Trương Thanh Vân khó có thể ngủ được, bây giờ trong đầu hắn đều là tin tức về đứa con trai mà Nghê Thu Nguyệt đã sinh ra một cách hồ đồ, đến bây giờ hắn vẫn không tin đây là sự thật. Nhưng sự thật cũng làm hắn không thể không tin, hắn không biết mình có phải mang ơn tạo hóa hay không, vì hắn đã có con gái, và bây giờ có một đứa con trai.
Tiểu tử kia bây giờ không ở trong nước, Nghê Thu Nguyệt cũng vì chuyện có con mà chuẩn bị từ rất lâu, rất nhiều chi tiết đã tính toán cực kỳ cẩn thận. Trương Thanh Vân không hỏi, Nghê Thu Nguyệt cũng không nói rõ ràng, hai người đều là những kẻ trí giả, hai bên đều có chỗ ăn ý với nhau một cách tự nhiên. Trương Thanh Vân cảm thấy may mắn vì con mình có một người mẹ thiên tài, sau khi Nghê Thu Nguyệt rời khỏi Giang Nam thì thế lực Cao gia biến đổi quá lớn, như vậy có thể thấy được độ nặng của Nghê Thu Nguyệt ở Cao gia. Là một người phụ nữ, Nghê Thu Nguyệt đã có thể đạt đến mức độ này cũng thấy cao tay như thế nào.
Con trai có được một người mẹ lợi hại như vậy thì sẽ có một con đường phát triển thuận lợi hơn, nhưng Trương Thanh Vân lại lo lắng Nghê Thu Nguyệt quá nuông chiều con, sợ sẽ coi con trai là một đóa hoa. Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ, Trương Thanh Vân chưa từng một lần nhìn thấy con mà đã bắt đầu lo lắng được mất.
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Thanh Vân rời khỏi giường trong mơ màng và đi đến sân bay, khi đi qua khu đăng ký thì hắn nhận được điện thoại của thư ký Mã của Chiêm Giang Huy. Điện thoại vừa được nối thông thì Mã Bân đã nhân tiện nói:
- Cục trưởng Trương phải không? Bí thư có chuyện, anh ấy nói tối nay anh đến nhà dùng cơm.
- Sao?
Ý nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, xem ra Chiêm Giang Huy là có chuyện muốn bàn luận với mình. Nhưng tối nay xem ra là không thể, Hùng Tiên Vân đang ở ủy ban cải cách chờ đợi, nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân đã vội vàng báo cáo tình huống với Mã Bân.
- Sao? Bây giờ anh đang ở sân bay à? Anh đấy, anh đấy nhé, không phải anh mới đến hôm qua thôi sao?
Mã Bân nói, bây giờ hắn rõ ràng đã bị hành trình quỷ dị của Trương Thanh Vân làm cho choáng váng.
- Vốn là muốn ở lại Thành Đô vài ngày nhưng chủ nhiệm Hùng gọi về gấp, cũng không còn biện pháp nào khác!
Trương Thanh Vân cười khổ nói, hắn ngừng lại một chút rồi hạ giọng nói:
- Anh Mã, bí thư bây giờ đang ở trong phòng làm việc sao?
- Anh đừng đoán bậy!
Mã Bân thấy bộ dạng Trương Thanh Vân như vậy thì lập tức cảnh giác:
- Bí thư ngày đi ngàn dặm, cấp bậc của anh còn chưa đủ để anh ấy sắp xếp chương trình, nhưng có một vài điều tôi nói lộ ra với anh. Bí thư rất tức giận với anh, ngày hôm qua còn vì chuyện của anh mà đập nát một bình trà bằng sứ.
- Chuyện gì? Có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân lập tức nói.
- Được, tôi cũng chỉ nói như vậy mà thôi, nói thêm sẽ vi phạm kỷ luật!
Mã Bân lập tức từ chối cho ý kiến, hắn nói sẽ phản ánh tình hình bây giờ của Trương Thanh Vân cho bí thư, ngay sau đó cũng không để ý đến sự cầu khẩn của Trương Thanh Vân mà cắt điện thoại, để lại Trương Thanh Vân ngứa ngáy như mèo cào với chiếc điện thoại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Thanh Vân bắt máy bay từ Thành Đô về thủ đô thường vào đúng hai giờ chiều, nhưng khi hắn xuống sân bay ở thủ đô thì đã hơn hai giờ. Trương Thanh Vân nghĩ đến giao hẹn vào lúc ba giờ thì lòng nóng như lửa đốt, hắn vội vàng rời khỏi sân bay và chạy về ủy ban cải cách, ngay cả hành lý cũng không kịp đưa về nhà.
Trương Thanh Vân mang theo hành lý tiến vào phòng làm việc làm cho đám đồng sự cảm thấy kinh ngạc, ai cũng muốn tiến lên hỏi rõ tình huống. Nhưng Trương Thanh Vân lúc này làm gì có thời gian để ý đến bọn họ? Hắn vội vàng phóng đến phòng làm việc của Hùng Tiên Vân, cũng vừa đúng ba giờ chiều.
- Đến rồi à? Có vẻ rất đúng giờ!
Nhàn Viễn Sơn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn không thể cân nhắc.
Trương Thanh Vân sờ lên mặt mình, hắn cho rằng có vật gì đó trên mặt. Nhàn Viễn Sơn lại cười nói:
- Được rồi, anh đừng đứng ngây ra ở đây nữa, chủ nhiệm Hùng đang ở bên trong, tự anh vào đi thôi.
Trương Thanh Vân đẩy cửa phòng Hùng Tiên Vân, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, Hùng Tiên Vân đang ngồi ngủ trên ghế làm việc. Hắn chuẩn bị lui ra cửa, nhưng cánh cửa ở phía sau đã đóng lại không một tiếng động.
Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, tự nhiên lại thấy lãnh đạo ngủ, hơn nữa còn ngáy khá lớn, tình cảnh đáng xấu hổ. Hắn thầm mắng một tiếng xui xẻo rồi nhẹn nhàng đi vào, chuẩn bị ngồi xuống ghế sa lông.
- Bây giờ là ba giờ, giờ Bắc Kinh!
Đồng hồ treo tường đột nhiên báo giờ, âm thanh vang lên trong phòng trống cực kỳ rõ ràng, Trương Thanh Vân khựng người lại, hắn không dám ngồi xuống.
Đồng hồ vừa phát ra âm thanh thì Hùng Tiên Vân cũng tỉnh ngủ, lão dùng tay xoa gò má, khi thấy Trương Thanh Vân thì chợt nhướng mày. Trương Thanh Vân vội vàng lên tiếng:
- Chào chủ nhiệm.
- Ừ!
Hùng Tiên Vân chỉ ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, lão cũng không đứng dậy, sau khi chính thức thanh tỉnh thì mới nói:
- Có lẽ vẫn còn rất nhanh nhạy, sáng bay chuyến chín giờ phải không?
- Vâng!
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói:
- Không biết chủ nhiệm muốn gặp mặt khẩn cấp có gì cần dặn dò?
- Chỉ thị!
Hùng Tiên Vân nói một câu, ngay sau đó lại cười hai tiếng, lão vui mừng nói:
- Cậu đúng là, mới nhận được lời khen ngợi công khai thì đã vểnh đuôi lên rồi sao, lại gây chuyện.
Hùng Tiên Vân nói ra những lời này với vẻ mặt rất khó nhìn, Trương Thanh Vân không dám lên tiếng, hắn biết rõ chủ nhiệm còn câu sau chưa nói. Quả nhiên một lát sau Hùng Tiên Vân đứng lên nói:
- Cậu có biết bây giờ là thời kỳ nào không? Cậu...
Hùng Tiên Vân duỗi ngón tay chỉ vào mũi Trương Thanh Vân giống như có vẻ khó thở, lão cuối cùng cũng đứng dậy rồi vỗ ầm lên mặt bàn, văn kiện trên bàn làm việc rơi đầy xuống đất. Lão không quan tâm mà đi đến trước mặt Trương Thanh Vân nói:
- Tôi nói cho cậu biết, đây là thời điểm mấu chốt liên quan đến tương lai của cậu, cậu đúng là ngu tài. Tôi ở Giang Nam giúp cậu tạo thế, chúng tôi ở ủy ban cải cách cho cậu vinh dự, nhưng cậu đúng là đầu gỗ, ngay cả suy nghĩ cũng không ra hồn...
Trương Thanh Vân tự nhiên bị Hùng Tiên Vân mắng mà mặt đỏ tía tai, trước đó hắn chưa chuẩn bị tâm lý, không ngờ chủ nhiệm lại nhanh chóng nổi nóng như vậy. Vì chuyện gì? Vì chuyện liên quan đến thành phố Thiết Mã ở Tấn Đông sao?
Hùng Tiên Vân mắng xong thì thở hồng hộc, vừa rồi mới ngủ dậy nhưng bây giờ khí thế kinh người. Trương Thanh Vân thậm chí hoài nghi lão này vừa rồi ngủ dưỡng sức để đợi mình đến mắng chửi.
- Hừ!
Hùng Tiên Vân khẽ hừ một tiếng khó nhọc, lão nhịn không được phải cười lạnh:
- Khi cục tổ chức trung ương khảo sát và thẩm tra cán bộ thì là thời điểm bình thường sao? Đó là thời điểm cậu muốn tỏ ra mình là anh hùng, muốn làm căng cứng mọi chuyện sao?
- Một tỉnh Tấn Đông vì cậu mà không được yên ổn, nghe nói bí thư tỉnh ủy Tấn Đông tự làm kiểm điểm đã đến tay trung ương, danh tiếng của cậu lúc này là quá lớn, cậu có phải đang vui sướng lắm không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn quả thật không tin vào lỗ tai mình. Cục tổ chức trung ương khảo sát và thẩm tra cán bộ sao? Là khảo sát mình à? Trương Thanh Vân thật sự không biết, hoàn toàn không biết.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt Hùng Tiên Vân mà biết sự việc đã nghiêm trọng, hắn thầm mắng một câu xui xẻo.
Hắn không ngờ lần đầu tiên Chiêm Hồng Quế chủ động tìm câu trả lời đúng đắn đã sinh ra phong ba như vậy, cũng không ngờ khoảng thời gian này cục tổ chức trung ương đang tiến hành khảo sát với mình. Bây giờ đã sinh ra tai họa lớn, lúc này đắc tội với Cao gia chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng sau lưng sẽ có quá nhiều người nói lời huyên thuyên, tổ chức sẽ cho rằng mình có âm mưu. Nếu để lại ấn tượng như vậy với tổ chức thì con đường làm quan của Trương Thanh Vân khó thể đạt đến độ cao mới.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn có chút uể oải, họa phúc đúng là khó lường. Thời gian vừa qua Trương Thanh Vân được khen ngợi, bây giờ đã có phiền phức lớn, đúng là lúc nào cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng giống như sắp rơi xuống vực sâu...
Trương Thanh Vân không nói câu nào, vẻ mặt Hùng Tiên Vân có chút phức tạp. Đây đúng là mầm mống tốt, sao có thể làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy? Chẳng lẽ tiểu tử này không có chút ngộ tính nào về chuyện đơn giản như vậy sao? Khi đảng khảo sát cán bộ và xảy ra chuyện không may, đây đúng là tai họa mà người ta cũng chỉ biết thở dài mà thôi.
- Tranh đấu, trong đầu cán bộ trẻ đều là tranh đấu, không muốn thấy người khác quá tốt, đây là thói quen cực kỳ xấu. Tôi hỏi cậu, Cao Cát Tường xui xẻo có gì tốt với cậu? Cậu hy vọng hắn ta không may mà khong quan tâm đến cả tương lai của mình sao?
Hùng Tiên Vân hỏi, lão quả thật không hiểu Trương Thanh Vân đang nghĩ thế nào.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nói:
- Chủ nhiệm, tôi đúng là không hiểu rõ, tôi thấy quá trình kêu gọi đầu tư của Thiết Mã đưa đến sai lầm quá lớn, tôi cảm thấy dù là bất kỳ cán bộ đảng viên nào phát hiện ra vấn đề này cũng sẽ đứng ra tìm lẽ phải. Thành phố Thiết Mã làm loạn, tiền của bị ném xuống biển, vài tỷ đồng từ nơi nào đến? Không phải tiền của nhân dân sao?
Trương Thanh Vân nói đến đây thì hơi khựng lại, tâm tình cũng bùng lên, hắn đứng lên nói:
- Chiêm Hồng Quế là bạn học ở trường đảng của tôi, dưới tình huống cùng đường đến tìm tôi xin hỗ trợ, lúc đó anh ấy nói rõ tình huống với tôi.
- Chuyện lớn như vậy tôi đã biết, tất nhiên sẽ nghiêm túc muốn vạch trần, tôi cũng cho anh ấy một cơ hội. Vài tỷ có thể che được sao? Dù che kín thì sau này các nơi khác xảy ra chuyện cũng làm như vậy, thiên hạ sẽ còn thái bình sao?
- Vì vậy chuyện này nói rõ ràng là tôi làm, nói rằng tạo ra lỗ hổng phá trời tôi cũng chịu, ngày mai tôi sẽ tự mình soạn đơn tố cáo về vấn đề liên quan đến đảng ủy chính quyền Thiết Mã, nhất định phải nghiêm trị loại cán bộ xem thường mồ hôi công sức của nhân dân. Sau lưng có bao nhiêu thế lực bao che, tất cả đều phải cảnh cáo, dưới tình huống nghiêm trọng còn phải cố gắng xử lý, như vậy mới có tác phong đảng, kỷ luật đảng.
- Đây là suy nghĩ của tôi, đối với đám người phản đối, có người cho rằng tôi thừa nước đục thả câu cũng không đáng quan tâm. Cao Cát Tường phạm phải sai lầm, anh ấy nên chịu sự kỷ luật và xử phạt để giác ngộ, điều này cũng không liên quan đến vấn đề anh ấy có họ Cao, mà càng là họ Cao thì càng nghiêm khắc.
- Cục tổ chức trung ương không phải muốn khảo sát tôi sao? Tôi cũng dám nói với khảo sát viên như vậy. Chủ nhiệm, nơi đó là một ngàn héc ta đất, tổn thất vài tỷ, cộng thêm số công nhân không có việc làm, nông dân không có ruộng đất, nghĩ lại thì thấy có bao nhiêu tội ác ở đây?
Hùng Tiên Vân trợn trừng mắt nhìn tiểu tử đang kích động trước mặt, rõ ràng đối phương kích động nằm ngoài dự kiến của lão, vì vậy mà sợ đến mức ngây cả người.