Bố Y Quan Đạo

Chương 576: Lại tuyển thư ký




Lại đến cuối tuần, Triệu Giai Ngọc đưa theo con gái Mạn Mạn đến Cảng Thành làm khách, mọi người cùng đoàn tụ ở biệt thự gần biển của Trương Thanh Vân. Đi theo Triệu Giai Ngọc còn có dì Ngũ, dựa theo ý của Triệu Giai Ngọc thì dì Ngũ sẽ đến Cảng Thành và đến đây đầu tư một phần sản nghiệp. Bây giờ lãnh đạo bình thường đều có biệt thự văn phòng, hoa viên biệt thự làm biệt thự văn phòng lại không phù hợp.

Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì Triệu Giai Ngọc đến Cảng Thành cũng tạo ra những tiếng vang rất lớn, những tờ báo tài chính và kinh tế đăng tin tiểu thư Triệu Giai Ngọc chủ tịch hội đồng quản trị quỹ đầu tư Khánh Kỵ đến Cảng Thành. Mà Triệu Giai Ngọc đến Cảng Thành cũng là việc xác thực, mặt khác Khánh Kỵ cũng có cơ cấu khổng lồ ở Cảng Thành. Ý nghĩa đến khảo sát của Triệu Gian Ngọc đã rất rõ ràng, tuy nàng không được hoan nghênh long trọng như Trương Thanh Vân nhưng tình huống lại khác nhau rất lớn.

Trương Thanh Vân đến một địa phương xa lạ nhận chức mà Triệu Giai Ngọc lại đến thị sát công ty của mình, để biết rõ tình huống kinh doanh của công ty, tâm ý và tình huống có thể giống nhau sao?

Nhwng tin tức Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là vợ chồng thì ở tỉnh Hoa Đông không ai không biết, truyền thông cũng không mặm mà khi xào nấu thông tin này. Nếu không cứ tiếp tục xào nấu thì thật sự sẽ tạo thành chấn động không nhỏ, Trương Thanh Vân cảm thấy như vậy là rất tốt, hắn còn chưa đứng vững gót chân ở Cảng Thành mà quá chấn động cũng không có lợi. Đối với Trương Thanh Vân thì tình cảnh trước mắt phải giải quyết vấn đề khó khăn liên quan đến tập đoàn Berg.

Cảng Thành về đêm rất đẹp, cả nhà ba người Trương Thanh Vân dứng trên quảng trường lớn ở Cảng Thành ngắm đường phố, cách đó không xa là hai người đi qua đi lại. Đây chính là hai chiến sĩ cảnh sát mới có nhiệm vụ bảo vệ, bọn họ đặc biệt phụ trách vấn đề an toàn cho Trương Thanh Vân.

Sau khi Trương Thanh Vân và Lưu Nham cải trang vi hành lần trước thì ban bảo vệ đã thấy lỗ hổng trong vấn đề an toàn của lãnh đạo, vì vậy bây giờ Trương Thanh Vân xuất hành luôn có đuôi đi theo.

Trương Thanh Vân cũng không mâu thuẫn với những sắp xếp như vậy, hắn biết mình sớm muộn gì cũng sẽ là như thế. Hơn nữa mang theo hai gã nhân viên bảo vệ đi qua đi lại, đặc biệt là dưới tình huống xấu sẽ sinh ra cảm giác không sai, có bầu không khí an toàn.

- Ba ba, ba ba, ba xem các chị kia chơi rất vui, con cũng muốn đến đó!

Mạn Mạn nói lớn trong lòng Trương Thanh Vân, nàng dùng ngón tay chỉ vào một đám trẻ đang trượt pa tanh trên quảng trường.

Trương Thanh Vân cũng chưa từng nhìn thấy tình cảnh này, hiện nay trên quảng trường rất náo nhiệt, có khiêu vũ, trượt băng, học võ, đánh đàn ca hát...Người dân Cảng Thành đã trải qua một ngày lao động mệt nhọc, tất cả đều lợi dụng cơ hội buổi tối để ra ngoài giải tỏa căng thẳng.

- Mạn Mạn ngoan, chờ con lớn hơn một chút thì ba nhất định sẽ mua cho con giày pa tanh!

Trương Thanh Vân trìu mến vỗ vào gò má con gái rồi cười nói.

Nha đầu Mạn Mạn chớp mắt, nàng đột nhiên chỉ về phía trước nói:

- Ba ba, đó là ba sao?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhìn theo ngón tay của con gái. Thì ra cách đó không xa có một màn hình lớn, trên màn hình đang phát đi tin tức thời sự, trong đó có tin tức phó chủ tịch kiêm phó bí thư Trương Thanh Vân đang tiếp đón phó giám đốc tập đoàn Berg là Smith, nhưng tin tức nói hai bên đang tham khảo về công tác đề bù giải phóng mặt bằng ở công viên Bắc Cực.

- Ba ba, ba thật đẹp trai!

Mạn Mạn nói, nàng vỗ hai bàn tay nhỏ. Trương Thanh Vân cau mày giao con gái cho Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt hắn dần trở nên âm trầm.

Trương Thanh Vân đến thành phố này mới được hơn một tuần nhưng đã thấy được khắp nơi đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Vừa mới xảy ra một vụ việc liên quan đến thư ký, hôm nay trên quảng trường lại được thấy tin tức. Lần trước mình và Smith nói chuyện không liên quan gì đến vấn đề đền bù và giải phóng mặt bằng công viên Bắc Cực, như vậy thì đài truyền hình rõ ràng đang nói dối với dân chúng, mục đích không phải đang tạo ra làn gió cho hạng mục công viên Bắc Cực sao? Chính mình bị kẹp vào giữa, ý đồ là gì? Tất nhiên có kẻ đang dùng tâm tư để áp đặt.

- Thanh Vân, có chuyện gì vậy anh?

Triệu Giai Ngọc thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không đúng thì tiến lên phía trước nói. Trương Thanh Vân cười cười, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hắn nói:

- Không có gì, tin tức xấu, Cảng Thành người ta chê chông em là người mới nên có biện pháp khảo nghiệm.

- Sao?

Triệu Giai Ngọc nhíu mày, rõ ràng trong lòng rất bất mãn. Mạn Mạn ở bên cạnh lại nói:

- Khảo nghiệm thì rất tốt, trong nhà bà nội cũng thường xuyên khảo nghiệm con.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc chợt sững sờ, ngay sau đó lại nở nụ cười, trong nhà có một con gái thì đều vui vẻ, tất cả phiền não cũng tan biến. Nhưng Triệu Giai Ngọc cực kỳ thông minh, nàng cũng nhìn ra được vấn đề. Tập đoàn Berg sao? Nàng thầm nhớ kỹ cái tên này.

Sau khi qua những ngày cuối tuần, Trương Thanh Vân đi làm thì thấy một người đang đứng trước phòng thư ký, vẻ mặt ỉu xìu, bộ dạng cúi đầu ũ rũ, xem ra giống như đang chuẩn bị nhận tội. xem tại TruyenFull.vn

- Chủ tịch Trương, chủ tịch Trương, tôi là Chu Hà Dương, hôm nay tôi đến để xin lỗi anh, tôi...Lần trước ở căn tin tôi...

Chu Hà Dương mở miệng nói, bờ môi run rẩy, bộ dạng rất đáng thương.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Chu Hà Dương, người này khá tuấn tú, bộ dạng bây giờ khá thành thật nhưng khó che giấu sự xảo quyệt sau cặp kính mắt.

Sau khi sự việc hai thư ký cãi nhau được truyền ra thì cũng căn bản không có gì mới phát sinh, nhưng sự việc phát triển như vậy lại làm người ta cảm thấy khó chịu. Thực tế thì hôm nay Chu Hà Dương đến xin lỗi cũng có thể là một loại biểu hiện.

- Vào đi!

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, chính hắn thì tiến vào phòng làm việc, Chu Hà Dương đi theo phía sau rồi chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Sau khi tến vào phòng làm việc thì Trương Thanh Vân cũng không để ý đến Chu Hà Dương, hắn tự xem văn kiện, hoàn toàn coi Chu Hà Dương là không khí. Nhưng Chu Hà Dương chỉ biết đứng thẳng người, không dám hành động, xấu hổ đến cực điểm.

Chu Hà Dương lợi dụng cơ hội nhìn chủ tịch Trương, đối phương quá trẻ, hắn căn bản không tin một người còn trẻ như vây là đại nhân vật và có bối cảnh thâm sâu ở thủ đô. Đây chẳng qua chỉ là một kẻ bò nhanh mà thôi, hắn không tin Trương Thanh Vân có thể đứng vững gót chân ở Hoa Đông.

Những năm vừa qua số cán bộ từ thủ đô đến Hoa Đông là khá nhiều, Chu Hà Dương không tin Trương Thanh Vân mạnh hơn những cán bộ kia.

Nói đến Chu Hà Dương thì tuy chỉ là thư ký của trưởng phòng nhưng tuổi trẻ đã tốt nghiệp tiến sĩ, lại có bối cảnh du học nước ngoài, điều này cũng đủ làm hắn kiêu ngạo. Càng đáng giá kiêu ngạo đó là cha hắn là phó bí thư tỉnh ủy Hoa Đông Chu Thủ Tuân, nhưng hắn phát triển mà không cần đến sự trợ giúp của cha, chẳng qua chỉ cố gắng học tập và tiến lên mà thôi.

Cũng giống như những người khác đi du học nước ngoài trở về, sau khi về nước thì hắn thích nhìn người ta dùng ánh mắt khác biệt để chăm chăm vào mình, đặc biệt hắn còn được tiến vào hệ thống nhân viên nhà nước khi tỉnh ủy Hoa Đông thông báo tuyển nhân tài giúp sức, vì vậy mà ánh mắt ngày càng thêm cao.

Trong đầu Chu Hà Dương thì trong nước có quá nhiều danh hiệu, đây là thứ hăn ghét nhất. Nước ngoài thì một người quản lý hạng mục thường có tuổi, có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú mới có được danh hiệu. Nhưng trong nước chỉ là một tiểu tử chưa đủ lông cánh cũng có danh hiệu rất oách trên danh thiếp.

Lại nhìn về phía chính quyền, trong nước có rất nhiều thành phố có hơn mười phó chủ tịch. Phó chủ tịch thường là chức vụ khá quan trọng nhưng trong nước lại coi những người này là không khí, có cũng như không, đây là biểu hiện của một thể chế chính trị khỏe mạnh sao?

Cũng vì có quá nhiều thành kiến mà tạo ra cho Chu Hà Dương một tính cách kiêu ngạo và nói lời không biết che đậy, hơn nữa thân phận của hắn lại đặc biệt để đối thủ phải sợ hãi, vì thế mà hắn càng ngày càng không xem ai ra gì.

Nhưng lần này Chu Hà Dương cuối cùng cũng ý thức được mình chọc ra một lỗ hổng lớn, hắn không ngờ trong ban thư ký có một tiểu tử miệng còn hôi sữa dám gân cổ cải nhau với mình. Sau này nghĩ lại hắn cũng thấy mình rất quá quắt, nhưng lúc đó hắn cũng không quan tâm.

Nhưng điều làm Chu Hà Dương cảm thấy không ngờ chính là sự việc lần này lại kinh động bí thư thị ủy Nhuận Uyên và cha. Bí thư Nhuận phê bình hắn với giọng điệu khá ôn hòa, nhưng cha thì không còn như trước, đó là phê bình như sấm sét, luôn mồn nói Chu Hà Dương làm lão mất mặt.

Chu Hà Dương không thể hiểu vì sao mình chỉ cải nhau vài câu với một thư ký nhỏ mà làm cha mất mặt? Sau đó hắn nghĩ lại, hắn nghĩ đến những câu nói mình xúc phạm Trương Thanh Vân, điều này rõ ràng là kiêng kỵ trong quan trường.

Vì vậy hôm nay Chu Hà Dương đến xin lỗi Trương Thanh Vân cũng chỉ là bất đắc dĩ, cha hắn cũng không còn nhỏ tuổi nhưng không biết vì bệnh gì mà tức giận không nguôi. Vì những nguyên nhân trên mà hắn phải đến, cho nên dù hắn tỏ ra thành thật và cung kính thì trong lòng có những suy nghĩ thế nào cũng chỉ tự mình hắn biết.

- Chủ tịch Trương!

Đã qua một giờ, Trương Thanh Vân không có bất kỳ hành động nào, cuối cùng Chu Hà Dương cũng mở miệng.

Trương Thanh Vân cau mày ngẩng đầu nhìn Chu Hà Dương rồi nói:

- À, tôi quên còn có cậu ở đây.

Trương Thanh Vân đứng dậy nói:

- Xin lỗi sao? Anh không cãi nhau với tôi, xin lỗi tôi làm gì?

- Điều này!

Chu Hà Dương đỏ mặt, dù bình thường hắn nói năng không biết che đậy nhưng rõ ràng không quen khi trả lời câu hỏi của Trương Thanh Vân. Ngày đó hắn nói ra những lời kia cũng chỉ do thói quen, cũng không có căn cứ gì, nhưng bây giờ thấy Trương Thanh Vân hỏi thẳng thì hắn lại cảm thấy khó mở miệng.

Trương Thanh Vân cười cười tiến lên, hắn gọi điện cho Lỗ Quyền. Một lúc sau Lỗ Quyền vội vàng chạy đến, khi thấy Chu Hà Dương thì tâm tình chợt nguội lạnh, Chu Hà Dương là ai hắn biết rất rõ, không phải tiểu tử này đã nói gì đó xúc phạm Trương Thanh Vân đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng chọc ra tai họa.

- Thư ký trưởng Lỗ, chuyện khôi hài ở căn tin lần trước anh đã xử lý thế nào? Anh đã xử lý hai người kia ra sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng như cười như không nói.

Lỗ Quyền có chút sững sốt, hắn liếc mắt nhìn Chu Hà Dương, khi thấy vẻ mặt đối phương mờ mịt thì trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tạm thời còn chưa xử lý, nhưng nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, điều này...Dù sao cũng ảnh hưởng rất xấu.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Không cần phải nói ngoa, giữa đồng sự với nhau và phát sinh chút mâu thuẫn thì có gì là nghiêm trọng? Nhưng sau khi xem xét sự việc lần này thì tôi thấy Lam Thiên đã không còn khả năng tiếp tục đảm nhiệm chức thư ký. Tôi thấy thế này, anh liên hệ với thư ký trưởng Tôn ở thị ủy.

Trương Thanh Vân chỉ tay vào Chu Hà Dương:

- Điều người này đến làm thư ký cho tôi.

- Sao?

Lỗ Quyền quả thật không tin vào lỗ tai mình, mà Chu Hà Dương cũng kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống đất, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Trương Thanh Vân.