.
- Huyện trưởng Lệ muốn đi thị sát ban huấn luyện thanh niên sao?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng:
- Tại sao không thông báo trước?
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn một lần nữa, lúc này mới hiểu là chuyện gì xảy ra.
Có lẽ Lệ Cương muốn đi đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang. Nếu nói đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì phải kể đến một chuyện cũ, gần đây trung ương hạ lệnh làm quan phải liêm khiết, không được lợi dụng chuyện công để tổ chức ăn uống linh đình.
Nếu trên đã có chính sách thì dưới có đối sách, trong huyện Ung Bình, các cấp quan viên trong huyện tụ tập nhau ăn uống bên ngoài rất đông, cũng vì vậy mà làm cho những sơn trang hào hoa và bí mật trở nên hưng thịnh.
Hiểu Nhĩ Sơn Trang tọa lại trên sườn núi Hổ sơn, Trương Thanh Vân cũng đã từng đến đây một lần. Nếu nhìn vẻ bề ngoài thì Hiểu Nhĩ Sơn Trang giống như nhà dân nhưng thiết bị và tình cảnh bên trong cũng không thua kém gì nhà khách Tây Hồ. Đây là nơi các cơ quan trong huyện tổ chức chiêu đãi, những cán bộ xã vào huyện cũng rất thích đến chỗ này.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức muốn mượn cơ hội né tránh, nhưng một tiếng két vang lên, chiếc xe hơi Santana* của Lệ Cương vững vàng dừng lại ngay bên cạnh. Cửa sổ sau của chiếc xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi bên trong chính là Lệ Cương.
(*: Một loại xe hơi của hãng Santana Tây Ban Nha.)